NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Dùng bữa xong cũng đã là hơn chín giờ, Diệp Dương trở về công ty, bắt đầu chỉnh sửa kế hoạch marketing cho lịch chiếu mới.

Hơn mười một giờ, Diệp Khoan gọi điện tới, Diệp Dương đang viết báo cáo hăng say, chỉ liếc một cái chứ không nhận.

Diệp Khoan tiếp tục gọi, gọi tới cuộc thứ ba, Diệp Dương lo Diệp Khoan có việc gì gấp nên tạm dừng công việc lại, cầm điện thoại lên.

Diệp Khoan kêu: “Chị, chị đang làm gì vậy?”

Diệp Dương nghe câu chào hỏi thiếu tự nhiên của cậu là biết ngay mục đích của cú điện thoại này. Cô điềm nhiên như không: “Tăng ca.”

Diệp Khoan cười khà khà: “Muộn thế này rồi mà vẫn phải làm à.”

Diệp Dương làm như không biết, chỉ “ừ” một tiếng: “Gần đây chị hơi bận, em có chuyện gì thì nói đi, không chị cúp máy trước đây.”

Tiếng cười của Diệp Khoan xen lẫn chút ngại ngùng: “Chị, cho em vay ít tiền đi.”

Diệp Dương khẽ thở dài, đúng là không sai đi đâu được. Cô nói: “Hai tháng trước em đã vay rồi, đã nói là chắc chắn sẽ trả trong nửa tháng, đến giờ vẫn chưa trả. Không trả thì thôi bỏ đi, vậy mà em còn muốn vay tiếp?

Diệp Khoan kêu ối lên, nói: “Chị, em hết cách rồi mới tìm chị. Bạn em kết hôn, em phải mừng người ta, không mừng nhiều thì xấu hổ lắm. Chị cho em mượn một ít trước đi, em đang cần gấp.”

Diệp Dương thờ ơ: “Lần nào em cũng lấy cớ. Lúc thì không còn tiền mà ăn, lúc thì cảm sốt, giờ lại đi đám cưới bạn học… Không phải em có tiền lương đấy sao, có ai bảo em để dành tiết kiệm đâu, kiếm được bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu đi, sao lần nào cũng đi vay tiền thế?”

Diệp Dương không biết mình đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi, nhưng cô không còn cách nào nữa. Nếu là người khác cô có thể dập máy, nhưng đây là em trai cô, cô không mong cậu sẽ sống thế này cả đời. Dù vô cùng thất vọng nhưng cô vẫn phải nói những lời cần nói.

Diệp Dương luôn mềm lòng với cậu em trai này, vì cô thường hay thấy cậu giống cô, bố mẹ chưa từng chăm lo cho cậu, thật đáng thương.

Trước khi lên Giang Âm học, Diệp Dương luôn ở bên chăm sóc em trai, dù khi ấy cô còn nhỏ xíu nhưng đã có dáng chị cả, chăm bẵm em như mẹ ruột. Về sau cô tới Giang Âm, bắt đầu ở lại ký túc trường, ít khi về nhà, lúc này cô và em trai mới dần trở nên lạnh nhạt. Cô chỉ biết Diệp Khoan học hành không được tốt, suốt ngày lêu lổng bên ngoài qua những cú điện thoại của ông bà. Khi Diệp Dương đang là sinh viên năm hai, Diệp Khoan đột nhiên muốn bỏ học, cậu bảo mình không học được, không muốn lãng phí thời gian ở trường nữa, muốn ra ngoài làm việc. Diệp Dương từ Bắc Kinh về quê khuyên nhủ Diệp Khoan, vì cô biết đây là khúc ngoặt của cuộc đời em cô. Nhưng cuối cùng Diệp Khoan vẫn không nghe lọt, quyết định bỏ học.

Diệp Khoan tới Thượng Hải một thời gian, nhưng không trụ lại nổi.

Rồi lại tới nhà họ hàng ở Tứ Xuyên, cũng không trụ được.

Về sau cậu đi Tân Cương, cũng vẫn không ổn.

Giờ lại trở về Giang Âm.

Diệp Khoan không phải đứa trẻ xấu, chỉ là không giữ được nhiệt tình với bất cứ điều gì, cũng chẳng buồn suy xét đến tương lai, ăn xổi ở thì.

Trước đó Diệp Dương từng nói chuyện với Diệp Khoan rồi, cô hỏi cậu nhìn cuộc sống người khác tốt đẹp là vậy, chẳng lẽ cậu không có chút động lực cố gắng nào sao. Diệp Khoan nói, lũ xung quanh toàn những đứa kém cỏi hơn cậu, vậy mà người ta vẫn sống tốt đấy thôi, sao cậu phải nhọc nhằn khổ sở.

Diệp Dương vốn tưởng con người ai cũng muốn leo cao, dù có khả năng hay không thì ít nhất cũng phải sở hữu tâm tư như vậy, vậy nên cô chỉ biết mắt tròn mắt dẹt trước giá trị quan không trông lên mà chỉ trông xuống của Diệp Khoan.

Có lúc Diệp Dương mắng cậu té tát, cậu nước mắt ngắn nước mắt dài nói sẽ cố gắng, nhưng tinh thần này thường không duy trì được quá được ba tháng.

Diệp Khoan vẫn tiếp tục nài nỉ: “Chị giúp em đi chị, em sẽ không vay mượn liên tục nữa đâu, lần cuối thôi, một lần cuối cùng thôi.”

Diệp Dương vẫn thờ ơ, cô chỉ nói: “Lần nào cũng là lần cuối, em nghĩ chị sẽ tiếp tục tin em sao, em tự nghĩ cách đi.” Sau đó cô cúp máy.

Diệp Khoan vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi điện.

Diệp Dương không nghe máy, cậu bắt đầu nhắn tin, gửi những tin thoại với giọng điệu đau khổ để tỏ vẻ đáng thương.

Diệp Dương không buồn quan tâm.

Diệp Khoan giận dữ, hỏi rốt cuộc cô có phải chị cậu không, có người chị gái nào thấy chết không cứu như cô sao, không bằng cô cho cậu vào danh sách đen luôn đi.

Diệp Dương tiếp tục mặc kệ cậu, nhưng cũng thoáng phiền muộn bực dọc vì những lời chỉ trích của cậu.

Cô cầm thuốc, ra cầu thang hút vài điếu, sau khi đã bình tĩnh lại mới quay về viết kế hoạch tiếp.

Hơn bốn giờ sáng, cuối cùng Diệp Dương cũng hoàn thành bản kế hoạch, cô bắt đầu viết đến lịch công chiếu.

Hơn bảy giờ sáng, sắp xếp xong lịch, cô gửi vào nhóm chat dự án của công ty, tag Vương Ngạn vào rồi nằm bò xuống bàn ngủ.

Hơn tám giờ, mọi người lục tục có mặt tại công ty thì cô mới thức giấc.

Hơn chín giờ, Vương Ngạn tới, đưa ra vài ý kiến chỉnh sửa cho bản kế hoạch. Diệp Dương sửa sang xong xuôi kế hoạch và lịch công chiếu trong một buổi sáng. Không còn vấn đề gì nữa cô mới gửi thành quả vào nhóm chat dự án “Em đang bước”.

Tần Tuyết Lan trả lời rất nhanh, nhưng chị ta không đáp trong nhóm mà gửi tin nhắn riêng cho cô, nói kế hoạch không có điểm nổi bật, cảm thấy khá bình thường, chị ta cảm thấy bình thường, đoán chừng sếp chị ta sẽ còn cảm thấy thường hơn, bảo bọn họ cân nhắc lại.

Vương Ngạn cho toàn bộ các tổ dự án trong công ty dừng công việc lại, cùng hợp sức họp bàn.

Diệp Dương nộp lại dự án vào trước mười hai giờ đêm.

Sau mười phút, Tần Tuyết Lan lại gửi tin nhắn riêng cho cô, nói bản dự án sau khá hơn trước, nhưng chị ta vẫn cảm thấy chưa đủ tốt, nhưng cứ tạm thế này đã, để sáng mai họp xem cấp trên nói thế nào.

Sự sáng tạo là bất tận, chỉ cần có thời gian, nó luôn có thể trở nên tốt hơn, mà bên A thì luôn mong nó sẽ càng tốt hơn.

Diệp Dương nghĩ, may là giờ đã hết thời gian rồi, nếu không bản kế hoạch này phải sửa sang suốt nửa tháng mất.

Sau khi nhận được tin từ Tần Tuyết Lan, cô không nói gì thêm mà gọi xe về nhà ngay.

Cô uống cà phê để tỉnh táo, tỉnh tới nỗi tim đập loạn cả lên, phải về ngủ một giấc. Nếu không ngủ, cô nghĩ có khi mình sẽ ngất mất.

Kết quả, vừa lên xe cô đã nhận được tin nhắn của Trương Kiền.

Anh gửi ba tin nhắn thoại, tất cả đều liên quan đến bản kế hoạch, chỗ nào rườm rà cần cắt bớt, chỗ nào cần viết phóng đại lên, cuối cùng anh còn đưa ra vài ý tưởng mới cho cô, nói cô thêm vào kế hoạch. Nội dung thì nhiều, nhưng tổng thời lượng của ba tin nhắn thoại cộng vào không tới hai phút.

Diệp Dương xuống xe, bước vào khu chung cư.

Đêm lộng gió, những tán cây trong chung cư đung đưa, mùi lá cây thoang thoảng ùa vào lồng ngực, cô ngồi xuống băng ghế dưới gốc ngô đồng, dần tỉnh táo lại, thoát khỏi cơn buồn ngủ đờ đẫn.

Diệp Dương nghe lại tin nhắn thoại của Trương Kiền. Càng nghe cô càng cảm thấy những lời anh nói đều là những điểm mấu chốt, không có ý thừa nào. Không như ý kiến của Tần Tuyết Lan, luôn bảo không có điểm nổi bật, quá nhạt nhẽo… Mơ hồ tới độ cô không biết rốt cuộc bên A muốn gì.

Diệp Dương đáp một câu “vâng”, cô đứng dậy, chầm chậm trở về nhà.

Nhớ lại, trước đó cô từng hỏi tại sao Trương Kiền không đăng ký chuyên ngành biểu diễn. Bố anh là diễn viên kịch nói, ngoại hình của anh lại nổi bật, vừa khéo theo được con đường của bố mình.

Anh nói mình trưởng thành trong sân khấu kịch, thường được xem các diễn viên luyện tập. Cái sự quên mình, cái sự cuồng nhiệt, cái sự cùng sức kiệt lực của họ khiến anh lần nào chứng kiến cũng phải rung động. Một diễn viên phải có khả năng tin tưởng những điều người khác không tin nổi, có năng lực dâng hiến toàn bộ tình cảm của mình vào đó. Anh cảm thấy diễn viên là một nghề nghiệp cảm tính, còn anh thì quá lý tính, không phù hợp. Nếu làm thì cũng chỉ là món hàng hạng hai, nửa vời xoàng xĩnh, sẽ vô cùng khổ sở. Chi bằng đừng dấn thân vào mà thay vào đó trở thành một nhà quản lý.

Giờ nhớ lại, khi đưa ra quyết định ấy anh mới chưa đầy hai mươi.

Rất nhiều người, trong đó có cả cô, tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn mơ hồ không biết mình muốn làm gì, mình có thể làm gì.

Còn Trương Kiền thì đã vạch xong kế hoạch cho cuộc đời mình từ năm lớp mười hai, rồi đi đúng con đường ấy cho tới tận giờ.

Anh luôn biết mình muốn gì, không muốn gì; phù hợp với điều gì, không phù hợp với điều gì.

Diệp Dương trở về nhà, mở máy tính, lại dùng cà phê để duy trì sức lực, chiến đấu tới tận hơn bốn giờ sáng.

Ngủ đến hơn chín giờ, cô dậy tắm rửa, buổi chiều tới Thời Đại họp.

Chu Gia Ngư đã tới trước Diệp Dương, cô ấy nhìn cô thật kỹ qua Diệp Vị Quân, cười: “Trông cậu mệt mỏi quá, trang điểm cũng không che nổi.”

“Hai ngày nay tớ chỉ ngủ được năm tiếng, giờ đầu còn đang quay mòng mòng đây.” Diệp Dương uể oải ngồi xuống.

Chu Gia Ngư nói: “Cậu như vậy không được đâu. Có những lúc chịu đựng cũng phải chừng mực thôi, cậu đừng cố quá.”

Diệp Dương hỏi: “Các cậu thì sao, thế nào rồi?”

Chu Gia Ngư nói: “Bọn tớ thì đơn giản thôi, thay đổi thời gian đôi chút, hai tiếng là làm xong.”

Hai người đang trò chuyện thì Tần Tuyết Lan tiến lại, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Vương Ngạn, hạ giọng: “Kế hoạch làm sao vậy, rốt cuộc giám đốc Trương bên chúng tôi đã nói gì?”

Vương Ngạn cũng thì thầm: “Cậu ấy không nói với em mà trao đổi thẳng với Diệp Dương, chỉnh sửa một đêm, sáng nay mới xong. Giám đốc Trương lại nói gì à?”

Tần Tuyết Lan nói: “Tôi gửi mail cho cậu ấy rồi, không biết đã xem chưa.” Rồi lại cách qua Vương Ngạn gọi Diệp Dương lại: “Cưng ra đây.”

Diệp Dương bước ra, hỏi: “Chị Lan, bản kế hoạch còn vấn đề gì sao?”

Vương Tuyết Lan lắc đầu: “Ngoài chuyện sửa kế hoạch ra thì giám đốc Trương còn nói gì với em không?”

Diệp Dương rút điện thoại, lật nhật ký tin nhắn ra cho chị ta xem: “Ngoài dự án ra thì không nói gì, làm em sợ gần chết.”

Tần Tuyết Lan không khách sáo, chị ta cầm lấy điện thoại cô, nghe hết ba đoạn tin nhắn thoại mới yên tâm được đôi chút. Xong, Tần Tuyết Lan trả lại điện thoại cho Diệp Dương, an ủi cô: “Chắc đột nhiên cậu ấy nghĩ ra chuyện gì nên mới nhắn em, không sao đâu, xảy ra chuyện gì khắc có chị gánh, em yên tâm đi.” Nói rồi chị ta đứng dậy bỏ đi.

Chu Gia Ngư ló đầu ra hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Dương thì thầm: “Hôm qua tớ có gửi hai bản kế hoạch vào nhóm, bọn họ không hài lòng, mười hai giờ đêm vẫn bắt sửa, sửa đến tận sáng nay, nếu bên A còn bảo kế hoạch không có điểm sáng nữa thì tớ điên mất.”

Diệp Vị Quân bị kẹt giữa hai người, dù đã cố gắng ngửa ra sau nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương dừa ấy, không chỉ ngửi được, mà cô còn ghé lại rất gần, khiến anh cảm thấy như bên tay trái mình có một cây dừa thật lớn.

Chu Gia Ngư hỏi: “Giám đốc Trương bảo cậu sửa à?”

Diệp Dương nói: “Sao cậu biết, anh ấy cũng bảo các cậu sửa sao?”

Chu Gia Ngư nói: “Anh ấy phụ trách mười mấy dự án, có cả trăm nhóm chat bàn công việc, có khi còn chẳng buồn nhìn tin nhắn, làm gì có thời gian mà chỉ đạo bọn tớ.”

Diệp Dương ồ một tiếng.

Chu Gia Ngư liếc Diệp Vị Quân, nói: “Tớ cảm thấy giám đốc Trương khá thích cậu đấy, có khi lần sau chúng ta lại được hợp tác nữa.”

Diệp Dương không đồng ý: “Tớ không dám mong tới lần sau, chỉ hy vọng lần này được thuận lợi.”

Chu Gia Ngư cười: “Cậu yên tâm, lòng người ta biết rõ cậu có cố gắng hết sức hay không, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, cậu đừng áp lực quá.”

Trước khi chính thức bắt đầu cuộc họp, Tần Tuyết Lan cho mọi người xem bản xem thử của phim trong phòng họp.

Bản xem thử của “Em đang bước” dài một trăm mười hai phút, Tần Tuyết Lan nói phải cắt thêm ba phút nữa, thành phẩm cuối cùng sẽ dài một trăm linh chín phút.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương được xem bộ phim này.

Đúng là nó hay hơn cô trông đợi, có vài cảnh thậm chí còn khiến cô lay động, vì bộ phim có phần tương đồng với những gì cô từng trải qua.

Nói như vậy chắc cũng không được chính xác lắm, phải nói là cô dễ dàng nhập tâm vào bộ phim.

Khiến một người trong ngành có thể nhập tâm cũng có nghĩa bộ phim điện ảnh này đã rất thành công.

Điểm ăn tiền của phim tình cảm chẳng phải là sự nhập tâm đó sao. Phải khiến người ta nhập tâm mới có thể đồng cảm. Phải đồng cảm mới có thứ để bàn. Có thứ để bàn mới hot được. Phải hot người ta mới ra rạp, thế là thành công rồi.

Thật ra người bạn cùng phòng Trần Mật của Diệp Dương và bạn trai cũ cô ấy mới là những người giống bộ phim này nhất.

Một cô gái trẻ nhà giàu nũng nịu gặp chàng trai nghèo khó nhưng có chí tiến thủ. Đầu tiên cô gái xem thường cái tính bủn xỉn của chàng trai nghèo, nhưng về sau lại bị rung động bởi chí tiến thủ và sự nỗ lực của anh nên bắt đầu theo đuổi nhiệt tình.

Thế là một câu chuyện tình yêu thời thanh xuân có phần cũ kỹ bắt đầu. Nhưng từ xưa tới nay, cả trong nước lẫn ngoài nước, những bộ phim tình yêu cũ rích luôn phổ biến vô cùng, quan trọng là gây dựng tình tiết trên cái sườn đó ra sao. Cái thông minh của người đạo diễn chính là việc truyền được cảm xúc dịu dàng tươi mới vào trong một câu chuyện cũ rích.

Sự cách biệt về xuất thân dẫn đến lối hành xử khác nhau, cũng dẫn đến cả sự khác biệt trong tầm nhìn và giá trị quan mỗi người.

Hai người xích mích cãi cọ, cuối cùng vẫn chia tay nhau.

Kể từ đó, chàng trai quyết chí lập nghiệp, cô gái thì quay cuồng trong tình ái.

Mười năm sau gặp lại, cảnh con người mất.

Cô gái từng nhiệt thành tin tưởng vào tình yêu đã bị chính tình yêu làm tổn thương quá nhiều lần, chẳng còn tin vào nó nữa. Chàng trai lý trí năm ấy từng nói tình yêu chỉ là một ảo giác giờ đã có một cô bạn gái, tình cảm hai bên rất bền chắc.

Nữ chính nói, mười năm trôi qua, anh biến thành em, em biến thành anh, thật ra cuối cùng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Nếu bộ phim kết thúc vào lúc này thì đây chính là cuộc sống. Nhưng đó không phải cái kết khán giả cần. Dù sao thì cuộc đời này cũng đã đủ những mối tình lỡ dở vì tuổi trẻ bồng bột rồi, những chuyện chẳng thể cứu vãn nổi cũng đã quá dư thừa, không nhất thiết phải đắp thêm nỗi tiếc nuối. Nếu người ta đã bảo điện ảnh là cỗ máy dệt nên giấc mộng, thì đừng thêm vào đó những niềm hối tiếc, cuối cùng đạo diễn vẫn tìm cho bọn họ một bước ngoặt để về lại bên nhau, tìm cho họ một cái kết hạnh phúc.

Bộ phim này là khởi đầu của Trần Mật và người bạn trai, nhưng không phải là kết thúc của Trần Mật và người ấy.

Khi ấy sau khi Trần Mật chia tay bạn trai, cô đã nhanh chóng tìm được người yêu mới môn đăng hộ đối, bạn trai cũ của cô cũng tìm được bạn gái gia cảnh sêm sêm mình, mọi người đều mãn nguyện.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Mật đăng ký kết hôn cùng người yêu, suốt bao năm nay Diệp Dương thường xuyên thấy được những hình ảnh ân ái tình cảm của cô trên mạng xã hội. Valentine có tiệc, có hoa hồng, Thất Tịch có quà, kỷ niệm kết hôn thì đi du lịch.

Diệp Dương liên lạc với Trần Mật, cô có thể cảm nhận được sự sùng bái và tình yêu của Trần Mật với chồng, chỉ là Trần Mật vẫn ra sức thủ thỉ khuyên Diệp Dương đừng kết hôn sớm như mình.

Diệp Dương nghĩ, chắc hẳn Trần Mật và người bạn trai cũ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng có gặp thì sao, thật ra, cũng chẳng bằng đừng gặp lại.

Trương Kiền và nữ trợ lý của anh bước vào khi bộ phim đã gần kết thúc.

Phòng họp đang tắt đèn, anh và nữ trợ lý ngồi xuống bên cạnh.

Ánh sáng phác họa bóng dáng anh, đẹp như tạc như khắc.

Ngày trẻ, Diệp Dương nhìn anh mà có cảm giác xúc động như người qua đường bắt gặp một anh chàng đẹp trai, chỉ đơn giản thấy anh thật ưa nhìn, nhưng lại không cảm nhận được vẻ hấp dẫn mê hoặc.

Sau khi anh thuộc về cô rồi, cô mới thấy anh quyến rũ.

Còn hiện giờ dù anh có thuộc về cô hay không, dù cô có còn hiểu anh hay không, cô đều phải thừa nhận anh rất mê hoặc.

Thật sự vẻ ngoài của một người đàn ông không quá quan trọng, quan trọng là khí chất của anh ta.

Cái vẻ lịch thiệp tri thức ấy, cái tác phong ấy, cái lạnh nhạt, cái sự chừng mực kiềm chế… Cô nghĩ, chẳng người phụ nữ nào không mê đắm chúng cả.

Tan họp xong cũng đã tới giờ cơm tối. Chu Gia Ngư, Diệp Dương và Diệp Vị Quân tìm được một quán ăn Vân Nam dưới tầng một tòa cao ốc Thời Đại, bèn quyết định dùng bữa ở đó.

Lúc ăn cơm, Chu Gia Ngư hỏi người lần đầu xem phim là Diệp Dương cảm thấy bộ phim thế nào, doanh thu có đạt tới ba trăm triệu không?

Diệp Dương không đáp, vì cô thật sự không biết.

Thị trường điện ảnh rất khó lường, chất lượng bộ phim và doanh thu phòng vé đôi khi tỷ lệ thuận, có lúc lại tỷ lệ nghịch với nhau, hoàn toàn không đoán nổi.

Cô chỉ bảo: “Công ty tớ có truyền thống đoán doanh thu phòng vé, cả công ty đều có thể tham gia, ba người đoán sát doanh thu cuối nhất sẽ có thưởng. Mọi người đều đoán rất nhiệt tình. Hai người biết bọn họ đoán bao nhiêu không?”

Chu Gia Ngư hào hứng: “Bao nhiêu?”

Diệp Dương nói: “Thấp nhất là vài chục triệu, phần đông đoán từ một trăm đến ba trăm triệu, đương nhiên cũng có người hét mấy tỷ.”

Chu Gia Ngư cười: “Người đoán tiền tỷ chắc là sếp cậu.”

Diệp Dương nói: “Sếp tớ, thêm cả tớ nữa.”

Chu Gia Ngư cười: “Đúng là cậu nên đoán cao một chút, một người phụ trách mà không có kỳ vọng vào bộ phim của mình thì tiêu cực lắm, sẽ dẫn đến ảnh hưởng không tốt. Nhưng cậu đoán cũng hơi quá đà, đoán năm trăm triệu, bảy trăm triệu gì đó thì còn hợp lý, cậu lại hét tận hơn cả tỷ, như vậy xem chừng hơi có cảm giác như chữa lợn lành thành lợn què.”

Diệp Dương cũng cười: “Trước đó tớ đoán trúng ba lần rồi, hai lần hạng nhất, một lần hạng ba, sếp bảo tớ có tiềm năng vượng phim, lần này sếp mong tớ truyền may mắn cho ‘Em đang bước’, nâng cao tinh thần của mọi người.”

Chu Gia Ngư cười ha hả: “Sếp cậu chơi xấu rồi, lỡ như doanh thu phòng vé được mấy chục triệu thôi thì cậu chẳng thu hồi nổi vốn, về sau mọi người sẽ gọi cậu là thuốc độc phòng vé.”

Diệp Dương cười: “Cậu đừng nói gở, tớ đang thực tâm thực lòng phù hộ cho bộ phim này đấy, còn đi in cả một tấm poster phim cúng bái tại gia, sớm chiều ba nén nhang. Nếu nhờ tớ mà phim thành bom tấn thì về sau nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh của tớ, có đi đâu cũng chẳng phải sợ.”

Chu Gia Ngư cười: “Cũng đúng, nếu giúp doanh thu dự án này đạt tiền tỷ từ nay cậu vàng bạc dắt khắp người. Không chỉ cậu thôi đâu mà cả công ty cậu cũng thế, thời gian tới đây chẳng cần lo lắng không có dự án lớn nữa.”

Diệp Dương nói: “Đâu chỉ mình công ty tớ, tất cả mọi người phải cùng được nở mày nở mặt chứ.”

Chu Gia Ngư nói: “Đúng đấy, dự án lớn hot thì bình thường, người ta cũng chẳng lạ gì. Một dự án nhỏ hot thì cả họ mới được nhờ. Tớ đoán có khi cổ phiếu của Thời Đại cũng tăng vọt ấy chứ.” Chu Gia Ngư thoáng dừng lại rồi thì thầm, “Mọi người nói xem liệu có khả năng này không. Nếu có thì tớ phải mua một ít.”

Diệp Vị Quân nói: “Trò này phải trông ở vận may, mua chơi một ít thì được, đừng dốc lòng quá.”

Chu Gia Ngư hừ một tiếng, nói: “Mọi người đâu phải trả tiền vay mua nhà đâu, không biết đến nỗi khổ của con nợ, mua thì phải mua lớn, không thì thôi.”

Diệp Vị Quân không nói gì.

Diệp Dương cũng không đồng tình: “Tớ thấy anh ấy nói đúng, cổ phiếu là thứ dựa vào vận may, cậu còn nợ tiền nhà, lại càng không thể mạo hiểm được.”

Chu Gia Ngư xem thường: “Hai người quá thận trọng, có số làm công cả đời, chuyện này tôi không thể hỏi ý kiến hai người được, khi nào có thời gian tôi phải nghe ngóng bên Tần Tuyết Lan, xem xem có tin tức nội bộ gì không.”

Diệp Dương nói: “Cậu hỏi cũng phí công thôi, hồi đầu năm họ cũng đâu đoán được ‘Ảo ảnh’ lại thành ra…”

Đột nhiên Chu Gia Ngư lại đứng dậy, nhìn ra sau lưng Diệp Dương, nói: “Giám đốc Trương.”

Nửa câu sau nghẹn lại trong họng Diệp Dương.

Diệp Vị Quân cũng đứng dậy.

Diệp Dương đứng dậy theo.

Trương Kiền và Du Việt dừng lại bên bàn họ.

Trương Kiền liếc nhìn Diệp Dương, rồi lại nhìn Chu Gia Ngư và Diệp Vị Quân: “Mọi người ăn cơm à?”

Chu Gia Ngư tức khắc nhoẻn miệng cười niềm nở như nhìn thấy đại gia bạc tỷ: “Chị Tuyết Lan cứ bảo cơm ở quán này ngon, hôm nay vừa khéo có cơ hội nên chúng tôi vào dùng thử, giám đốc Trương và trợ lý Du cũng chưa ăn sao, nếu không chê thì hai người dùng bữa cùng chúng tôi nhé?”

Trương Kiền nói: “Mọi người cứ ăn đi, qua đợt bận rộn này sẽ có cơ hội.”

“Vâng.” Chu Gia Ngư cười, “Vậy chúng tôi đợi bàn đại tiệc của giám đốc Trương đấy, giám đốc Trương đừng nói mà không giữ lời nhé.”

Trương Kiền và Du Việt đi rồi, ba người mới lại ngồi xuống.

Chu Gia Ngư thấy Trương Kiền và Du Việt ngồi khá xa mới lại quay người thì thầm: “Hai người có biết Trương Kiền và cô trợ lý kia tòm tem với nhau không?”

Diệp Dương sặc trà, ho đỏ bừng cả mặt.

Diệp Vị Quân đưa giấy ăn cho cô.

Chu Gia Ngư nói: “Sao cậu phản ứng mạnh thế?”

Diệp Dương vừa vỗ ngực vừa ho khan: “Tớ uống phải cuống trà, bị hóc trong họng, không sao đâu, cậu nói tiếp đi, tớ chưa nghe chuyện này.”

Chu Gia Ngư nói: “Cậu không biết cũng phải thôi.” Rồi cô lại nhìn Diệp Vị Quân, “Anh có nghe Cố Cảnh Minh nói không?”

Diệp Vị Quân lắc đầu.

Diệp Dương hỏi: “Cố Cảnh Minh là ai?”

Chu Gia Ngư nói: “Một quản lý dự án khác của Thời Đại, là người phụ trách ‘Liêu Trai’ ấy.”

Diệp Dương tò mò: “Anh ta nói gì vậy?”

Chu Gia Ngư đáp: “Trưởng phòng quảng cáo cũ của bọn họ tên Vương Hoán, là một bô lão của công ty. Vương Hoán ỷ thâm niên dày dặn để lên mặt, giám đốc Thường cũng hay kín đáo phê bình ông ấy. Nhưng tại Vương Hoán có tuổi nên cũng không dám động chạm thẳng thừng quá, giám đốc Thường mới lôi Trương Kiền từ ngoài vào. Sau khi Trương Kiền tới, giám đốc Thường chia phòng quảng cáo ra làm hai, cho Vương Hoán quản lý mảng điện ảnh, Trương Kiền quản lý truyền hình, chắc là để bồi dưỡng Trương Kiền, cho anh ấy từ từ phát triển. Vương Hoán đánh hơi được mùi bất ổn, xúi giục mấy cây đại thụ trong công ty cùng ông ta ra ngoài lập cơ đồ riêng. Cố Cảnh Minh bảo, thật ra Vương Hoán cũng không định đi thật, chỉ muốn ép Trương Kiền rời khỏi công ty thôi. Còn cô Du Việt này là thư ký của Vương Hoán, chắc là bị Vương Hoán chèn ép trong một thời gian dài, mà cũng có thể là vừa mắt Trương Kiền nên cô ấy đã thầm giúp đỡ Trương Kiền rất nhiều. Trương Kiền tìm từng người một để nói chuyện, dù không cướp được hết người từ tay Vương Hoán nhưng tốt xấu gì cũng giữ được một nửa quân số lại công ty. Vương Hoán đi rồi, Trương Kiền lại tuyển một đợt người mới, thay máu cả phòng, mới một năm thôi đã chỉnh đốn đội ngũ ổn thỏa rồi. Vốn anh ấy định để Du Việt phụ trách dự án này, nhưng Du Việt không làm, muốn làm trợ lý của anh ấy. Mọi người trong Thời Đại đều bảo Du Việt không muốn làm trợ lý của Trương Kiền mà muốn làm bạn gái anh ấy. Chỉ là Trương Kiền có bạn gái rồi nên Du Việt cũng mất cơ hội.”

Diệp Dương nhoài người cầm lấy chiếc chén trước mặt Chu Gia Ngư, nâng ấm trà rót cho cô một ly.

Chu Gia Ngư nhận lấy chén trà, uống một hớp rồi quay đầu nhìn: “Tớ thấy cô nàng này còn cơ hội leo lên ngôi bà cả đấy, sớm chiều bên nhau thế này lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Diệp Dương hỏi Diệp Vị Quân muốn uống thêm trà không, Diệp Vị Quân bèn nghiêng người nhận lấy ấm trà, nói để mình tự rót. Diệp Dương đưa ấm cho anh, anh vừa rót trà vừa nói: “Cũng không thể lấy đây làm căn cứ để suy xét được.”

Chu Gia Ngư chất vấn: “Anh mà có một cô trợ lý đẹp lộng lẫy như vậy bên cạnh, người ta còn ngày ngày chiều chuộng lấy lòng anh, lâu ngày chẳng lẽ anh không động lòng sao?”

Diệp Vị Quân kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại đẩy sang tôi thế.”

Vì Chu Gia Ngư nghĩ tới con bé õng ẹo đáng ghét, cô nói: “Anh cũng là đàn ông mà, hai người đều là dân gốc thành phố, tuổi tác cũng sêm sêm, anh nói xem không giống sao.”

Diệp Vị Quân cười, nói: “Mỗi người mỗi khác.”

Chu Gia Ngư hào hứng: “Anh nói thử quan điểm của mình đi.”

Diệp Vị Quân suy nghĩ, anh lên tiếng: “Với tôi thì việc một người đàn ông và một người phụ nữ có khả năng phát triển quan hệ không có thể được xác định ngay từ lần đầu họ gặp mặt. Đương nhiên không phải mới thấy nhau đã có tình cảm là chắc chắn sẽ thành đôi, cũng không phải không có cảm giác gì trong lần đầu gặp mặt thì không yêu nhau được. Nhưng ở vào tình huống thông thường, qua một thời gian dài như vậy mà không yêu nhau thì khả năng cao sẽ khó phát triển được quan hệ. Cho dù có phát triển được thì cũng là phát triển ở phương diện khác.”

Chu Gia Ngư nhíu mày, nói: “Tức là không thành bạn gái được, nhưng thành bạn tình thì rất có thể.”

Diệp Vị Quân gật đầu: “Nói vậy hơi hạn hẹp, nhưng đúng là bao gồm cả khả năng này.”

Ăn xong cơm, ba người cùng rời đi.

Hoàng hôn buông, đèn đuốc vừa thắp, thành phố này là nơi có cảnh đêm đẹp đẽ nhất.

Chu Gia Ngư lại gửi gắm Diệp Dương cho Diệp Vị Quân theo lệ.

Buồng xe là một không gian bé nhỏ khép kín, Diệp Dương vừa ngồi vào đã thấy thả lỏng.

Vừa thả lòng đã cảm thấy hơi mệt mỏi.

Diệp Vị Quân mở cửa sổ, bật nhạc, giai điệu Post-Rock tĩnh mịch vang lên êm ái.

Diệp Dương nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, cô nghĩ, lúc nào bên cạnh Trương Kiền cũng có hàng loạt những con người xuất chúng.

Người này đẹp hơn người kia, người này đa tình hơn người kia.

Làm bạn gái anh thật sự đòi hỏi một trái tim mạnh mẽ.

Hồi lâu, Diệp Dương nói: “Hóa ra anh thích nghe Post-Rock à?”

Diệp Vị Quân đáp: “Bạn gái cũ của tôi thích nghe nên tôi cũng nghe theo.”

Diệp Dương thoáng ngạc nhiên, vì phương hướng phát triển của đề tài này khá riêng tư, cô bèn hỏi: “Sao hai người lại chia tay vậy?”

Diệp Vị Quân thoáng khựng lại, anh nói: “Không biết tại sao nữa, mà trở nên mệt mỏi, chán nản, nhạt nhẽo.”

Một đáp án phổ biến. Trong thoáng chốc, Diệp Dương không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng.

Bọn họ đi ngang qua những dãy văn phòng, dòng xe qua lại như mắc cửi, ánh đèn rực rỡ lập lòe chiếu tỏ.

Cứ đêm về là Bắc Kinh lại đẹp như một bộ phim điện ảnh.

Diệp Dương luôn say đắm cái cảm giác thiếu chân thực của thành phố này, nó khiến cô thấy mình như đang sống trong một bộ phim.

Diệp Vị Quân lại nói: “Ngày hôm ấy tôi lái xe đưa cô ấy về nhà, lái vào khu chung cư cô ấy ở, dừng xe tại chỗ đậu, cô ấy hỏi tôi muốn lên nhà không, tôi bảo không. Cô ấy cứ ngồi yên không nhúc nhích, rồi chợt hỏi, có phải tôi không còn yêu cô ấy nữa không, tôi không lên tiếng. Hồi lâu, cô ấy bảo, chúng ta chia tay đi. Tôi gật đầu, nói được, cô ấy mở cửa xe bỏ đi.”

Diệp Dương không ngờ anh sẽ nói ra thật, trong thoáng chốc, cô không biết nói gì, chỉ là nghe lời anh, cô chợt nhớ tới một cuốn sách, bèn khẽ cười: “Tôi từng đọc một cuốn sách trong ngoài bất nhất tên là “Tình yêu thời thổ tả” (*), slogan của cuốn sách đó là cuộc tình nào đã trải qua nửa thế kỷ đương nhiên đều sẽ được coi là một câu chuyện tình nồng nhiệt cuồng si. Nhưng thời còn trẻ, tôi cảm thấy tình yêu là một câu chuyện vô vị, chẳng đáng để đọc. Đến tận khi Márquez qua đời, trung tâm thương mại gần chỗ tôi có một hiệu sách nhân đó bày hết sách của ông ấy ra. Tôi dạo qua tiệm sách, thấy nó được xếp ở vị trí bắt mắt nhất trong hiệu, không biết tại sao lại mua một cuốn về. Xem đến cuối mới phát hiện mình bị lừa. Hóa ra một cuốn sách lấy tên là tình yêu lại không viết về tình yêu, khi ấy tôi cảm thấy slogan đúng là thứ dối trá.”

(*)  El amor en los tiempos del cólera/Love in the Time of Cholera – tác giả Gabriel García Márquez

Gặp phải đèn đỏ, Diệp Vị Quân dừng xe lại, anh hỏi: “Nó viết về gì?”

“Cô độc.” Diệp Dương nói, “Con người sinh ra trong cô độc, chết đi trong cô độc, dù có tình yêu thì nó cũng chẳng khiến ta thôi trơ trọi.” Cô lại nói, “Đọc ‘Trăm năm cô đơn’ (*) tôi cũng không có cảm giác sâu sắc tới vậy, nào ngờ tới cuốn này lại có cảm xúc ấy.”

(*) Cien años de soledad/One Hundred Years of Solitude Cũng là tác phẩm của Gabriel Garcia Márquez.

Diệp Vị Quân im lặng không lên tiếng.

Diệp Dương cũng không nói gì.

Nửa tiếng sau, chiếc xe lăn bánh qua cầu Chùa Đồ Bạch, đến cái nơi lần đầu Diệp Vị Quân đưa Diệp Dương về nhà.

Diệp Vị Quân gọi cô một tiếng, cô không đáp. Anh đưa mắt nhìn, cảm giác hình như cô đã ngủ rồi, lại nghĩ tới chuyện cô nói hai ngày qua mình chỉ ngủ được năm tiếng, anh thối không gọi cô nữa. Nhưng nơi này thật sự không thích hợp để dừng xe lại lâu, anh bèn lái tiếp về phía trước, đi chưa được bao xa, gặp phải đèn đỏ, anh thấy bên cạnh có con đường nhỏ bèn rẽ vào.

Con đường nhỏ trồng rợp những hàng hòe, hai bên là khu dân cư, anh đỗ xe bên đường, tắt máy.

Diệp Dương chợt tỉnh giấc. Xe không mở đèn, cô bắt đầu không ý thức được mình đang ở đâu, đến khi thấy người bên cạnh rồi mới chợt nhớ ra cô đang ngồi trong xe Diệp Vị Quân.

Cô vỗ mặt, cố ép mình tỉnh táo lại, nhưng đầu cô nặng trình trịch, giọng nói cũng mang vẻ lúng búng ngái ngủ: “Ngại quá, hình như tôi thiếp đi mất.”

Diệp Vị Quân “ừ” một tiếng, anh dụi thuốc, nói: “Mấy hôm nay mệt lắm đúng không.”

Diệp Dương ôm lấy trán mình, cô hạ giọng: “Cũng hơi mệt.” Rồi lại hỏi, “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Diệp Vị Quân nhìn đồng hồ: “Chắc là độ một tiếng.”

Diệp Dương lại tựa lưng vào ghế ngồi, thở một hơi thật dài: “Tôi ngủ lâu tới vậy à, đây là đâu vậy?”

Anh nói: “Tôi đi thẳng một đoạn theo con đường lần trước đưa cô về nhà, thấy đèn đỏ bèn rẽ vào đây.”

Có lẽ vì bốn bề quá tĩnh lặng, cũng có lẽ do sự cảnh giác của con người thường hạ xuống lúc về đêm, mà trong thoáng chốc, giọng nói trầm thấp của Diệp Vị Quân khiến Diệp Dương cảm thấy rất an toàn.

Diệp Dương mở chốt cửa, hạ kính xe xuống, cô đưa mắt nhìn quanh, bên ngoài là cảnh đường phố quen thuộc, cô mỉm cười, nói: “Nơi này không xa chỗ tôi ở lắm, để tôi xuống ở đây đi, anh lái qua cầu Chùa Đồ Bạch, đi thẳng là tới Vịnh Thanh Diệp.” Nói xong cô chợt sực tỉnh, lại cười, “Suýt thì quên, anh là dân Bắc Kinh, cần gì tôi chỉ đường.”

Diệp Vị Quân cười theo: “Thành phố này rắc rối lắm, cũng đầy dân bản địa lạc đường ở đây.”

“Cũng đúng.” Diệp Dương cúi đầu cởi dây an toàn, “Đúng rồi, lần trước tôi bảo mời anh ăn cơm, cuối cùng vẫn để anh phải trả, lần sau chắc chắn tôi sẽ mời, nếu không cũng chẳng dám tiện đường quá giang xe anh nữa.”

Diệp Vị Quân nói: “Cô đi đường cẩn thận nhé.”

Diệp Dương mở cửa xe, hơi nóng mùa Hè sộc tới, còn có cả mùi hương dịu ngọt của hoa hòe, cô nói cách lớp cửa kính: “Anh cũng vậy, lái xe cẩn thận nhé.”

Anh gật đầu, thắt lại dây an toàn.

Diệp Dương đứng cạnh nhìn xe anh lăn bánh rời đi mới chầm chậm cất bước.

Đi chưa tới năm phút đã tới cổng khu chung cư rồi.

Cuối tuần phải tăng ca, sáng hôm sau Diệp Dương đã đến công ty thật sớm.

Mọi người trong nhóm cô đã có mặt cả rồi.

Trước khi cuộc họp chính thức được tổ chức, Diệp Dương có một buổi họp nhóm nhỏ động viên mọi người, vì sau khi đổi lịch chiếu bọn họ sẽ chẳng có phút nào được nghỉ ngơi, sắp phải bước vào trạng thái vô cùng bận rộn, cô nói: “Đây là lần đầu chúng ta hợp tác với một công ty lớn như Thời Đại, lần đầu hợp tác, dự án lại thuộc về nhóm chúng ta, đây là một cơ hội tốt trời cho. Nếu dự án này thành công, không nhắc đến chuyện công ty chúng ta sẽ ra sao, mà xét riêng chúng ta thôi, lỡ về sau có nhảy việc, chỉ cần bảo mình từng tham gia dự án này thì người ta cũng sẽ để ý tới chúng ta hơn, thương lượng tiền lương dễ hơn nhiều. Vậy nên dù là vì công ty hay vì chính bản thân mình, mọi người đều hãy cố gắng dốc sức. Hơn nữa tất cả chúng ta đều tham gia nhóm chat rồi, cũng thấy được sự chuyên nghiệp của bên họ, chúng ta chỉ cần lơ mơ chút đỉnh thôi là họ có thể nhận ra ngay, trả luôn kết quả về bắt chúng ta làm lại. Tôi vẫn phải nhắc lại câu này, nhỏ thì là bản nháp bài đăng Weibo, lớn thì là bản kế hoạch, mọi người không được cẩu thả dù chỉ một chữ. Nếu mọi người cẩu thả, bọn họ có thể bắt mọi người làm lại một trăm lần, đến lúc đó cứ tối ngày tăng ca, chỉ khổ chính mình thôi. Họ sẽ không thông cảm cho sự vất vả của chúng ta, chúng ta cũng sẽ thông cảm cho nỗi khổ của họ, vì khổ sở không phải là chuyên nghiệp, làm tốt mới là chuyên nghiệp.”

Thành viên của nhóm toàn 9X trở lại, lớn nhất là Vương Thanh Bình cùng tuổi với Diệp Dương, chênh lệch tuổi tác giữa các thành viên không quá năm tuổi, có thể coi như là cùng lứa. Hơn nữa tất cả đều chưa kết hôn, không có vướng bận gì, đều năng nổ hăng hái, chỉ có một cậu bạn là ngoại lệ.

Cậu này đang yêu đương, còn là một trong số ít những người coi tình yêu quan trọng hơn công việc, đến mức mỗi lần tăng ca, thấy bạn gái gọi điện liên tục là cậu ta lại sợ mất mật.

Cậu bạn Kim Hạo này nói, cậu ta đã báo cáo với bạn gái hai tháng này sẽ khá bận bịu rồi, sẽ cố gắng không để bạn gái tiếp tục khủng bố điện thoại nữa.

Mỗi lần Diệp Dương nhìn thấy những chàng trai mang phong cách cậu nam sinh nhỏ như Kim Hạo, cô đều phải cảm thán thật là tốt. Những cậu nam sinh ấy có thể không đủ chí tiến thủ, nhưng bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Dù sao cô gái nào mà chẳng mong mình quan trọng hơn công việc của bạn trai chứ.

Đến chiều, Diệp Dương nhờ Vương Thanh Bình cùng mọi người viết kế hoạch cho họp báo, phần mình thì bắt xe đi gặp Vương Tuyết Lan, cùng tới hội trường buổi họp báo.

Xem xong hội trường rồi, cô lại về công ty hỏi mọi người viết kế hoạch tới đâu.

Vương Thanh Bình gửi cho Diệp Dương bản kế hoạch đã được viết xong. Diệp Dương đọc thử, thấy vẫn còn thiếu thiếu.

Kim Hạo dò hỏi: “Thật ra lúc nãy bọn em có nảy ra một ý tưởng rất bạo, nhưng sợ bên hãng phim không thực hiện được. Nhưng nếu có thể làm thì sẽ rất oách.”

Diệp Dương hỏi: “Ý gì cơ?”

Kim Hạo hăng hái: “Bộ phim này nói về tình cũ mà phải không? Chúng ta có thể mời bạn trai cũ của Lam Trăn là Lục Tử Khoan tới buổi họp báo. Lúc chia tay họ tố nhau rất ác, trông như thể cả đời này sẽ không qua lại nữa vậy, giờ Lục Tử Khoan lại quảng bá phim giúp Lam Trăn, đây sẽ trở thành cuộc giảng hòa của thế kỷ, chắc chắn sẽ thành tin hot. Đây cũng là chuyện tốt với cả Lam Trăn, Lục Tử Khoan lẫn bộ phim, một mũi tên trúng ba đích, thật là đỉnh.”

Diệp Dương nói: “Tốt nhất là mời cả người yêu cũ của nam chính Khương Khải tới. Cuộc giảng hòa thế kỷ của Lam Trăn và Lục Tử Khoan có thể trở thành tin hot, còn Khương Khải và người yêu cũ thì chia tay trong hòa bình vì mâu thuẫn sự nghiệp, đây đúng là phiên bản đời thực của ‘La La Land’ (*), dễ khiến mọi người đồng cảm, cũng dễ được thảo luận rộng rãi, độ hot của ‘Em đang bước’ có thể duy trì được một thời gian, không thể hạ nhiệt nhanh được.”

(*) La La Land: Bộ phim điện ảnh đoạt giải Oscar công chiếu vào 2016.

Vương Thanh Bình nói tiếp: “Lúc chiều chúng tôi cũng thảo luận chuyện này rồi, nhưng thấy khá khó thực hiện. Bốn người này đều có tiếng tăm, có đứng chung sân khấu được với nhau không là một vấn đề, cho dù họ đồng ý xuất hiện cùng nhau thì cũng chỉ còn chừng mười ngày nữa là họp báo rồi, họ có thời gian tham gia không lại là chuyện khác.”

Dù Diệp Dương thấy khá khó khăn, nhưng cô vẫn ôm đôi chút kỳ vọng, cô nói: “Đừng quên, bên A lần này của chúng ta là Thời Đại, bọn họ là công ty lớn, không có gì là không thể cả. Cứ để bọn họ xử lý, nếu không thuyết phục được thì là chuyện của họ, chúng ta chỉ cần đưa ra ý tưởng thôi.” Rồi cô lại nghĩ ra ý gì, chợt thấy do dự, “Chúng ta tổ chức buổi họp báo thay đổi lịch chiếu rình rang thế này thì lễ công chiếu biết làm thế nào?”

Mọi người đồng loạt sững sờ.

Kim Hạo thở dài một tiếng, nói: “Để đến khi công chiếu lại tính tiếp, chúng ta làm cho tốt chuyện trước mắt đã, chẳng lẽ thời gian hai tháng không đủ để nghĩ ra một kế hoạch tử tế sao.”

Diệp Dương lắc đầu: “Trừ khi trước lúc công chiếu, Lam Trăn và Khương Khải bị chụp trộm được ảnh hẹn hò, hai bên không phủ nhận cũng không thừa nhận, sau đó tuyên bố yêu nhau trong lễ công chiếu, nếu không thì sẽ chẳng còn sự kiện gì gây chú ý hơn ý tưởng khi nãy đâu.”

Vương Thanh Bình cười: “Ý này cũng hay đấy, chỉ không biết họ có chịu phối hợp không.”

Diệp Dương thở dài: “Nếu là phim có đạo diễn lớn, được rót số vốn khổng lồ thì chắc hai người họ còn liều một phen. Đạo diễn của ‘Em đang bước’ là người mới, vốn đầu tư phim nhỏ, kết quả ra sao còn chưa ai rõ, chắc hẳn họ không đồng ý đâu.” Cô lại bảo, “Chúng ta chuẩn bị hai phương án đi, một bản đi theo hướng an toàn, một bản thì mạo hiểm, ngày kia họp xem bên Thời Đại nói thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc