NGƯỜI TÌNH HẮC BANG CỦA ANH CHÀNG BÁN CÁ

Edit: Ngọc Hân - Diễn đàn

“Đừng a….” Nhỏ giọng gầm rú, sắc mặt chàng Mại Vu bán cá của chúng ta tái nhợt, bộ dạng như sắp chết.

Bây giờ khoảng 4h sáng, sắc trời còn tối vô cùng, Mại Vu đã sớm mở to đôi mắt đầy sương mù, từ trong chăn ấm áp bò dậy, cũng không phải Mại Vu tự làm khổ mình mà chỉ là anh … “Đói bụng quá!”

Từ chiều hôm qua, sau khi bị Hoàng Huyền xử phạt thì bị ép nằm trên giường cùng hô mưa gọi gió với hắn, làm suốt đến khi anh không chịu nổi mệt mỏi ngủ thiếp đi mới thôi, cho nên từ chiều qua đến giờ, ngoại trừ đồ ăn vặt ra thì anh chưa ăn gì cả. 

Mại Vu khó khăn đứng dậy, phần eo hơi đau nhức vô lực, theo bộ dạng này, ngày mai sẽ đau hơn; hậu huyệt có hơi nóng rát, xem ra ngày hôm qua dù đã bôi trơn đầy đủ vẫn bị đâm thảm vô cùng, ngược lại cảm giác dinh dính khó chịu trên người thì biến mất hầu như không còn, lại còn đang mặc bộ đồ ngủ mình thích.

Nhất định ngày hôm qua Huyền Huyền yêu dấu của anh tắm rửa người trong khi anh ngủ say, xem đi, ngay cả ga giường anh ấy cũng đổi rồi đó! Mại Vu nhìn qua ga giường màu xanh đậm thì bị cảm động, muốn nhào tới hung hăng hôn người đang ngủ say trên giường kia, đáng tiếc lại sợ bị mắng một trận nên Mại Vu đành phải kiềm chế xúc động, sờ mũi rồi đi vào phòng bếp.

Thật vất vả bước nặng nề đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, anh lấy một cốc sữa và một chiếc bánh mì bỏ vào lò nướng bên cạnh, ngáp một cái rồi bắt đầu ăn như hổ đói.

Mại Vu rất thích uống sữa, gần như là thay nước lọc, bình thường cho dù ăn gì cũng đều uống kèm với sữa, nhưng Hoàng Huyền thì hoàn toàn khác hẳn, hắn hận chết sữa bò.

Mại Vu nhét một miếng bánh mì vào miếng, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ anh phải đi ra ngoài làm việc rồi, mặc dù Hoàng Huyền mới vừa về nhà, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc công việc không để ý tới.

*******

Mặc xong quần áo tử tế, Mại Vu chào hỏi với bảo vệ đứng đối diện ở cửa 24 tiếng đồng hồ gần như không rời, rồi cưỡi xe đạp đi ra cửa; đương nhiên bình thường Mại Vu đều lái xe đi ra ngoài, đáng tiếc Hoàng Huyền cũng cấm phương tiện giao thông này, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, cho nên Mại Vu chỉ có thể khôi phục như trước kia, đạp xe đạp. 

Quãng đường đến chợ bán đồ ăn khoảng 30’, sau đó rất tự nhiên nhận cá, mở cửa sạp buôn bán, chờ đến lúc gần trưa không còn ai buôn bán anh lại trở về nhà ngồi âu yếm cùng Hoàng Huyền của anh.

Cuộc sống vừa không bình thường lại vừa bình thường.

Hôm nay cũng như ngày thường, anh mổ cá, lọc xương, rồi bán cho mấy người ưa thích được gọi là bà tám, nhưng hình như hôm nay có mấy người không thích hợp xuất hiện ở chợ này, hơn nữa vừa đi qua sạp cá của anh.

Trong đó có hai người, hai người này đều rất cao, một người trong đó cao gầy tóc tai màu đen gọn gàng, mày rậm, đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp, mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng, là một người đàn ông phương đông, còn người kia là một người phụ nữ rất cao lớn, chiều cao gần bằng người bên cạnh, thân hình cũng “Hoành tráng” hơn phụ nữ bình thường, áo khoác màu đen mặc lên người càng khiến ‘cô ta’ như một người đàn ông, nhưng đừng nhìn về phương diện dáng người thì ‘cô ta’ thật quả đúng là một người phụ nữ có vẻ đẹp kinh người, nhất là đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt xinh đẹp của ‘cô ta,’ khiến đàn ông rất muốn vuốt ve nó.

Ngay cả Mại Vu cũng ngây người nhìn, song anh chẳng hề động lòng, trong nhà anh còn một người anh cảm thấy đẹp hơn nhiều.

Người đẹp cười với anh làm Mại Vu đỏ mặt, còn người đàn ông mắt phượng tự mình đi về phía trước, hai người đi qua cửa hàng cá đông nghẹt của anh như một trận gió xuân sau đó cất bước về phía trước.

Mại Vu nhúm vai, cảm thấy những người đẹp đôi đi qua chợ bán thức ăn này quả thực rất hiếm thấy, anh lấy lại tinh thần, tiếp tục dùng giọng nói còn lớn hơn cả tiếng phụ nữ mời khách.

Phản ứng vừa chậm chạp lại ngu ngốc chắc hẳn còn chưa chú ý tới, hai người kia đang đi về phía nhà anh.

Chuyện này là chuyện kỳ quái đầu tiên trong hôm nay, nhưng sau đó còn kỳ lạ hơn. Hơn mười hai giờ trưa, đến thời gian dọn hàng, Mại Vu vươn vai ra tay thu dọn đồ đạc, bận rộn trong chốc lát, lúc chuẩn bị kéo cửa thì nghe tiếng ấn nút gì đó, sau đó có ánh đèn chiếu lên người mình. Mại Vu quay đầu, có người ngồi xổm phía sau anh, tay cầm một chiếc máy chụp ảnh, chụp cái mông căng đầy được quần jean ôm chặt của Mại Vu.

Người nọ có mái tóc hơi dài, có chút lộn xộn, tuổi khoảng bằng Mại Vu, đàn ông, đeo kính không gọng, khuôn mặt bình thường, nhưng coi như vẫn khá tuấn tú, hành vi động tác cực kỳ giống mấy tên đàn ông trung niên biến thái lén lút theo dõi nữ sinh cấp 3. LQĐ

Người nọ giơ tay lên, vẻ mặt cợt nhả nói với Mại Vu: “Hi, Mại Tiểu Vu.”

Mại Vu nhìn thấy khuôn mặt chữ điền, thoải mái nở nụ cười, giọng phấn chấn, “Ơ, Tiểu Thái!”

Hết chương 8

Bình luận

Truyện đang đọc