NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Thư Vãn thấy anh ta biết ý giữ khoảng cách với mình cũng không cậy mạnh nữa, ngoan ngoãn nằm yên để bệnh tình giảm bớt một chút.

Lúc trước bác sĩ đã dặn dò cô, đừng làm việc quá sức.

Nhưng gần đây cô bị Dạ tiên sinh tra tấn liên tục hai ngày, còn chưa nghỉ ngơi tốt đã đến công ty làm việc.

Ở sân bay, nhà hàng, khách sạn bôn ba chạy qua chạy lại, người bình thường đều sẽ cảm thấy mệt mỏi, chứ đừng nói chi là cô.

Cô là do vất vả quá độ, mới dẫn đến bệnh tình tái phát.

Nếu không có ai kịp tới cứu cô, nhất định lúc nãy cô đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, đến lúc không biết ai sẽ tới nhặt xác cho cô?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, từ bên ngoài đi vào.

Người tới bộ dạng cực kỳ nhã nhặn sạch sẽ, toàn thân tản ra khí chất nho nhã.

Anh ta nhìn thấy Thư Vãn đang nằm trên giường, nhếch môi nở nụ cười thân thiện.


Hai bên má theo nụ cười mở ra lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.

Tô Ngôn mang theo hòm thuốc đi tới, nháy mắt với Cố Cảnh Thâm: "Cây sắt nở hoa rồi à?”
“Đừng có mà nhiều chuyện, mau cho cô ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hôm nay anh ta nhìn thấy cô xém chút hôn mê hai lần, đây cũng không phải là triệu chứng hạ đường huyết.

Tô Ngôn lúc này mới thu hồi tính tình cà lơ phất phơ của mình, lấy ống nghe từ hòm thuốc ra, muốn nghe nhịp đập của trái tim Thư Vãn.

Thư Vãn lại giơ tay ngăn anh lại: "Tôi có bệnh tim, đột nhiên phát bệnh mà thôi, không có chuyện gì lớn.


Cô không giấu được bác sĩ, cũng chỉ đành ăn ngay nói thật.

Cô không cho Tô Ngôn chạm vào mình vì không muốn Cố Cảnh Thâm biết tim cô bị suy kiệt.

Cô sợ sau khi Cố Cảnh Thâm biết, sẽ lại đá vào người cô hai cước như năm năm trước.

Cô còn chưa kịp chào tạm biệt Sam Sam, cũng không thể cứ như vậy mà chết.

Tô Ngôn là một bác sĩ, người bệnh có nói dối hay không, anh ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

Tô Ngôn không nói gì đưa mắt nhìn xuống chân cô, chi dưới sưng phù, đây là triệu chứng suy tim giai đoạn cuối.

Cô gái này cùng lắm chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn trẻ như vậy đã suy tim, không khỏi có chút đáng thương.

Người bệnh không cho chẩn trị, Tô Ngôn đương nhiên sẽ không ép buộc, anh ta thu hồi ống nghe, xoay người nhìn về phía Cố Cảnh Thâm.

“Lão Cố, có phải ông đã làm chuyện gì không tốt với con gái người ta, cho nên mới không cho tôi kiểm tra.



Tô Ngôn không vạch trần Thư Vãn, ngược lại còn làm bộ như không biết, trêu chọc Cố Cảnh Thâm một câu.

Hành động này của Tô Ngôn làm cho cho ấn tượng của Thư Vãn đối anh ta cũng không tệ lắm.

Vừa rồi khi anh ta nhìn chân cô, rõ ràng đã nhận ra điều gì đó, nhưng anh ta lại lựa chọn giúp mình giấu diếm.

Xem ra vị bác sĩ này, vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.

Trái tim Thư Vãn cũng an tâm hơn một chút.

Cố Cảnh Thâm lại còn đắm chìm trong ba chữ bệnh tim mà Thư Vãn nói, anh dường như trời sinh mẫn cảm với ba chữ này, nghe được trong long vô cùng khó chịu.

Thấy Cố Cảnh Thâm cau mày vẻ mặt nặng nề, Tô Ngôn đi qua, che miệng, nhỏ giọng bát quái bên tai anh ta, "Cô ấy là ai?”
“Một người bạn.


Cố Cảnh Thâm phục hồi tinh thần nhìn về phía Thư Vãn, ôn nhu đáp lại một câu.

“Chỉ là bạn bè?”
Tô Ngôn không tin, bên cạnh lão Cố luôn luôn không có bạn gái, làm sao vừa tới thành phố A đã có thêm một người bạn?
“Nơi này không có chuyện của cậu, cậu về trước đi.



Cố Cảnh Thâm lười nhiều lời với anh ta, trực tiếp phất tay đuổi người.

“Dùng xong người ta liền vứt bỏ, thật vô tình!”
Tô Ngôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc hòm thuốc lên đi ra ngoài cửa.

Đi tới cửa, lại quay đầu nhìn một cái.

Thấy Cố Cảnh Thâm hai tay đút túi, đứng ở trước giường nhìn người phụ nữ trên giường vẻ mặt đầy lo lắng, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại.

Hắn đem ảnh chụp gửi đến trong nhóm, thuận tiện phụ họa một câu: Thiết thụ lão Cố nở hoa rồi!
Nhóm anh em lập tức nổ tung, mọi người nhao nhao cầm ảnh chụp đăng lên tường weixin.

Những con cháu nhà giàu này ít nhiều điều quen biết lẫn nhau, truyền tới truyền lui lại liền truyền tới chỗ Quý Lương Xuyên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc