NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Trương Kiền thoáng khựng lại trong giây lát, anh nói: “Không có hiện tại, quá khứ mới quan trọng. Có hiện tại, quá khứ cũng chỉ là quá khứ thôi.”

Vành mắt Diệp Dương nóng rực, cô vùi đầu vào lồng ngực anh: “Em không nhận ‘Ván cờ danh lợi’ đâu, em chuyển sang phụ trách dự án của giám đốc Hàn. Giờ ở công ty em chỉ còn mỗi chức vụ người yêu cũ của Trương Kiền thôi. Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, đơn giản vẫn tốt hơn.”

Trương Kiền gật đầu: “Nghe em.”

Diệp Dương nhớ ra chuyện gì, cô rời khỏi lòng anh, nói: “Câu ‘Tất cả đều là vì em’ trước đó của anh là nói dối phải không, anh không phải kiểu người ấy, anh nói vậy chỉ vì muốn em hối hận, em hối hận, lòng tự trọng của anh sẽ được thỏa mãn, phải chứ?”

Trương Kiền như không nghe được lời cô nói, ánh mắt anh lưu luyến trên gương mặt cô. Mái tóc xoăn, hai bên má có vương vài lọn tóc, anh lấy ngón tay gạt đi, rồi lại khẽ nghiêng ra sau, kéo giãn khoảng cách để nhìn cô, anh vẫn thấy là lạ. Lạ tới độ thật mới mẻ, hệt như một con người mới vậy, chẳng còn dấu vết quá khứ. Anh không biết mình thích hay không thích nữa, bèn kéo cô lại, siết lấy eo cô, cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô.

Diệp Dương cũng không lăn tăn vấn đề này nữa, dù sao có hỏi cũng chẳng tìm được đáp án mình mong muốn, cô chỉ muốn anh biết, đừng nghĩ cô dễ lừa, lòng cô biết rõ anh là con người thế nào.

Diệp Dương vươn tay ôm lấy anh, hôm đáp lại.

Hai người không còn tính toán cân nhắc gì nữa, họ hôn nhau say đắm.

Nhưng Diệp Dương không lưu luyến lâu với anh, sợ lại đi quá xa, chẳng mấy chốc cô đã rời khỏi văn phòng.

Mấy ngày sau đó, Diệp Dương không liên lạc với anh.

Cô vẫn chưa quen với việc họ trở lại với nhau, cảm thấy như một giấc mơ.

Ăn cơm, xem phim, cô đều không muốn tìm tới anh, tìm anh phải đợi anh có thời gian, còn phải để ý tới hình tượng, chẳng bằng tự đi một mình.

Diệp Dương nghĩ, chắc đây là di chứng của việc độc thân quá lâu.

Trương Kiền cũng không liên lạc với cô.

Diệp Dương không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.

Lỡ cảm xúc chỉ chợt bùng lên, quay lại được mấy ngày rồi lại trở nên tẻ ngắt vô vị ngay thì thật là khó xử. Ổn định được hẵng tính tiếp, còn không thì bỏ đi.

Thứ Năm, tan sở về nhà, Diệp Dương nhận được tin nhắn của bố.

Bố cô nói ông và mẹ cô chuẩn bị chuyển nhà, đang thiếu chút tiền, bảo cô chuẩn bị, khi nào bọn họ cần thì gửi cho họ.

Bố mẹ Diệp Dương bán bánh bao trước cổng một ga tàu điện ngầm tại Thượng Hải, thật ra họ kiếm được nhiều tiền hơn cả Diệp Dương, nhưng mấy năm trước bố mẹ đã gom góp hết tiền cho Diệp Khoan mua nhà tại Giang Âm rồi. Tiền tiết kiệm cạn sạch, còn phải đi vay thêm một ít, vậy nên họ bù hết tiền kiếm được vào khoản vay, chỉ giữ lại chút đỉnh sinh hoạt phí, gặp chuyện cấp bách thì tìm đến Diệp Dương.

