NGƯỜI TÌNH CỦA LÝ TỔNG


Kết quả đấu thầu, đối với Cố Cảnh Thâm mà nói cũng không có gì bất ngờ.

Sau khi ký xong hợp đồng, anh ta liền trực tiếp rời khỏi hội trường trở lại khu vực nghỉ ngơi.

Cố Cảnh Thâm đẩy cửa đi vào, thấy Thư Vãn còn chưa tỉnh, anh ta khẽ nhíu mày.

Anh ta tiến lên đẩy Thư Vãn qua, lại phát hiện cô đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Anh ta lại liên tục kêu vài tiếng nhưng cô cũng không có phản ứng gì.

Lúc đầu anh ta còn cho rằng cô đang ngủ nhưng tình hình hiện tại nhận ra không đúng lắm.

Đây đã không phải là ngủ, mà đây là rơi vào hôn mê.

Cố Cảnh Thâm vội vàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.

“Tô Ngôn, tôi hỏi cậu, người mắc bệnh tim có hay buồn ngủ không?”

Tô Ngôn đang mở hội học thuật, sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra người anh ta hỏi ai.

“Người có bệnh tim thì dễ buồn ngủ hơn…”
“Vậy có triệu chứng là ngủ đến bất tỉnh không?”
Bệnh tim thì không gọi là bất tỉnh, nhưng suy tim thì có.

Tô Ngôn muốn nói thật, nhưng rồi lại cảm thấy vị tiểu thư có bệnh tim kia dường như cũng không muốn Cố Cảnh Thâm biết sự thật.

“Chắc là do cô ấy vì quá mệt nên mới ngủ say.

Không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô ấy tự mình tỉnh lại là được."
Tô Ngôn thoáng do dự vài giây, vẫn lựa chọn giấu diếm.

Từ trước đến nay chuẩn quy tắc hành nghề y của Tô Ngôn là tôn trọng ý nguyện của người bệnh.

Nghe Tô Ngôn nói như vậy, Cố Cảnh Thâm thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày nay Thư Vãn cùng anh ta vừa tham gia yến hội, vừa đấu thầu, có thể là do cô quá mệt mỏi.

Anh ta cúp điện thoại, nhìn về phía Thư Vãn vẫn đang ngủ sâu trên sô pha.

Cố Cảnh Thâm nhớ rõ trước khi đi, anh ta đã đắp áo vest lên người cô, sao giờ lại không thấy?
Anh ta đão mắt nhìn quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy cái áo vest đang nằm trong thùng rác.

Chân mày Cố Cảnh Thâm vừa mới giãn ra, lại nhíu lại.

Cô ghét anh ta đến vậy sao?
Ghét đến mức ngay cả áo vest của anh cũng phải ném vào thùng rác?
Đáy lòng anh ta đè nén cảm giác mất mát.

Vào giờ khắc này, dần dần lớn lên để cho anh ta cảm thấy rất không thoải mái.


“Cố tổng.”
Ngoài cửa, Tô phó tổng đi vào: "Người của Quý thị thúc giục chúng ta mau rời đi, chúng ta phải đi thôi.”
Quý thị làm trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển, sợ số liệu về tin tức sẽ bị tiết lộ.

Họ chưa bao giờ để cho nhân viên từ bên ngoài đến ở lại lâu trong khuôn viên của công ty mình.

Cố Cảnh Thâm nghe vậy thu hồi tầm mắt nhìn Thư Vãn, lạnh lùng nói với Tô phó tổng: “Đi lấy xe đi.”
Tô phó tổng gật đầu nhanh chóng xoay người rời đi.

Tô phó tổng vừa đi, khuôn mặt Cố Cảnh Thâm lạnh lùng tiến lên ôm lấy Thư Vãn, đi ra ngoài.

Cô chán ghét anh ta đúng không, vậy anh ta càng muốn đụng vào người cô!
Cố chấp, quá cố chấp.

Hoang tưởng và cố chấp khiến anh ta mất đi cả phong thái lịch lãm cơ bản.

Trái tim và đôi mắt của anh ta bây giờ tràn đầy sự tức giận, sự tức giận mà anh ta chưa từng có trước đây.

Dường như đây mới là con người thật của Cố Cảnh Thâm!
Khi Cố Cảnh Thâm ôm Thư Vãn xuất hiện trong tầm mắt một đám quản lý cấp cao, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt anh ta toát ra cố sự chấp có chút dọa người......!

Quý Lương Xuyên mới vừa đi vào phòng tổng giám đốc, liền thấy Quý Tư Hàn hai tay đút vào túi quần, đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới lầu.

Ánh chiều tà chiếu lên bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo kia, có loại cảm giác tịch mịch khó tả.

“Anh hai.”
Quý Lương Xuyên gọi một tiếng, Quý Tư Hàn không có phản ứng.

Anh ta đi tới nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới lầu.

Vừa lúc nhìn thấy Cố Cảnh Thâm cẩn thận từng li từng tí, ôm Thư Vãn vào trong xe.

“Hai người này cũng quá xem thường chúng ta!”
Một người là người phụ nữ anh hai bao, một người là vị hôn phu của em gái anh ta.

Hai người họ ở cùng nhau thì không sao, nhưng họ dám âu yếm trên địa bàn của Quý thị!
“Em nói xem, cậu ta có thể cưới cô ấy hay không?”
Lúc Quý Lương Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Quý Tư Hàn lại hỏi câu như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc