NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Mại Vu bối rối lúng túng rũ mắt nhìn Hoàng Huyền, quá kinh ngạc!

“Còn muốn chạy trốn à?” Lên tiếng là Hoàng Huyền.

Nói nhảm vậy, không trốn ở còn ở đây chờ chết à? Vốn nghĩ như vậy, nhưng Mại Vu sợ Hoàng Huyền càng bực dọc, như vậy coi như anh bỏ mạng rồi, đành lẩm bẩm vài tiếng, tiếp tục hoảng sợ, tiếp tục thét lên: “Thả em ra!”

“Không, thả em sẽ trốn.”

“……Ưm, em….” Anh quả thực muốn trốn chạy.

“Em tên tiểu tử thối này, lại dám rời nhà trốn đi.”

Hai tay Hoàng Huyền chống hai bên Mại Vu, cúi người xuống, từ góc độ Mại Vu nhìn tràn ngập cảm giác áp bức, anh sợ hãi nhìn Hoàng Huyền, vành mắt đỏ lên, sắp khóc.

Chuyện gì vậy? Rõ ràng Hoàng Huyền làm chuyện quá đáng với anh trước anh mới rời nhà ra đi, sao bây giờ giọng điệu Hoàng Huyền ngược lại cứ như trách móc anh rời nhà đi là có lỗi không bằng.

Hoàng Huyền thấy biểu hiện lã chã chực khóc của Mại Vu, cảm giác nóng rực rõ ràng quen thuộc bốc lên trong cơ thể, hắn có lòng tốt nhắc nhở, “Đừng khóc, em còn khóc coi chừng anh ăn em!”

Mại Vu vừa nghe thấy lập tức kìm nén nước mắt, theo thói quen bổ sung thêm một câu, “Xin lỗi mà.”

Mại Vu uất ức giống như cô vợ nhỏ, trên gương mặt tuấn tú mà có biểu hiện như vậy nhưng lại cực kỳ đáng yêu, Hoàng Huyền thấy vậy, dục vọng thú tính trong cơ thể bộc phát, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm trước.

Lại thêm một câu “Xin lỗi,” nhưng không phải từ trong miệng Mại Vu nói ra mà là của Hoàng Huyền.

“Cái gì?” Mại Vu nghi ngờ mình nghe lầm, hình như anh nghe thấy từ trong miệng Hoàng Huyền nói ra ba chữ “Xin lỗi” (Tiếng trung = 对不起)

Điều này…. Rất không có khả năng? Sống chung cùng Hoàng Huyền nhiều năm như vậy, Mại Vu biết muốn Hoàng Huyền ăn nói khép nép hay là xin lỗi với người khác thì còn khó hơn cả trèo lên đỉnh Everest! Nhưng vừa rồi rõ ràng anh nghe thấy……

“Anh hiểu lầm em, còn tưởng em làm xằng bậy sau lưng anh, cho nên mới làm ra chuyện quá đáng với em như vậy.”

“Cái gì?” Mại Vu nghe mà không hiểu ra sao.

Hoàng Huyền nhìn vẻ mặt nghỉ ngờ của Mại Vu, cầm điện thoại Mại Vu đặt đầu giường, giải thích với anh: “Em xem đi.”

Điện thoại khởi động máy, màn hình sáng lên, ấn đến mục có tiêu đề ghi rõ “Yêu, Tiểu Vu.”

Mở tin ra, nội dung như sau: 

Tiểu Vu thương yêu, người ta đã lâu không thấy đằng ấy tới tìm người ta, hại người ta vô cùng cô đơn, hàng ngày trà không nhớ cơm không muốn ở nhà chờ đằng ấy về nhà, đằng ấy đang ở đâu làm gì? Mau về nhà để người ta ôm đằng ấy một cái hôn đằng ấy một cái.

Hiu hiu! Na Na yêu dấu của đằng ấy.

Mại Vu đọc xong nội dung, đó chính xác là mấy lời nói nhảm của mẹ anh Du San Na.

“Anh cho rằng em lén lút bên ngoài cùng người phụ nữ này.” Ném điện thoại qua một bên, Hoàng Huyền vẫn đè lên Mại Vu như cũ, ngón tay khẽ vuốt ve gò mái Mại vu, sau đó phác họa hai cánh môi hồng mỏng manh.

“Cùng mẹ em? Sao có thể?” Mại Vu nói như chuyện đương nhiên.

“Ngày hôm qua anh cũng mới biết người phụ nữ đó là mẹ em!” Hoàng Huyền tức giận nói, “Thế này, có ai nhìn thấy nội dung như vậy mà không nghi ngờ không ghen tuông không?”

“…… Vậy cũng….” Đổ mồ hôi lạnh.

“Cho nên ngày đó anh mới đối xử với em như thế, không nghĩ tới sau đó em lại trốn khỏi nhà, hại anh vô cùng lo lắng…..”  Đau thương nhàn nhạt và day dứt hiện rõ trên khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ của Hoàng Huyền.

“Huyền Huyền – “ Mại Vu đau lòng khi thấy Hoàng Huyền biểu hiện đau thương như vậy, có chút không đành lòng, mặc dù Hoàng Huyền có khí chất tuấn tú u buồn, nhưng rất ít khi gặp vẻ mặt này của hắn, anh vẫn thích Hoàng Huyền lạnh lùng hơn!

“Xin lỗi, lần này là lỗi của anh, anh không nên dễ dàng nghi ngờ tình yêu của em đối với anh, cho nên sau này đừng rời khỏi anh được không?” Hoàng Huyền hôn lên mặt Mại Vu, dịu dàng hỏi.

Mại Vu nghe Hoàng Huyền nói xin lỗi lần nữa, trong lòng muôn phần cảm động, Huyền Huyền tính tình siêu cấp khó chịu lại cao ngạo kiêu căng thế mà xin lỗi anh!

“Em đồng ý với anh!” Mại Vu dang rộng cánh tay dùng sức ôm Hoàng Huyền, cảm động muốn khóc.

“Vậy em tha thứ cho anh sao?” Giọng nói có phần trầm khàn.

“Dạ.” Mại Vu ngốc nghếch gật đầu.

“Vậy, thì, được.” Giọng vốn hơi buồn bã thay đổi thành vui sướng, Hoàng Huyền kéo tay Mại Vu đang ôm hắn, đè anh xuống giường lần nữa.

“Huyền-“ có chút nghi hoặc, Hoàng Huyền muốn làm gì?

Hoàng Huyền cười, còn Mại Vu cảm thấy nụ cười này mang theo bảy phần mập mờ ba phần gian xảo.

Việc chính xong rồi, xin nhận lỗi, tiếp theo –

Mại Vu thật sự không nghĩ tới, bộ dạng ngốc nghếch hai mắt đẫm nước bây giờ, khiến thú tính người nào đó bộc phát.

Bình luận

Truyện đang đọc