NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


"Tư Việt, anh có biết vì sao em lại tới phục vụ anh không? Là Ninh Uyển ép em, nếu không em tuyệt đối sẽ không gặp lại anh.”
"Em đã hoàn toàn buông bỏ anh rồi, hy vọng anh cũng buông bỏ em, trở về Đế Đô quản lý tốt Cố thị đi, đó mới là nhà của anh."
Thư Vãn nói một hơi, sau đó muốn đẩy cửa xuống, nhưng lại bị Cố Cảnh Thâm ôm lấy từ phía sau.

Anh ta yếu ớt vùi đầu vào cổ cô, nghẹn ngào nói: "Vãn Vãn, anh không bỏ được em, đời này cũng không buông bỏ được, em đừng không cần anh có được không?”
Cố Cảnh Thâm trời sinh tính cố chấp bướng bỉnh, không cao ngạo lạnh lùng như Quý Tư Hàn, không phải nói vài ba câu tàn nhẫn là sẽ xoay người rời đi, muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta, nhất định phải tàn nhẫn thêm một chút.

Thư Vãn hít sâu một hơi, quay đầu lại cắn răng nói: "Cố tổng, anh nghe cho rõ đây, tôi mặc kệ anh có buông hay không, dù sao tôi cũng không yêu anh nữa, bây giờ anh dây dưa với tôi cũng chỉ làm tôi xem thường anh, chán ghét anh hơn thôi.”

Cô gỡ từng ngón đang ôm chặt eo cô, tiếp tục lạnh lùng nói: "Anh cho rằng sau khi anh trai anh đá tôi hai cước, tôi còn có thể làm hòa với anh sao, tôi nói cho anh biết đây là chuyện không thể, hai cước kia chỉ làm cho tôi càng hận anh hơn mà thôi, hơn nữa bởi vì anh không trở về Đế Đô làm tôi bị ép phải phục vụ anh, càng làm cho tôi chán ghét anh..."
Từ không cần anh ta đến chán ghét anh ta, cũng chỉ là trong nháy mắt, Cố Cảnh Thâm như rơi xuống địa ngục: "Vãn Vãn..."
Vẻ mặt anh ta không thể tin, giống như t không tin Vãn Vãn xinh đẹp đáng yêu trước kia, lại sẽ nói với anh ta những lời nặng nề như vậy.

"Cố tổng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải lưu luyến một gốc cây của tôi, huống hồ tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi."
Trong mắt Cố Cảnh Thâm tràn đầy bi thương, kinh ngạc nhìn Thư Vãn trước mắt, không nói được lời nào.

Thư Vãn siết chặt lòng bàn tay, đè nén cảm giác không nỡ trong lòng xuống, cô cắn răng nói: "Tôi không muốn tiếp tục phục vụ anh nữa, cầu xin anh hãy trở về Đế Đô đi, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa, phiền quá.”
Cô bỏ lại những lời này, sau đó đẩy cửa rời đi, không hề quay đầu lại nhìn giống như không chút lưu luyến.

Trong tầm mắt mơ hồ, bóng lưng kia dần dần đi xa, hốc mắt ươn ướt, trong khoảnh khắc nước mắt không thể khống chế rơi xuống Cố Cảnh Thâm ngay lập tức hoàn hồn.

Anh ta đẩy cửa xe, không cam lòng đuổi theo bóng lưng kia...!
Thư Vãn biết anh ta đi theo mình ở phía sau, cô thở dài, nhưng cô mặc kệ anh ta và lên thẳng lầu.


Đương nhiên cô biết tình cảm của Tống Tư Việt đối với cô, từ nhỏ đã cưng chiều cô, cái gì cũng nhường cho cô, sau khi lớn lên vì muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp mà liều mạng làm việc kiếm tiền, từ hồi trung học đã bắt đầu vừa học vừa làm.

Một chàng trai tốt như vậy, chắc chắn yêu cô rất nhiều cho nên mới có thể cam tâm tình nguyện đánh đổi mọi thứ vì cô.

Nhưng thứ cô để báo đáp anh ta lại là thay lòng đổi dạ, còn sống chưa tới hai tháng...!
Cô từng hỏi Tống Tư Việt, nếu cô qua đời trước anh ta thì anh ta sẽ làm gì.

Tống Tư Việt nói, vậy anh ta sẽ đi cùng cô, tự sát trước mộ cô, tuyệt đối sẽ không để cho cô lẻ loi một mình trên đường xuống Hoàng Tuyền.

Anh ta là người nói được làm được, tất nhiên hiện tại anh ta đã tìm được nhà của mình chắc là có nhiều thứ phải lo lắng về sau, không đến mức sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc này, chỉ là Thư Vãn vẫn sợ vì thế cô không dám nói với anh ta chuyện mình sắp rời khỏi thế giới này.


Cô đẩy cửa vào căn hộ nhỏ, còn Cố Cảnh Thâm thì canh giữ ở cửa, anh ta đứng nhìn cánh cửa không nhúc nhích.

Hơn mười vệ sĩ đi theo phía sau đều có vẻ mặt khó hiểu.

Kể từ khi bị người ta đánh một gậy, tổng giám đốc nhà bọn họ dường như đã thay đổi rồi.

Tuy trông vẫn nho nhã quý phái, nhưng đáy mắt lại nhiễm một chút bi thương..


Bình luận

Truyện đang đọc