NGƯỜI VỢ THỨ BẢY CỦA TỔNG TÀI ÁC MA

Chương 424: Cuộc điện thoại từ nước ngoài (2)

Phác Luyến Dao lại vô cùng thoải mái, truyền lại hết kinh nghiệm của mình cho cô, cuối cùng còn bảo cô rằng lão phu nhân dạo này rất muốn một viên đá Hắc Diệu tránh tà.

Khi Nam Cung Thiên Ân đưa viên đá Hắc Diệu đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, ngạc nhiên hỏi: “Em lấy viên đá to thế này về làm gì?”

“Là bà nội muốn đấy”, Bạch Tinh Nhiên đón lấy viên đá Hắc Diệu ngắm nghía, ngấng dầu lên hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Thứ này đắt không anh?”.

“Cũng hơi đắt”, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Thế chẳng phải lại làm anh tốn kém sao?”, Bạch Tinh Nhiên có hơi ngại ngùng.

“Nếu là mua cho bà nội, thì không tính là tốn kém nữa”.

“Cũng phải, chí cần bà nội thích là được”, Bạch Tinh Nhiên cầm viên đá đen sì lên:

“Vậy em đem cho bà nội xem nhé, xem bà có thích thế này không”.

“ừ, bảo bà là nếu không thích hình lưỡi liềm này, thì vẫn có hình khác nữa”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên vuốt tóc cô một cái, anh đương nhiên biết Bạch Tinh Nhiên vì anh, nên luôn cố gắng làm cho lão phu nhân vui, và còn cố gắng một cách không oán trách không hối hận.

Cô có tấm lòng như vậy, anh rất mãn nguyện, cũng rất vui mừng.

Khi Bạch Tinh Nhiên đưa viên đá Hắc Diệu đến trước mặt lão phu nhân, hai mắt của lão phu nhân quả nhiên có sáng lên, bà ta đưa tay sờ lên viên đá một cái, rồi đưa mắt lên nhìn cô: “Cô lấy viên đá này ở đâu thế? Khai quang chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Khai quang rồi ạ, đại sư nói khá là linh nghiệm”.

Lão phu nhân gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào cô lần nữa: “Món đồ này tôi nhận, nhưng tôi hiếu được ý của cô, và tiện thế nhắc nhở cô một câu, đừng tưởng lấy tiền của Thiên Ân đi mua cái này cái kia cho tôi thì tôi sẽ cảm động, sẽ đế cô ở bên cạnh Thiên Ân”.

Bạch Tinh Nhiên cười bẽ bàng: ‘‘Bà nội, cháu chỉ là nghe nói bà muốn viên đá Hắc Diệu này đế tránh tà, cho nên mới đi tìm cho bà, chứ cháu không có ý gì cả”.

“Không có ý gì?”, lão phu nhân cười khẩy: “Xem ra cô cũng không phải giả tạo vừa đâu, rõ ràng là đế lấy lòng tôi, đế bản thân cô được ở nhà Nam Cung làm thiếu phu nhân được lâu dài, cái ý đồ đó của cô e rằng chỉ mỗi Thiên Ân là không biết”.

“Thôi, cô cũng không phải nói nhiều nữa”, lão phu nhân ngắt lời cô: “Tôi chỉ là không hi vọng cô lãng phí nhiều tâm huyết vào chuyện này thôi, đừng để đến lúc đó phát hiện ra tất cả đều công cốc rồi hối hận lại trách tôi lòng dạ sắt đá”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa.

Lão phu nhân lại nói: “Cô muốn bất cứ thứ gì trong nhà Nam Cung đều có thế thương lượng, duy nhất Thiên Ân là không thế cho cô, điều này là chắc chắn, kế cả Thiên Ân cũng không thay đổi được sự thật này, hi vọng cô hiếu được”.

Bạch Tinh Nhiên gật dầu: “Cháu hiếu ạ”.

Cô đứng dậy khỏi sofa chuẩn bị lên trên tầng, khi quay người thấy Nam Cung Thiên Ân đang từ cầu thang đi xuống. Cô nhìn lão phu nhân, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân, nhất thời không biết là nên đi hay nên ngồi lại.

Nam Cung Thiên Ân đi thẳng đến rồi đứng bên cạnh Bạch Tinh Nhiên, đón lấy bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay anh, nghiêm túc nói với với lão phu nhân:

“Bà nội, bà nói rất đúng, Ánh An cứ dặn đi dặn lại bảo cháu phải mua bằng được cái thứ này về, chính là đế lấy lòng bà, làm cho bà vui.

Nhưng cô ấy làm như vậy có gì sai sao? Là cháu dâu của bà, cô ấy luôn cố gắng gần gũi với bà, giữ cho gia đình hòa thuận, lẽ nào không đáng đế khen ngợi sao?”.

