NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Anh vác trên lưng chiếc túi đầy quần áo, cả người vô lực tựa trước cửa một căn nhà bình thường, đưa tay ấn chuông cửa.

“Đing đong,” tiếng chuông vang lên nhưng mãi không thấy ai ra mở cửa. Mở cửa nhanh lên nào! Mại Vu hét lên trời.

Tiếp tục ấn chuông 3 4 lần, cuối cùng cũng có tiếng trả lời, “Đến đây đến đây, đừng nhấn nữa.” Có giọng nói rất nhỏ truyền qua cửa, giọng có phần không kiên nhẫn lại có chút gấp gáp.

“Ai vậy?” Mại Vu dựa vào cánh cửa để thân thể mềm nhũn của mình đứng thẳng không bị ngã. Từ trong cửa đi ra trả lời là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi, dáng người cao gần bằng Mại Vu, khuôn mặt có vài phần tương tự Mại Vu, là người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai.  

“Hi, ba.” Từ trên trán có mấy giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, Mại Vu cố gắng giơ tay lên tiếng chào hỏi, ngay sau đó liền hôn mê ngã nhào vào trong ngực người đàn ông.

Trước khi anh bất tỉnh chỉ nghe thấy người đàn ông loáng thoáng gọi anh, “Này, Vu Tử?”

*****

Bước vào thấy căn phòng đen thui, việc đầu tiên Hoàng Huyền làm là xông ra ngoài mắng những tên bảo vệ cửa nhà mình, mấy người bảo vệ bị hắn mắng sắc mặt tái nhợt môi tím tái, ông trời ơi! Bọn họ nào ai biết Mại Vu chạy đi từ lúc nào, bây giờ người ở đâu chứ?

Hoàng Huyền tức giận chất vấn hét lên một tiếng với mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ đang cúi đầu xuống, rồi chạy ra cửa.

Sau khi tức giận với Mại Vu thì Hoàng Huyền đi ra ngoài lang thang xung quanh, trong lòng hắn vẫn không hết tức giận với chuyện Mại Vu làm bậy bên ngoài, cũng không biết lang thang bao lâu thì chạy về tổng bộ bang mình bắt mấy tên thuộc hạ vô tội gây khó dễ một lúc rồi hắn mới về nhà. Nhưng không nghĩ lần này hắn về nhà thì phòng tối đen, tình trạng bi thảm trắng trắng hồng hồng để lại trong phòng tắm, còn cả một tờ giấy viết sáu chữ: Em muốn rời nhà trốn đi.

Chậc, Mại Vu chết tiệt! Đầu tiên là làm loạn bên ngoài, bây giờ lại náo loạn rời khỏi nhà, rốt cuộc ai là người bị hại?

Phẫn nộ tức giận cũng không thể hiện trên khuôn mặt lạnh như tiền của Hoàng Huyền, chỉ là toàn thân tản ra khí thể kinh người khiến toàn bộ người đi đường và chim bay thú chạy đều e sợ không kịp tránh.

Tâm tình Hoàng Huyền rối loạn như sợi dây thừng quấn chặt, trong đầu tự hỏi Mại Vu đi đâu. Chờ hắn tìm được Mại Vu nhất định phải dạy dỗ tên hư hỏng này một hồi, còn cả hồ ly tinh Na Na nữa!

********

Mở mắt ra, Mại Vu nhìn thấy trần nhà… Đó là chuyện rất bình thường, nhưng anh phát hiện trần nhà quen thuộc hơn trần nhà mà anh đang ở. Mại Vu ngồi dậy, chiếc khăn ướt màu trắng ở trên trán rơi xuống, anh ngây ngốc từ trong miệng phun ra một lúc chỉ có một câu: “A, nhà của tôi.”

“Sai rồi, là nhà ta.” Đột nhiên có tiếng nói phát ra, mang theo chút ý tứ trêu chọc, là của người đàn ông ngồi ở mép giường, khuỷu tay chống đùi mượn lực dùng bàn tay đỡ mặt, thì ra là cha Mại Vu – Mại Nghiêm, “Ba nói này Vu Tử, con sốt đến mức đầu óc hư hỏng rồi sao? Sao còn nói đây là nhà của con hả?”

Hai mắt Mại Vu trống rỗng nhìn chằm chằm Mại Nghiêm, gò má hồng như quả đào, sau nửa ngày mới nói một chữ “A?”

Mại Vu giương mắt nhìn tình huống này, bất đắc dĩ thở dài, đè Mại Vu nằm xuống giường, đắp chăn bông cho anh, “Quên đi, con nghỉ ngơi trước đã, chờ con khỏe hơn rồi ba tìm con tính sổ.”

Nói xong Bước Nghiêm đi ra khỏi phòng.

Mại Vu nhìn bóng lưng ba mình rời đi, hơi cảm động, từ trước tới giờ anh không biết ba mình tốt như vậy, mặc dù có nói chờ anh khỏe lên muốn tìm anh tính sổ.

Mại Vu nằm trên giường mình, giường vẫn của mình, nơi này vẫn là nhà mình, là nhà trước khi anh dọn ra ở chung với Hoàng Huyền. Nhất thời hành động theo cảm tính, anh tùy tiền đóng gói hành lý rồi để lại một tờ giấy viết sau chữ em muốn rời nhà trốn đi, sau đó lén lút ra khỏi cửa. Kết quả không ngờ tới vừa ra khỏi nhà thì đầu óc bắt đầu choáng váng, trong lòng buồn bực, khi đó anh nghĩ có thể mình bị lạnh cộng thêm bị vứt lại trong phòng tắm ẩm ướt một lúc lâu cho nên bị sốt, không nghĩ tới thật đúng như anh đoán. lqdion

Kết quả đầu óc không tỉnh táo bon chen mấy trạm xe bus, đi vài đoạn đường, anh dựa theo bản năng, trở về ngôi nhà mình ở trước khi anh dọn ra ngoài.

“Hu hu!” Vừa nghĩ tới chỗ này, nước mắt Mại Vu tranh nhau rơi xuống.

Đi chết đi, Huyền Huyền thối tha, lần này ông đây xác định trở mặt với anh rồi!

Mới vừa muốn khóc to thì ở cửa truyền tới hai tiếng cốc cốc, là tiếng gõ vào cửa. có một giọng nữ nũng nịu đột nhiên truyền tới, mềm mỏng khiến người ta nổi da gà, “Tiểu Vu ~”

Mại Vu cố gắng ngồi dậy nhìn về phía cửa ra vào, đứng ở cửa là một cô gái tóc dài xinh đẹp, bộ dạng cô gái xinh đẹp giống như tiên trên trời. Bà vui sướng đi về phía giường Mại Vu đang nằm, đôi tay mềm dẻo quấn trên cổ Mại Vu, nhẹ nhàng hôn xuống mặt Mại Vu.

Khuôn mặt Mại Vu trắng như tờ giấy, ngọt ngào cười ra tiếng, “Na Na, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp, Tiểu Vu yêu dấu của mẹ.” Người phụ nữ tên Na Na nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng đẩy Mại Vu một cái, hai tay trắng nõn vỗ về gò má Mại Vu….

Bình luận

Truyện đang đọc