NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Lời nói của Sam Sam, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói là đòn đả kích trí mạng.

"Mỗi lần?"
Anh ta không thể tin, nâng đôi mắt đỏ ngầu lên chậm rãi nhìn về phía Sam Sam.

“Năm năm qua......!Cô ấy vẫn luôn ở bên Quý Tư Hàn?”
“Ừ.”
Một câu "Ừ" nhàn nhạt của Sam Sam, suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của Cố Cảnh Thâm.

Anh ta cho rằng Thư vãn chỉ bán thân một lần, lại không ngờ cô lại ở cùng người đàn ông kia năm năm.

Khó trách ánh mắt Quý Tư Hàn nhìn Thư Vãn tràn ngập ham muốn chiếm hữu, thì ra bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy.

Vậy thì anh ta phải làm sao đây, anh ta đã thích cô mười lăm năm rồi...!

Tình yêu từ lúc mới bắt đầu đến khi mất trí nhớ, gần như đã khắc sâu vào trong xương tủy.

Anh ta yêu cô như vậy, yêu đến mức thà rằng mình bị xe đụng chết cũng không muốn cô bán thân cho người đàn ông khác để cứu anh ta.

Anh ta chỉ cần nghĩ đến việc Thư Vãn nằm dưới thân người đàn ông khác, bị người đàn ông khác điên cuồng chiếm hữu, anh ta không thể chấp nhận được.

Cho nên khi anh ta biết được cô bán thân cứu mình, anh ta giống như người điên điên cuồng chỉ trích cô.

Anh ta không chịu nổi, dù chỉ một lần chứ đừng nói là năm năm...!
Vãn Vãn của anh ta, Vãn Vãn mà từ nhỏ anh ta không nỡ chạm vào, sao lại ở cùng Quý Tư Hàn năm năm......!
Trái tim co thắt nhanh, ngay cả tứ chi xương cốt cũng đau nhức.

Trước mắt gần như tối sầm rồi đột ngột ngất đi.

Nhìn Cố Cảnh Thâm đột nhiên ngã xuống trước mắt mình, Sam Sam hoảng sợ, vội vàng gọi bảo vệ đưa anh ta đến bệnh viện.

Chờ thu xếp ổn thỏa cho Cố Cảnh Thâm, cô mới từ bệnh viện đi ra thì trời cũng đã tối.

Sam Sam bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Thư Vãn.

[Vãn Vãn, cậu nên sớm đến bệnh viện gặp Tống Tư Việt đi, anh ta hình như có lời rất quan trọng muốn nói với cậu.]
Thư Vãn nhìn thấy tin nhắn, hít một hơi thật sâu, Cố Cảnh Thâm vội vã tìm cô như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
Cô nhìn tình hình sức khỏe của mình, mặc dù đã dùng thuốc đặc trị nhưng hiệu quả cũng không nhanh như vậy.

Đặc biệt là vết thương mới ở lưng, hơi nhúc nhích một chút liền đau không chịu được, cho dù hiện tại cô muốn đi cũng không đi được.


Cô suy nghĩ một chút trả lời Sam Sam một câu: “Tớ sẽ đến ngay khi có thể.” Rồi buông điện thoại xuống, nhìn về phía Quý Tư Hàn đang giúp cô rút ống tiêm.

Truyền dịch nguyên một ngày mãi đến buổi tối mới truyền xong, trong lúc đó đổi bình thuốc, người cho cô ăn uống không ai khác đều là Quý Tư Hàn.

Kỳ thật loại chuyện này để cho người giúp việc làm là được, nhưng hắn lại nhất định phải tự mình làm giúp cô.

Thư Vãn nhìn người đàn ông bận trước bận sau, cảm thấy hắn làm như vậy, đơn giản là muốn cô nhanh chóng khỏe lại, giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, khiến cô bỏ qua nỗi ám ảnh nghiêm trọng về sự trong sạch về tinh thần của Quý Tư Hàn.

Cô cũng bỏ qua trường hợp người mắc chứng bệnh này, trong tình huống lầm tưởng cô và Cố Cảnh Thâm từng ngủ với nhau, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.

Lúc Quý Tư Hàn rút ống tiêm, tay hắn đặt trên mu bàn tay cô.

Khi hắn rút ống tiêm xong cô lập tức thu tay lại.

Động tác tránh tiếp xúc với hắn của cô lột vào trong mắt Quý Tư Hàn, con ngươi lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái.


“Trên người cô có chỗ nào tôi chưa từng chạm qua, trốn cái gì?”
Ngữ khí chất vấn khinh thường, từ trước đến nay đây là giọng điệu của hắn.

Trước kia cô cảm thấy hắn cường thế ác bá, bây giờ lại cảm thấy hắn chưa từng để cô vào mắt.

Thư Vãn mím chặt môi không trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhuốm một tia cô đơn.

Quý Tư Hàn giơ ngón tay thon dài lên, nắm cằm cô, ép buộc cô nhìn về phía mình.

“Muốn đi tìm Tống Tư Việt?”
Từ trong miệng hắn nghe được cái tên Tống Tư Việt, làm cho trong lòng Thư Vãn nhất thời lỡ nhịp.

Cô lập tức nhận ra, lúc cô trả lời tin nhắn cho Sam Sam hẳn là bị hắn nhìn thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc