Chương 454: Bàn chuyện ly hôn
Biểu cảm Nam Cung Thiên Ân hơi thay đổi, hơi cảm động nói: “Em không cần đi thật xã, anh cũng sẽ không khiến em chịu những khổ sở như trước kia”.
“Cảm ơn anh, có câu này của anh thì em đã rất thỏa mãn rồi”, Chu Chu vỗ tay anh nói: “Được rồi, ngủ sớm đi, em tắt đèn đây”.
“Em thì sao?”.
“Em ngủ giường nhỏ, chị ý tá chẳng phải đã thêm một giường nhỏ cho em sao?”.
Chu Chu nói xong thì vươn tay tắt đèn ở đầu giường đi, sau đó xoay người đi đến chiếc giường nhỏ bên ngoài bình phong nằm xuống.
Mặc dù bên cạnh Nam Cung Thiên Ân có Chu Chu rồi, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn muốn đích thân đến viện thăm anh. xem anh có khỏe không, tiện thể hỏi có phải anh thực sự đã quyết định lý hôn với cô để lấy Chu Chu không.
Không hỏi thẳng mặt anh thì trong lòng cô không cam.
Cô đỗ xe ở bãi đỗ xe tại của bệnh viện, vừa đi vào bệnh viện thì đã gặp lão phu nhân đi tới từ đầu kia. Bạch Tình Nhiên định xoay người tránh đi nhưng không kịp nữa rồi, chỉ đành kiên trì tiến lên chào hỏi bà ta.
Lão phu liếc cô: “Cô đến làm gì?”.
“Bà nội, cháu đến thăm đại thiếu gia”, Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn nói.
Lão phu nhân nghiêm túc nhả ra một câu: “Không cần, Thiên Ân với Chu Chu ở chung rất tốt, đến cả tôi cũng không muốn làm phiền chúng nó, cô càng không nên đi”.
Chị Hà ở bên cạnh bổ sung một câu: “Thiếu phu nhân, tối qua Chu tiểu thư ở lại phòng bệnh cùng đại thiếu gia, đại thiếu gia không yêu cô như cô nghĩ đâu. Cho nên cô cũng đừng nghĩ nhiều quá
Tối qua là Chu Chu ở lại qua đêm với Nam Cung Thiên Ân sao? Tốc độ nhanh thật đó, Bạch Tinh Nhiên hơi chua chát nghĩ.
Trong lòng cô có buồn, có tủi thân, có một chút tức giận. Cô biết mọi người đều không thích cô, đều không ủng hộ cô với Thiên Ân thiếu gia bên nhau, nhưng có cần đến mức mỗi lần gặp mặt đều nói mấy lời khiến cô bức bối thế này không?
Cô cần mồi, rồi nói với lão phu nhân: “Cháu đến nói chuyện ly hôn với đại thiếu gia”.
Lời này cô nói hơi kiểu giận lẫy, nhưng không hoàn toàn là giận dỗi mới nói vậy, giờ đến cả Nam Cung Thiên Ân cũng nghiêng về phía Chu Chu rồi, sự không cam lòng và không bỏ cuộc trong lòng cô cũng nên buông rồi. Coi như là nghĩ cho căn bệnh quái ác của anh, để anh có thể thuận lợi lấy tình nhân định mệnh của anh đi.
Lão phu nhân không ngờ cô sẽ nói vậy, nhưng bà ta vẫn không có ý định cho cô gặp Nam Cung Thiên Ân, giọng nói lạnh nhạt: “Giờ Thiên Ân không khỏe, cần giữ tâm trạng tốt, nên vẫn chưa thể nói chuyện ly hôn với cô. Hơn nữa việc nhỏ như ly hôn cũng không cần đích thân nói với nó, cứ nói với tôi là được”.
Lão phu nhân ngừng một lát, nói tiếp: “Cô muốn điều kiện gì cứ nói, tôi sẽ cố hết sức đáp ứng
Bạch Tinh Nhiên bị lão phu nhân chặn họng không nói được gì, mãi mà không đáp lại được.
Lão phu nhân hơi mất kiên nhẫn kéo áo bông trên người nói: “Bên ngoài lạnh, tôi không đứng với có nữa, có yêu cầu gì thì nói với chị Hà là được”.
Bà ta nói xong thì đi qua người Bạch Tinh Nhiên, đi về phía tòa nhà bệnh viện.
“Lão phu nhân, bà cẩn thận chứt”, chị Hà dặn một câu với bóng lưng lão phu nhân.
Sau khi nhìn lão phu nhân rời đi, chị ta mới xoay người nhìn Bạch Tinh Nhiên nói: “Thiếu phu nhân, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi”.
Bạch Tinh Nhiên lặng im mấy giây, lắc đầu: “Không cần, không có gì để nói hết, bảo Nam Cung Thiên Ân gửi đơn ly hôn là được”.
“Thiếu phụ nhân, vừa nãy lão phu nhân đã nói cô muốn cái gì Thiên Ân thiếu gia cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, dù là tiền hay nhà cửa, xe cộ, cô cứ đề nghị”.
“Không thèm”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy: “Đừng có lấy tiền ra sỉ nhục tôi, tôi không thèm một xu của nhà Nam Cung các người, không cho các người cơ hội chà đạp tôi”.
Cô nói xong thì xoay người rời khỏi bệnh viện.
Chị Hà đứng tại chỗ một lúc mới bước vào bệnh viện.
Lúc chị ta đến phòng bệnh của Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân bèn nhìn chị ta hỏi: “Sao nhanh thể? Nói xong rồi?”.
“Vâng”, chị Hà gật đầu.
“Nó đi rồi?”.
“Đi rồi”.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn hai người: “Ai đi rồi?”.
Chị Hà nhìn anh rồi lại nhìn lão phu nhân, dùng dáng vẻ khó mà mở lời nói: “Là thiếu phu nhân, cô ấy đến bàn chuyện ly hôn với cậu, tôi sợ kích động cậu nên chỉ đành chặn cô ấy ở dưới tầng”.
“Chị nói gì? Bàn chuyện ly hôn?”, ngọn lửa nhỏ trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng chốc bùng cháy.
“Đúng thế”.
“Không ngờ cô ấy lại muốn bàn chuyện ly hôn với tôi”, Nam Cung Thiên Ân bày vẻ không tin nổi nghiến răng lặp lại.
Chị Hà gật đầu: “Tôi bảo cô ấy đừng làm phiền cậu nghỉ ngơi, cô ấy bảo cậu gửi đơn ly hôn cho cô ấy là được”.
Trái tim Nam Cung Thiên Ân bắt đầu đập dữ dội, ngọn lửa nhỏ vừa bùng cháy bên trong cũng bốc lên ngùn ngụt, anh giận thật rồi. Nhưng không bao lâu anh lại nhìn mọi người hỏi: “Có phải các người ép cô ấy không?”.
“Bà không làm thế”, lão phu nhân nhún vai với vẻ mặt vô tội: “Vừa nãy bà gặp nó ở dưới tầng, nó nói vậy mà”.
“Vậy tại sao không cho cô ấy lên?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nổi giận hất đồ ăn sáng trên bàn xuống đất: “Tại sao không cho cô ấy lên nói với cháu? Cháu thực sự muốn nói chuyện này với cô ấy đây!”.
Hành động bất ngờ của anh khiến tất cả mọi người trong phòng hết hồn, Chu Chu vội vàng tiến lên đỡ lão phu nhân vừa lùi lại ra sau một bước, sau đó nói với Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia, anh làm bà nội sợ rồi”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn thở mạnh, lúc này anh không quan tâm sẽ khiến ai sợ nữa, cơn giận trong lòng không xả ra thì chỉ sợ cả người anh sẽ nổ tung.
Chu Chu cúi người dọn đồ ăn sáng trên đất vứt vào thùng rác, đứng dậy nhìn chăm chăm Nam Cung Thiên Ân nói: “Anh đừng kích động, biết đâu thiếu phu nhân chỉ giận dỗi nói thế thôi”.
“Sao có thể là giận dỗi chứ? Nó đã kết hợp với Lâm An Nam ăn trộm tác phẩm của công ty rồi, ly hôn với Thiên Ân chẳng phải là việc sớm hay muộn ư?”, lão phu nhân hừ một tiếng, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Đừng tưởng bà không biết việc của cháu với hai chị em nhà họ Bạch, người ta có thể chơi đùa cháu như thế, thì chưa từng nghĩ muốn ở bên cháu thật lòng, chỉ có cháu ngốc, còn cướp người ta từ lễ cưới về chiều như chiều vong”.
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân hơi lóe lên, hiển nhiên không ngờ lão phu nhân lại biết việc này.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, dừng ở mặt Chu Chu, nhưng Chu Chu lại dùng biểu cảm vô tội ngước nhìn anh.
Lão phu nhân nói tiếp: “Cháu đừng nhìn Chu tiểu thư như vậy, bà già rồi nhưng không lẩm cẩm không đến mức đến cả chút việc này cũng không nhìn ra”.