Bố mẹ Diệp Dương từng mong cô sẽ trả nợ giúp họ, Diệp Dương không đồng ý, cô cảm thấy đáng ra số tiền này phải để Diệp Khoan bỏ, dẫu sao căn nhà đó cũng là của cậu. Cô không thể bỏ hết tiền của mình để bù vào nhà cậu. Mẹ cô bảo, vậy thì sau này cô kết hôn, nhà này sẽ không bỏ ra một đồng, Diệp Dương đồng ý. Nhưng từ đầu chí cuối bố mẹ cô vẫn cho rằng con gái không cần tiết kiệm nhiều tiền cho bản thân, dù gì về sau nhà trai phải đưa lễ hỏi, rồi nhà trai cũng phải mua nhà mua xe luôn, cô giữ tiền làm gì. Diệp Dương nói, cô không cần lễ hỏi của nhà trai, bố mẹ bèn oán giận trách cô, vậy chúng tôi nuôi cô lớn chừng này chẳng phải phí công sao?

Diệp Dương không thể thay đổi suy nghĩ của bố mẹ, cô chỉ có thể thay đổi chính mình. Hồi trước, mỗi lần Tết đến Diệp Dương đều chuyển một khoản tiền cho bố mẹ, dù bọn họ có cần hay không thì cô vẫn chuyển. Từ khi bố Diệp Dương bắt đầu vay tiền cô, Tết đến cô không còn gửi tiền cho họ nữa. Bố mượn tiền, đương nhiên cô sẽ đưa ông, nhưng ông không trả, Diệp Dương cũng chẳng cần. Trừ những chuyện lớn như sinh lão bệnh tử ra thì cô không còn quan tâm tới việc trong nhà nữa.

Diệp Dương trả lời bố rằng mình sẽ cố hết sức.

Không phải chỉ mình Diệp Dương cảm giác được sự lạnh nhạt của tình thân.

Từng có lần Diệp Khoan hỏi cô: “Chị, chị không cảm thấy nhà mình hoàn toàn không giống một cái nhà sao?”

Diệp Khoan đã là người có được nhiều nhất ở cái nhà này rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy gia đình họ không giống một gia đình.

Chẳng có tình cảm, chỉ vận hành nhờ vào quan hệ máu mủ.

Khốn khó về mặt vật chất không thể chia tách một gia đình, nhưng khuyết thiếu tình cảm lại khiến con người ta chẳng biết phải bù đắp vào đâu.

Trên thế gian này chẳng có tình cảm nào là thật sự hoàn chỉnh cả.

Thứ Hai tuần sau, vì “Em đang bước” được công chiếu tại nước ngoài nên Trương Kiền phải đi công tác, lúc về, anh nhắn tin cho Diệp Dương, bảo cô tới sân bay đón mình.

Diệp Dương đồng ý.

Chiều thứ Năm, Diệp Dương phải dự buổi họp lên kế hoạch tổng thể cho “Bát Tiên vượt biển” bên công ty Từ Minh của giám đốc Hàn.

Đáng ra họp xong cô vẫn có thể ra sân bay đón Trương Kiền, nhưng cuộc họp lại kéo dài hơn một tiếng, họp xong, quản lý dự án của phía Từ Minh còn kéo cô đi ăn tối.

Diệp Dương chỉ đành nhắn tin cho Trương Kiền, nói cô không thể tới sân bay đón anh.

Trương Kiền xuống máy bay, nhận được tin nhắn, bèn đáp lại một câu “ừ”.

Sau khi kết thúc bữa cơm công việc, Diệp Dương về nhau, thay đồ xong, cô không có việc gì làm, bèn nằm ngơ ngác trên giường, cô chợt cảm thấy mình hơi muốn gặp Trương Kiền.

Dù hai người cũng không có mấy lời để nói, nhưng nhớ lại lần trước bọn họ ôm nhau xem “Friends”, cô thấy không có gì để nói cũng chẳng sao.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã gạt bỏ cảm xúc muốn gặp anh đi.

Diệp Dương thay quần áo thể thao, xuống nhà chạy bộ.

Chạy được nửa tiếng, cô lại đi bộ thêm hơn mười phút rồi mới lên nhà.

Phòng ngủ tắt đèn, Diệp Dương đẩy cửa ra, thấy có người đang ngồi trước bàn máy tính, cô sợ hết hồn.

Mượn ánh đèn màn hình, cô nhận ra dáng người ấy, bèn thở phào nhẹ nhõm.

Trương Kiền quay đầu liếc cô, rồi lại nhìn màn hình máy tính chằm chằm.

Vốn Diệp Dương định hỏi tại sao anh lại tới, nhưng rồi cô thấy thừa thãi, đương nhiên anh muốn đến đây nên mới tới rồi.