“Im đi, nó đang vì bản thân nó thôi! Vì muốn giữ vững cái địa vị của chính nó!”, lão phu nhân từ trước đến giờ đều giữ một quan điếm như vậy.

Sự cố chấp của bà ta thì ai cũng biết, cũng không có ai nói cho bà ta nghĩ được thông cả.

Cho nên Bạch Tinh Nhiên chí có thế lén lút giật áo Nam Cung Thiên Ân, lí nhí nói: “Thiên Ân, anh đừng cãi nhau với bà, chúng mình đi lên tầng đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái, một tay cầm tay cô, một tay khoác lên vai ôm cô rôi nói: Bà nội, bà nhìn giờ địa vị của cô ấy không vững sao? Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, cháu sẽ không li hôn với cô ấy, cô ấy cũng không cần phải lấy lòng ai đế giữ vững cái vị trí của cô ấy hết”.

“Cháu…”, lão phu nhân tức tối.

“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, đều là cháu không tốt, cháu…”.

“Biết là cô không tốt còn không mau cút đi?”, lão phu nhân không cãi được Nam Cung Thiên Ân, thế là chuyến sang trừng mắt với Bạch Tinh Nhiên: “Tôi thấy cô không phải đến lấy lòng tôi, mà cố ý đến ra oai với tôi chứ gì?”.

Lão phu nhân gạt phăng viên đá Hắc Diệu trên bàn, viên đá to ấy suýt nữa thì đập vào chân của Bạch Tinh Nhiên, may mà Nam Cung Thiên Ân kịp thời kéo cô ra phía sau.

Bạch Tinh Nhiên kêu nhẹ một tiếng, sợ đến mức mặt tái nhợt.

Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, nếu lão phu nhân không phải là bề trên của anh, không phải là người đã cao tuổi, anh chắc sẽ đưa Bạch Tinh Nhiên đi ngay, mặc kệ cho bà ta một mình ở đó. Nhưng lúc này anh chí có thế nghiến răng nghiến lợi, cúi xuống nhặt viên đá Hắc Diệu đặt lên bàn rồi nói với lão phu nhân: “Bà nội, đây là tấm lòng của Ánh An, kế cả bà không muốn nhận, bà âm thầm vứt nó đi là được, chứ đừng đập xuống chân người ta như vậy”.

“Không sao đâu, chưa đập vào chân em”, Bạch Tinh Nhiên xua tay nói.

Lão phu nhân đưa mắt nhìn hai người một cái, trong lòng có chút chột dạ.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào bà ta hỏi: “Bà nội, nếu bà cảm thấy hai chúng cháu ngứa mắt, cháu sẽ tiếp tục chuyến đi, đến lúc đó bà đừng có lại trách cháu không quan tâm đến bà nữa”.

“Thằng nhóc này cháu lại muốn đi nữa sao!”, cốc trà lão phu nhân đang bưng trong tay đột nhiên ‘cạch’ một cái đặt mạnh xuống bàn.

“Cháu không muốn, nhưng bà không thế lúc nào cũng cố tình gây sự như vậy, đế mọi người đều không vui”.

“Cháu đang uy hiếp bà đấy à?”.

“Không ạ, mà cháu đang xin bà”.

Bạch Tinh Nhiên giật vạt áo của Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, chúng mình về phòng đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái, rồi kéo cô đi ra cửa.

Lão phu nhân thấy hai người họ đi ra cửa, lập tức nói: “Hai đứa định đi đâu?”.

“Chờ lúc nào bà nguôi giận thì về”, Nam Cung Thiên Ân quay dầu ném cho bà ta một câu.

Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân kéo lên xe, cô lo lắng nhìn Nam Cung Thiên Ân đang thắt dây an toàn cho hai người: “Anh định đưa em đi đâu thế? Không phải là chờ bà nguôi giận mới về thật đấy chứ?”.

Lão phu nhân giờ chỉ một lòng muốn Nam Cung Thiên Ân cưới tình nhân định mệnh, bà ta làm gì dễ nguôi giận được?

Lão phu nhân giờ chỉ một lòng muốn Nam Cung Thiên Ân cưới tình nhân định mệnh, bà ta làm gì dễ nguôi giận được?

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, nghiêng người dùng tay ôm vai cô nhìn cô nói: “Có biết vì sao lần này anh không đưa em đến chung cư ở mà đưa em về nhà tổ không?”.

“Vì sao? Chẳng nhẽ không phải là vì muốn em giữ vững thân phận Nam Cung thiếu phu nhân à?”.

“Đây chí là một phần nhỏ của lí do thôi”, Nam Cung Thiên Ân lắc dầu, thân phận của cô có vững chắc hay không không phải là dựa vào việc sống ở đâu để thể hiện, chỉ cần là vợ của Nam Cung Thiên Ân, thì bất kể ở đâu cũng dều như nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc