NGƯỜI VỢ THỨ BẢY CỦA TỔNG TÀI ÁC MA

Chương 456: Bệnh cũ tái phát

Ánh mắt Bạch Tinh Nhiên nhìn về phía tờ A4 trên bàn theo anh, bốn chữ to màu đen “Đơn xin ly hôn” bỗng chốc đập vào mắt cô.

Không ngờ anh thực sự lại chuẩn bị xong đơn xin ly hôn rồi!

“Nhưng anh nhắc em một câu, ký rồi thì ngoài thiếu thân phận Nam Cung thiếu phu nhân ra, thì những cái khác đều sẽ không thay đổi, càng không có cơ hội đi tìm Lâm thiếu gia yêu quý của em”, Nam Cung Thiên Ân ghé vào tai cô sẵng giọng cảnh cáo.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn anh một cái, vươn tay rút đơn xin ly hôn trên bàn tới.

Trong đơn xin ly hôn không có tài sản nhà Nam Cung cho cô, ngược lại ở trong trang phụ lục liệt kê đầy những món nợ kín hai trang, từ phí Tiếu Ý ra nước ngoài chữa bệnh đến tiền cô mua quần áo, mua xe và trang sức, cộng lại thế là món nợ một trăm triệu.

Anh không cho cô bất kỳ tài sản gì, ngược lại còn muốn cô trả món nợ một trăm triệu?

“Sao? Chút tiền này với Lâm An Nam chẳng phải là chuyện nhỏ như con thỏ ư?”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy.

“Anh điên rồi! Trang sức gì mà đắt thế?”, Bạch Tinh Nhiên bực mình nói.

Nam Cung Thiên Ân nâng tay phải cô lên, khẽ khàng vân vê chiếc nhẫn vàng nạm ngọc trên ngón áp út của cô:

“Chiếc nhẫn này là đồ gia truyền của nhà Nam Cung, là vô giá, nể tình từng là vợ chồng nên giờ anh cho em cái giá thấp nhất”.

Rõ ràng là anh muốn ly hôn, nhưng giờ lại đào một cái hố ép cô nhảy vào? Quá là vô tình!

Cô hít sâu một hơi, dằn cơn giận trong lòng xuống nói:

“Nếu em không ký thì sao?”.

“Không ký? Tại sao không ký?”, Nam Cung Thiên Ân không hiếu:

“Chẳng phải em muốn ly hôn sao? Giờ anh đang thành toàn cho em”.

“Nam Cung Thiên Ân anh có còn cần mặt mũi không thế?”, Nam Cung Thiên Ân bỗng đứng dậy khỏi đùi anh:

“Rõ ràng là anh muốn lấy Chu tiếu thư, muốn ly hôn với em, tại sao giờ lại bẫy em? Lão phu nhân đã nói điều kiện ly hôn em muốn sao cũng được, giờ em chí có một điều kiện, xóa khoản nợ một trăm triệu này cho em!”.

“Em đừng có mơ!”.

“Anh vô liêm sỉ!”.

“Rốt cuộc em có ly hôn không?”.

“Không!”, xọet một tiếng, đơn xin ly hôn bị cô xé thành hai nửa vứt xuống đất.

Không khí bỗng tĩnh mịch, thời gian cũng cứ như đông đặc trong khoảnh khắc này, Bạch Tinh Nhiên cứ tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân như thế, còn Nam Cung Thiên Ân thì lại khoanh tay trước ngực nhìn lại cô.

Sau đó, cô đã chui vào lòng anh, bị anh ôm chặt, hôn môi, đồng thời xoay người một cái đè xuống sofa.

Anh hôn môi cô thật sâu, mang theo thái độ trả thù và trừng phạt.

“Ưm… anh buông em ra…!”, Bạch Tinh Nhiên bất mãn giãy giụa.

Trước đó vẫn còn nói muốn ly hôn với cô mà, giờ lại diễn lại cảnh đè cô bên dưới hôn môi? Coi cô là gì chứ? Thực sự là ly hôn rồi coi cô là tình nhân ngầm đế sí nhục sao? Đồ đàn ông biến thái gì chứ!

Song việc cô cố gắng giãy giụa ngoài việc khiến hai người lăn từ sofa xuống thảm ra, thì chẳng có hiệu quả gì cả.

Nam Cung Thiên Ân vẫn có thế ngang ngược khống chế cô, hôn môi, vuốt ve cô.

Bạch Tinh Nhiên vừa giãy giụa vừa nói:

“Nam Cung Thiên Ân! Chẳng phải anh sắp kết hôn với tình đầu của anh sao? Tại sao không đi tìm chu tiếu thư của anh… tại sao…?”.

“Vì anh muốn cho em ăn no, đề phòng em đi tìm đàn ông khác”, Nam Cung Thiên Ân giật quần áo trên người cô xuống, cơ thế chặn người cô, bàn tay bóp cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mình, hàm răng nghiến chặt nhả ra một câu chất vấn lạnh lẽo:

“Nói đi, trong mấy ngày anh hôn mê em và Lâm An Nam đã phát triển đến mức nào? Cậu ta có làm giống anh hiện giờ không?”.

“Anh thần kinh à?”, Bạch Tinh Nhiên bực bội chửi anh:

“Anh coi em là gì? Muốn ly hôn thì ly hôn, đừng có kiếm cớ sỉ nhục em!”.

“Anh hỏi em có hay không?”.

“Không có”.

“Có gặp mặt cậu ta không?”.

“Không”.

“Anh không tin”.

“Anh… anh tin hay không tùy anh!”, Bạch Tinh Nhiên giận đùng đùng đẩy anh ra.

Nam Cung Thiên Ân thuận thế ôm cô từ trên thảm lên, không đế ý sự giãy giụa của cô đi nhanh về phía phòng ngủ, sau đó quẳng cô lên giường.

Bạch Tinh Nhiên ngã ra giường đang định dậy thì cơ thế Nam Cung Thiên Ân lại từ phía sau đè lên, môi rơi xuống bờ vai cô cắn một cái không hề thương tiếc.

Bạch Tinh Nhiên đau đến mức hét khẽ, xoay đầu bực bội nói:

“Anh tuổi Tuất à? Tự nhiên lại cắn người!”.

“Đây chỉ là trừng phạt nhỏ”.

“Dựa vào đâu mà trừng phạt em?”, Bạch Tinh Nhiên không phục:

“Em đã giải thích rồi, em và Lâm An Nam không có quan hệ gì hết, cũng không gặp lại anh ta, anh dựa vào đâu mà….”

“Chẳng phải em muốn tìm anh bàn chuyện ly hôn sao?”, Nam Cung Thiên Ân vẫn đè chặt cơ thế cô, tay vuốt ve, xoa nắn cơ thế cô, không hề dịu dàng.

“Chẳng phải anh muốn kết hôn với tình nhân định mệnh của anh sao?”.

“Ai nói?”.

“Mọi người nói, lời đồn nói”.

“Anh từng nói, ly hôn hay kết hôn không chỉ có anh nói mới có hiệu lực, ai nói cũng không tính”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lật người cô lại, nhìn cô với vẻ nghiêm túc:

“Em Biết rồi”

“Nếu đã biết, vậy sao em còn có mặt mũi nói chuyện ly hôn với anh?”.

“Nếu lấy Chu tiếu thư có thế khiến anh sống tiếp, chẳng phải rất tốt sao? Dù sao cô ta cũng là tình đầu anh yêu nhiều năm như thế, hai người kết hôn chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm anh nói nghiêm túc.

“Đúng thế, Chu Chu là tình dầu của anh cũng là tình nhân định mệnh của anh, trong tình huống nhiều tầng thân phận như vậy, anh vẫn chọn em, chẳng lẽ em không cảm động chút nào sao? Thế mà em còn dám chạy đến bệnh viện bàn chuyện ly hôn với anh?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn gương mặt tiều tụy đỏ ửng vì tức giận của anh, trong lòng đột nhiên hơi áy náy, anh nói đúng, anh đã làm đến thế rồi, nếu cô còn nhắc chuyện ly hôn thì đúng là quá không nên.

Nhưng mà…

“Tối qua rõ ràng là anh nói với em anh với chu chu ở với nhau”.

“Em còn có mặt mũi nhắc tối qua?”, Nam Cung Thiên Ân lại càng tức hơn:

“Anh nằm ở bệnh viện hôn mê, thế mà em còn tâm trạng tổ đội đánh game với chồng cũ trên mạng của em? Tại sao lúc mọi người đều ở bệnh viện mà lại không có em? Tại sao không ở bệnh viện đợi anh tính

“Là bà nội không cho em đến viện”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy rất tủi thân.

“Bà không cho em đến thì em không đến? Nếu em ở bệnh viện thì Chu Chu có cơ hội ở lại bệnh viện với anh sao?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, không phục nói:

“Anh có ý gì? Tối qua người ở chung cả đêm với Chu Chu là anh, sao nói đến cuối lại thành lỗi của em? Không có em thì anh có thể giữ cô ta trong phòng sao? Tại sao không thế thuê một y tá nam? Hoặc là tìm một cấp dưới giới tính nam? Hơn nữa lại còn cố ý chọc giận em”.

“Không nói được chứ gì? Em thấy anh cố ý thì có, anh thích cô ta….””Em nói lại lần nữa?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày:

“Cẩn thận anh móc tim ra cho em xem ngay tại chỗ đấy”.

“Em… em không nói nữa”, Bạch Tinh Nhiên dừng lại đúng lúc, đế thoát ra khỏi người anh, cô cố sức dấy lồng ngực anh.

Cứ tưởng sẽ chọc anh giận sẽ đè ngược lại, không ngờ cơ thể anh lại nặng trĩu, bắt đầu ho dữ dội.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ, ôm cơ thế hơi run rẩy của anh hỏi:

“Anh sao thế?”.

Nam Cung Thiên Ân ho mấy tiếng, bò trên người cô thở dốc.a.

“Rõ ràng còn chưa khỏi mà lại chạy đến đây cưỡng bức nhân viên nữ của mình, đáng đời”.

Cơ thế Nam Cung Thiên Ân dần bình ổn lại, hơi chống người dậy nhìn cô chằm chằm:

“Em yên tâm, với sức khỏe hiện giờ của anh, cưỡng bức một nhân viên nữ cấp dưới vẫn dư sức”.

Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái:

“Còn muốn ly hôn không?”.

“Nếu anh có thể xóa món nợ một trăm triệu kia thì em không ly hôn nữa”.

“Bạch Tinh Nhiên!”, cuối cùng Nam Cung Thiên Ân không lắm lời với cô nữa.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng thấy cạn lời, vừa nãy rõ ràng là cô mang theo trái tim tan nát đến đế bàn chuyện ly hôn với anh.

Thế mà lại bị anh dùng phương thức bức bách thu phục, lại bắt đầu quấn lấy anh ở đây.

Dường như lần nào cũng vậy, lần nào cũng có thế mắc lừa, cũng không biết là anh quá khí phách hay cô quá thiếu nghị lực.

Niềm vui của cơ thế khiến suy nghĩ của cô dần mơ hồ, cũng khiến hơi thở cô bất ổn, trong lúc mơ màng, cô cố gắng ghé môi vào bên tai anh, nói với anh:

“Chồng ơi… thực ra sáng nay em không phải muốn đến tìm anh bàn chuyện ly hôn, em… chí muốn đến thăm anh, kết quả… kết quả là lại bị mấy câu của chị Hà đả kích cho chạy mất, chị ta nói với em anh với Chu Chu qua đêm với nhau, thế là em… em chịu không nổi….””Cho nên? Kết luận là gì?”, anh hôn thùy tai cô hỏi.

“Không… không biết”.

“Hửm?”.

Anh vặn mặt cô qua, hai mắt nhìn cô một cách mơ màng.

“Sau này sẽ không bị người khác làm ảnh hưởng nữa”, cô nói.

Cô cử động cơ thế mệt mỏi, vỗ cánh tay anh hỏi:

“Anh đói không? Em đi nấu chút đồ cho anh ăn”.

Người trong lòng im lặng không đáp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc