Gả cho người đàn ông hoàn mỹ thế này, thảo nào Bạch Tinh Nhiên lại đắc ý thành như vậy. Cô ta hơi do dự, cất bước đi về phía Nam Cung Thiên Ân.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân xuống khỏi sân khấu thì ngay lập tức có người tiến lên định nịnh bợ, lấy lòng, còn Nam Cung Thiên Ân vẫn lịch sự nho nhã như cũ, ứng phó thoải mái.
Một quý bà khen lấy lòng: “Thiên Ân thiếu gia đẹp trai thật, đẹp trai hơn nhiều so với minh tinh, người mẫu, thiếu phu nhân cũng rất đẹp, xinh xắn, đúng rồi, thiếu phu nhân đâu rồi?”.
“Cảm ơn, có lẽ cô ấy ở phòng nghỉ”, Nam Cung Thiên Ân cười khẽ với bà ta, chạm cốc với bà ta, sau khi bảo bà ta tự chơi thật vui thì đi qua người bà ta.
Mặc dù thái độ lịch sự, ôn hòa, nhưng không lãng phí thời gian và nước bọt để dây dưa với bà ta.
“Thiên Ân thiếu gia”, ngay trước khi Nam Cung Thiên Ân nói chuyện với vị khách tiếp theo, Bạch Ánh An đi đến trước mặt anh, tặng anh một nụ cười quyến rũ.
“Bạch tiểu thư”, Nam Cung Thiên Ân giơ ly với cô: “Cảm ơn cô đã đến”.
Bạch Ánh An giơ ly của mình lên chạm ly với anh, ánh mắt nhìn anh nhuốm vẻ trêu chọc: “Thiên Ân thiếu gia chắc vẫn chưa biết nhỉ? Cô vợ xinh xắn kia của anh không ở phòng nghỉ, mà đang hẹn riêng với tình nhân cũ ở hành lang tầng một”.
“Hửm?”, Nam Cung Thiên Ân hơi cau mày.
Bạch Ánh An nhìn người đàn ông đẹp trai mê người, vốn nên thuộc về cô ta trước mặt, cật lực dằn sự đắm đuối với anh trong lòng xuống xong tiếp tục nói với giọng điệu trêu chọc: “Thiên Ân thiếu gia chắc vẫn chưa biết nhỉ, chị tôi vẫn luôn yêu An Nam, thậm chí không quan tâm có phải mình đã kết hôn không, cũng không quan tâm An Nam là em rể mình, dốc hết mưu kế chia rẽ tôi và An Nam. Vừa nãy vừa chạm mặt An Nam ở hành lang thì đã bám riết lấy anh ấy không chịu thôi, lúc này chắc vẫn còn ở trong đấy, Thiên Ân thiếu gia, anh đi thử xem, tiện thể giúp tôi cứu An Nam ra”.
Nụ cười bên khóe môi Nam Cung Thiên Ân hơi xịu xuống, sau đó nhấc chân đi vào nhà.
Bạch Ánh An nhìn bóng lưng anh đi xuyên qua đám người vào nhà, khóe môi cong lên, để lộ nụ cười nhẹ tà ác.
Hứa Nhã Dung thấy cô ta nói chuyện với Nam Cung Thiên Ân, còn thấy hai ba câu cô ta đã nói cho Nam Cung Thiên Ân đi rồi, nên xuyên qua đám đông đi tới, nhìn một lượt hướng Nam Cung Thiên Ân rời đi tò mò hỏi: “Con nói gì với cậu ta thế?”.
“Không có gì”, Bạch Ánh An mỉm cười giơ ly rượu vang lên nhấp một ngụm, nghiêng người nói bên tai Hứa Nhã Dung: “Mẹ, xem ra nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là một con chó pug của nhà Nam Cung thôi, người đàn ông Lâm An Nam con cũng không thèm nữa”.
“Vậy con…”.
“Con muốn Nam Cung Thiên Ân”.
“Nói linh tinh gì thế?”.
“Vốn dĩ anh ấy thuộc về con, nên đây không tính là nói bừa”.
“Không phải, cậu ta…”.
“Cơ thể anh ấy khỏe lắm”, Bạch Ánh An ngắt lời bà ta, giơ tay lên vỗ vào mu bàn tay bà ta: “Mẹ, việc này chúng ta về rồi nói sau đi, nói ở đây không tiện”.
Sau khi Bạch Ánh An đi, trêи hành lang chỉ còn lại hai người Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam, không khí cũng bỗng chốc ngưng đọng.
Từ khi biết anh ta và Bạch Ánh An bên nhau, cô và anh ta không còn tiếp xúc riêng nữa, cũng không nói riêng với nhau câu nào. Lúc này, hoàn cảnh này, hai người thế mà đều cảm thấy hơi không tự nhiên.
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình phải xông lên tát cho anh ta một cái, rồi chửi cho anh ta một trận té tát, nhưng lúc này lại không có chút hứng thú nào, có lẽ là vì trong lòng đã không yêu nữa, cho nên cũng không để ý anh ta đã từng làm gì.
Nhưng Lâm An Nam lại mỉm cười với cô, gọi thật ấm áp: “Tinh Nhiên…”.
“Lâm thiếu gia, xin hãy gọi tôi là Ánh An”, Bạch Tinh Nhiên kịp thời ngắt lời anh ta, giọng điệu bình tĩnh nói: “Là Lâm thiếu gia và Bạch đại tiểu thư tặng tôi cho nhà Nam Cung, cho nên Lâm thiếu gia có trách nhiệm giúp tôi giấu thân phận đến cùng. Đương nhiên, nếu Lâm thiếu gia không lo Nam Cung Thiên Ân biết anh cấu kết với Bạch đại tiểu thưa chơi đùa anh ấy, lừa dối anh ấy, thì cũng có thể tiếp tục gọi tôi là Tinh Nhiên”.
“Yên tâm, lần sau tôi sẽ chú ý”, Lâm An Nam gật đầu nói.
“Vậy thì tốt”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu một cái, đi ngang qua người anh ta chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
“Ánh An”, Lâm An Nam đột nhiên giơ tay lên tóm cánh tay cô.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, xoay đầu lườm anh ta: “Lâm thiếu gia, xin hãy buông tay anh ra, đừng quên thân phận của chúng ta”.
Có câu nói hay lắm, sau khi mất đi mới biết trân trọng.
Vừa nãy trở mặt với Bạch Ánh An, lại thấy một mặt xinh đẹp thế này của Bạch Tinh Nhiên, nhớ lại từng chút trong quá khứ, Lâm An Nam chợt ấm đầu túm chặt cánh tay cô, nói với vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, tôi không phải thực lòng muốn hại em”.
Khi ấy anh ta đúng là đã bị Bạch Ánh An làm mờ tâm trí, nếu không gả Bạch Tinh Nhiên đi thì anh ta vĩnh viễn không thể quang minh chính đại ở bên Bạch Ánh An, không thể tiếp quản công ty nhà họ Bạch. Chỉ có điều anh ta không ngờ, dù anh ta có toan tính thế nào, thì ra cũng biết cái lợi trước mắt, không để ý tai họa phía sau.
E là có cho anh ta hai mươi công ty nhà họ Bạch cũng khó có thể chống lại được móng vuốt sắc lẻm nhà Nam Cung có thể giơ về phía nhà họ Lâm bất cứ lúc nào.
“Dù là thật lòng hay không thì cũng đã tạo thành tổn thương rồi, không phải sao?”, Bạch Tinh Nhiên liếc anh ta cười khẩy: “Lâm thiếu gia vừa đính hôn với Bạch đại tiểu thư đã chạy đến lôi lôi kéo kéo với người con gái khác, anh không cảm thấy buồn cười sao?”.
“Tôi và Ánh An vốn dĩ không có tình cảm thật”, Lâm An Nam hơi sốt ruột nói: “Em nghĩ xem làm sao tôi có thể yêu một người phụ nữ cao ngạo, chua ngoa, ích kỷ tư lợi như vậy chứ, tôi…”.
“Lâm An Nam anh có phải đàn ông không?”, Bạch Tinh Nhiên hất tay bèn cho anh ta một cái tát, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh cũng không phải ngày đầu quen biết chị ta, lúc đầu khi ở bên tôi sao lại không nghĩ đến điểm này? Nếu đã có bản lĩnh chọn thì phải có bản lĩnh sống tiếp hẳn hoi với chị ta chứ”.
“Chẳng phải em ép tôi chia tay với cô ấy sao?”, Lâm An Nam giơ tay lên sờ vào bên má bị cô đánh đau, trông hơi vô tội.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên cứng họng.
Cô chỉ nói bừa thôi mà, đâu có từng nghĩ đến việc anh ta thực sự sẽ hủy hôn ước với Bạch Ánh An. Lúc ấy khi cô nói câu này, cũng không ngờ Lâm phu nhân lại coi là thật.
Đương nhiên, anh ta và Bạch Ánh An có thể sống với nhau tiếp không cô chẳng quan tâm chút nào, điều cô tức giận là thái độ nhặt một người bỏ một người của anh ta, hoàn toàn không coi phụ nữ bọn cô ra gì, tức hơn nữa là ngày trước thế mà mình lại yêu loại đàn ông thay đổi thất thường này.
Lâm An Nam lại cười khẽ: “Em vội vàng chia rẽ chúng tôi như vậy, chẳng phải vì trong lòng có tôi sao? Giờ tôi đã chia tay với cô ấy như mong muốn của em, chẳng phải em nên cảm thấy vui mừng sao?”.
“Việc này không liên quan gì tôi hết, tôi đã kết hôn rồi”.
“Có phải em không biết việc Nam Cung Thiên Ân không sống được quá 30 tuổi đâu”.
“Đúng là phải cảm thấy vui”, đầu kia hành lang đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp gợi cảm, da đầu Bạch Tinh Nhiên tê dại, dùng hết sức thoát khỏi tay Lâm An Nam, sau đó xoay người.
Dưới ánh đèn vàng, Nam Cung Thiên Ân nhét một tay vào túi, một tay cầm ly rượu đế cao, nụ cười trêи mặt nhợt nhạt nhưng khó giấu cơn giận.