Diệp Dương không bật đèn, vì ánh đèn sẽ phá vỡ bầu không khí xem phim, cô nương ánh sáng rọi từ phòng khách vào để tìm đồ mặc ở nhà của mình, cô nói: “Em tắm qua đã, anh cứ xem đi.”

Trương Kiền không quay đầu, đáp “ừ” một tiếng.

Diệp Dương tắm xong quay lại, cô vẫn không bật đèn, chỉ bước tới ngó anh đang xem gì.

Màn hình nền của cô có một thư mục chuyên lưu giữ phim, có hơn một trăm bộ phim điện ảnh, sắp xếp chỉnh tề theo tên đạo diễn.

Trương Kiền đang xem “No Country For Old Men” của hai anh em nhà Coen.

Diệp Dương chợt nhớ tớ lý tưởng của anh, lòng cô rối như tơ vò.

Cô muốn hỏi tại sao anh và Thịnh Siêu lại chia tay, nhưng lại sợ hỏi phải chuyện không nên hỏi.

Thịnh Siêu và Trương Kiền cùng niên khóa, đều là sinh viên chuyên ngành Đạo diễn của Học viện Điện ảnh.

Nếu Phó Vãn Trác và Trương Kiền là bạn bè ngoài cuộc sống, thì Thịnh Siêu là kiểu bạn cùng chung chí hướng lý tưởng của Trương Kiền.

Quan niệm điện ảnh của hai người rất tương đồng, vô cùng hòa hợp.

Hồi Diệp Dương và Trương Kiền yêu nhau, cô rất bài xích Phó Vãn Trác, vì qua những lần hiếm hoi Trương Kiền đề cập tới, Diệp Dương biết Phó Vãn Trác là kiểu người ưa sống theo lối bè cánh, không thích sự trầm lặng kiệm lời của cô như Trương Kiền. Nhưng Diệp Dương không bài xích Thịnh Siêu, đây cũng là sự phán đoán qua lời kể của Trương Kiền, chắc hẳn Thịnh Siêu là kiểu người giống Trương Kiền, không có thành kiến với thân phận và địa vị.

Cô yêu Trương Kiền chưa được bao lâu thì đã gặp Thịnh Siêu, cô gặp anh ta tại một sạp hàng bán Malatang.

Diệp Dương có hai ấn tượng với Thịnh Siêu, một là thẹn thùng, hai là nói lắp.

Trương Kiền nói anh ta nghĩ quá nhanh, lời nói không theo kịp suy nghĩ.

Hai người họ, một là đạo diễn, một là nhà sản xuất. Một người tìm kiếm đầu tư, một người sáng tạo nghệ thuật.

Hồi cô chia tay với Trương Kiền, hai người họ đang quay tác phẩm tốt nghiệp.

Quay phim là chuyện đốt tiền. Bố mẹ Trương Kiền là người trong giới nghệ thuật, từ nhỏ anh đã tiếp xúc với người trong giới, cũng dễ tìm đầu tư hơn phần nào. Mà anh vốn đã có sở trường thuyết phục người khác, đây lại là bộ phim đầu tay, không nhất thiết phải đầu tư lớn, vì vậy mà Trương Kiền dễ dàng tìm được vốn đầu tư.

Sau khi họ chia tay được vài năm, không biết vì cớ gì Diệp Dương lại nhớ ra chuyện này, cô lục tìm bộ phim của họ dựa theo ký ức còn sót lại, phát hiện họ quay được phim thật, đó là một bộ phim dài hơn bảy mươi phút, còn được giải thưởng Bộ phim xuất sắc nhất của Tuần lễ Phim điện ảnh sinh viên Bắc Kinh năm ấy.

Tác phẩm đầu tay mà có thể đạt được thành tích như vậy đã là rất hiếm có rồi. Ý nghĩa của giải thưởng không ở khoản tiền họ được trao tặng, mà là việc nó sẽ giúp họ có được sự quan tâm của giới điện ảnh.

Diệp Dương tìm được bộ phim, rồi lại mở phần tư liệu của Thịnh Siêu ra, cô phát hiện về sau họ còn hợp tác quay thêm một bộ phim nữa.

Dù bộ phim này không được ra rạp nhưng vẫn nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế.

Đây là con đường ra mắt quen thuộc của các đạo diễn trẻ trong nước.

Lúc còn là người mới, họ quay phim, đưa đi giành giải thưởng, dùng giải thưởng để đổi lấy sự chú ý, dùng tiền thưởng để thu hồi vốn. Sau khi đã có danh tiếng nhất định rồi, họ sẽ được đầu tư nhiều hơn, có tiền quảng cáo phát hành phim, rồi được chiếu rạp.

Khi ấy Diệp Dương cảm thấy cứ phát triển theo khuynh hướng này, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ nhận được sự chú ý của các công ty chế tác phim nổi tiếng trong nước, vì hồi ấy trong nước có rất nhiều kế hoạch nâng đỡ đạo diễn trẻ.

Bộ phim điện ảnh thứ ba của Thịnh Siêu được ra rạp, Diệp Dương dành thời gian tới xem.

Chỉ là phong cách của bộ phim này khác hẳn với phong cách trước đó của Thịnh Siêu. Biết nói sao đây, chắc chắn kỹ thuật phải điêu luyện hơn trước rồi, nhưng lại được bồi thêm rất nhiều yếu tố thương mại chiều lòng người xem, những tình tiết rẻ tiền tiếp nối nhau, doanh thu không tệ, nhưng thật sự bộ phim này đã hòa tan phong cách của Thịnh Siêu, khiến nó trở nên nhạt nhòa vô vị.

Diệp Dương để ý phần credit đầu và cuối phim, nhưng không thấy tên Trương Kiền.

Khi ấy Diệp Dương đã có dự cảm không hay.

Điện ảnh xin được nhiều đầu tư, yêu cầu của bên đầu tư cũng càng nhiều, vì nhà đầu tư đâu có ngốc mà bỗng dưng cho bạn tiền làm nghệ thuật. Các đạo diễn lớn thành danh còn phải thường xuyên thay đổi kịch bản, thêm mắm dặm muối, chứ đừng nói tới đạo diễn trẻ. Diệp Dương nghĩ, ắt hẳn vì bị phía đầu tư nhúng tay nên bộ phim của Thịnh Siêu mới thành ra thế này.

Ban đầu, Trương Kiền dự tính làm phim độc lập cũng vì không muốn chịu bó buộc của tiền bạc. Nhưng làm phim độc lập rất khó, người sáng tạo phải có đủ sự kiên định và tự tin, kiên định tới mức không chấp nhận bất cứ nhà đầu tư nào có ý định chạm vào kịch bản, tự tin tới độ không bao giờ thỏa hiệp thì về sau cũng có thể thành công. Mà giờ bộ phim không có tên Trương Kiền, Diệp Dương chỉ có thể tự hiểu rằng Thịnh Siêu đã thỏa hiệp, mà Trương Kiền thì không, vậy nên anh đã rời đi.

Diệp Dương khoác vai anh, nhìn anh mấy lần, cuối cùng cô vẫn quyết định xác nhận suy đoán của mình: “Sao anh và Thịnh Siêu lại chia tay nhau?”

Anh chạm vào bàn tay đang phủ trên vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Mỗi người một lý tưởng.”

Diệp Dương hỏi: “Vì chuyện thương mại hóa sao?”

Trương Kiền không lên tiếng.

Diệp Dương hỏi: “Anh ấy muốn, còn anh không muốn?”

Trương Kiền không đáp lời, anh hỏi ngược lại: “Em thử nói xem?”

Diệp Dương khựng lại, rồi cất lời than thở: “Em có xem những bộ phim về sau của anh ấy, có cảm giác đã thỏa hiệp rất nhiều rồi.”

Trương Kiền không nói gì.

Diệp Dương cũng không nói nữa.

Hồi lâu, Trương Kiền mới quay người, ngước mắt nhìn cô.

Diệp Dương trông anh, bốn mắt giao nhau.

Chỉ vài giây sau, Trương Kiền đã kéo cô tới trước mặt anh, để cô ngồi lên đùi mình, anh hôn cô.

Tiếng bộ phim vẫn vang lên, đang chiếu đến đoạn tên sát nhân bước tới trước cửa phòng cao bồi miền Tây.

Đêm khuya yên tĩnh, phòng ngủ Diệp Dương cũng tĩnh lặng vô cùng, hai người im lặng hôn nhau. Chợt có tiếng súng đoàng đoàng trong phim vang lên không báo trước, khiến hai kẻ đang chăm chú bên ngoài phải giật bắn mình.

Diệp Dương còn chưa kịp tách môi khỏi anh đã phải bật cười, cô thấy hơi xấu hổ, đang định dứt ra thì anh đã giữ gáy cô, không nói tiếng nào, tiếp tục hôn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc