NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Thứ Hai, Diệp Dương đưa các thành viên trong nhóm tới Thời Đại họp.

Buổi họp nhỏ này chỉ có Truyền thông Phương Viên, Công ty Điện ảnh Thời Đại và công ty tổ chức buổi họp báo.

Các lãnh đạo cấp cao của Thời Đại đều không tham dự, chỉ có Tần Tuyết Lan và vài thành viên trong nhóm chị ta, ít căng thẳng áp lực, mọi người đều khá thoải mái.

Bàn đến ý tưởng cho buổi họp báo thay đổi lịch chiếu, Tần Tuyết Lan tỏ ra khá thích thú trước phương án mời người yêu cũ của diễn viên tới ủng hộ, cũng rất muốn thực hiện phương án này, nhưng đây là một chuyện lớn, chị ta không có quyền quyết định, bèn bảo: “Sếp bọn chị đang họp dự án ‘Diệp Hạn’ ngay phòng bên cạnh, đợi chị hỏi sếp khi nào xong việc. Nếu xong rồi thì xin các sếp qua đây ra quyết định, chúng ta bàn những vấn đề còn lại trước đã.”

Mười phút sau, Trương Kiền bước ra khỏi phòng họp kế bên, nhưng anh không định vào ngồi, chỉ đứng ngoài cửa hỏi có chuyện gì.

Tần Tuyết Lan đưa mắt ra hiệu cho Diệp Dương.

Diệp Dương đứng lên, bước lại gần cửa, trình bày qua ý tưởng mời người yêu cũ tới quảng bá cho anh.

Trương Kiền nghe xong bèn nhíu mày nhìn cô: “Nếu họp báo dời lịch chiếu dùng ý tưởng này thì lễ công chiếu bọn em định chuẩn bị gì?”

Diệp Dương vừa định mở lời, Tần Tuyết Lan đã ngăn cô lại, nói: “Tôi cũng cảm thấy dùng phương án này ngay thì hơi gấp gáp, lùi đến lễ công chiếu hiệu quả sẽ tốt hơn. Thế này đi, Diệp Dương, các em nghĩ kỹ lại kế hoạch họp báo nhé, ngày mai chúng ta sẽ họp qua điện thoại, bàn bạc lại xem thế nào.”

Diệp Dương chỉ đành đồng ý.

Bước qua cánh cửa xoay của cao ốc Thời Đại, nắng tháng Sáu gắt tựa ánh lửa chiếu lại, mọi người vội lấy tay che mặt.

Kim Hạo vừa quay lại nhìn vừa giận dữ thốt: “Chị ta xấu tính thật đấy, rõ ràng chị Dương Dương hỏi có phải dời sang lễ công chiếu sẽ hay hơn không, chị ta cứ nóng lòng muốn tranh công, bảo làm luôn trong buổi họp báo. Thế mà cấp trên nói một câu thôi chị ta đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đẩy hết lên đầu chúng ta, làm phương án còn lại cũng bị bác bỏ, sao có thể đối xử người ta như vậy được chứ.”

Diệp Dương từng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi nên không để bụng lắm. Cô vừa đi vừa nói: “Ít ra chúng ta cũng không phải lo tới buổi công chiếu nữa.”

Kim Hạo tiếp tục bất bình: “Nếu thế này thì em cũng muốn làm bên A, có thể mặc sức phủ nhận người khác, sướng thật đấy.”

Vương Thanh Bình cười: “Trước kia chị Dương Dương của cậu từng làm việc ở Công ty Điện ảnh Cửu Châu, cậu hỏi xem sao cô ấy lại bỏ đi?”

“Hả?” Kim Hạo và một cô gái tên Tống Lệ đều rất ngạc nhiên, Kim Hạo vội hỏi, “Chị Dương Dương, sao chị lại bỏ việc vậy, làm bên A thích thế cơ mà, việc do bên B lo hết, chị chỉ cần ra lệnh thôi là được, lại còn ăn được cả mớ tiền hoa hồng nữa.”

Diệp Dương nói: “Công ty khác chị không biết thế nào, nhưng Cửu Châu thì đúng là một cái ổ thị phi, năm người có thể lập tới tận mười nhóm chat, ngày nào cũng như một cuộc chiến đẫm máu. Chỉ cần thiếu tỉnh táo một chút là sẽ bị gài ngay. Nếu gặp được sếp tốt thì đi theo người ta học hỏi, cố gắng cắn răng chịu đựng, cũng không phải không trụ lại nổi. Còn nếu gặp phải sếp thích kiếm chuyện thì đúng là ác mộng.”

Hai mắt Kim Hạo phát sáng: “Kích thích thật đấy!”

Diệp Dương nói: “Sếp chị là người thích kiếm chuyện, tóm được ai là hành người đấy. Khi ấy chị phụ trách liên lạc với nghệ sĩ, nghệ sĩ vốn phiền phức, ai nấy đều rất yêu sách. Sếp bọn chị giận nhưng không dám cãi cọ với họ, bèn lấy tài khoản của chị mắng họ trong nhóm chat, mắng long trời lở đất, khiến chị đắc tội với tất cả các nghệ sĩ và nhân viên bên công ty quảng cáo… Sau đó thì chị ta lại đứng ra hòa giải…”

“Trời!” Kim Hạo nói, “Sếp chị ghê thật đấy!”

Diệp Dương nói: “Nghe nói sếp chị cũng từng bị gài như vậy. Chắc cứ bị hại mãi nên cũng dần trở nên cứng rắn, vậy nên lúc gài bọn chị, chị ta sẽ không áy náy chút nào, chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Bị hãm hại nhiều thì người ta càng ngày sẽ càng trở nên cứng rắn, độc địa đi thôi, nếu may mắn được lên làm quản lý thì họ cũng sẽ làm vậy với cấp dưới, đây là một vòng lặp quái ác bất tận. Chị suy nghĩ rồi cảm thấy không nhất thiết phải vì công việc mà biến mình thành kiểu người đó nên đã từ bỏ.” Cô dừng lại, “Nhưng mỗi người mỗi khác, có người trời sinh đã xoay sở rất linh hoạt lão luyện trong vũng nước đục, đây là một bản lĩnh, chỉ là không phải ai cũng có được cái tài này.”

Kim Hạo “ồ” một tiếng, như đang có suy nghĩ riêng.

Tối đó Diệp Dương tăng ca, hoàn thành bản kế hoạch, gửi lại vào mail cho Tần Tuyết Lan, khi thu dọn đồ đạc trở về nhà thì cũng đã là hơn tám giờ.

Về đến nhà, lúc đang thay giày trong bóng tối cô nghe thấy tiếng Chu Gia Ngư vang lên từ phòng khách.

Diệp Dương tưởng mình nghe nhầm, ra phòng khách nhìn, thấy Chu Gia Ngư đang ngồi khoanh chân nói chuyện với Lý Tiểu Bạch trên sofa.

Chu Gia Ngư nghe tiếng bèn quay đầu nhìn, thấy Diệp Dương, cô cười: “Sếp lớn bận rộn về rồi đấy à?”

Diệp Dương thấy mắt cô ấy đỏ hoe, giọng nói cũng không giống bình thường bèn vội tiến lại hỏi: “Sao vậy, cậu cãi nhau với Gia An à?”

Lúc này Chu Gia Ngư đã bình tĩnh lại rồi, không còn tức giận nữa, chỉ nói: “Ngoài anh ấy ra thì còn ai được nữa.”

Diệp Dương ngồi xuống, tò mò nói: “Lâu lắm rồi hai người có cãi nhau đâu, có chuyện gì vậy?”

Chu Gia Ngư giận dữ: “Tất cả là tại con bé õng ẹo đáng ghét.”

“Hả? Hai người cãi nhau vì cô nàng đấy sao?” Diệp Dương lại càng thấy lạ.

Chu Gia Ngư nói: “Lần trước mấy người anh em của Gia An có tham gia tiệc tân gia nhà tớ, có người vừa ý con bé õng ẹo đáng ghét, hôm đó còn đưa nó về nhà nữa, hai người này trao đổi số điện thoại kết bạn với nhau, từ đấy cả hai cứ nói chuyện suốt, càng nói anh chàng này càng thích con bé đáng ghét. Nhưng mấy hôm nay đột nhiên con bé õng ẹo đáng ghét lại tỏ ra lạnh nhạt với anh ta, người anh em này không hiểu tại sao nên mới tới tìm tớ xin tư vấn. Tớ biết con bé õng ẹo không có hứng thú với anh ta, nó chỉ muốn khoe khoang sức quyến rũ của mình thôi nên mới bóng gió khuyên anh ta bỏ suy nghĩ này đi. Thế là hình như người anh em này hơi giận. Gia An cũng giận, cảm thấy tớ không nên mù quáng khuyên bạn anh ấy từ bỏ. Tớ bực lên, hỏi nếu đã vậy thì anh ta tới tìm tớ làm gì? Gia An nói người anh em đó tới gặp tớ vì muốn tìm kiếm sự tự tin cho bản thân mình. Tớ đáp, thế chẳng phải là lừa người ta đó sao? Gia An nói không xúi tớ lừa anh ta, chỉ là đừng có khuyên bảo một cách mù quáng mà không biết gì, lỡ như con bé õng ẹo thích anh ta thật thì sao? Tớ bảo con bé õng ẹo không có ý gì với anh ta cả, anh ta bị nó quay như chong chóng, anh biết rõ nó đang gài anh ta mà còn cổ vũ bạn mình tiếp tục, không phải anh đang hại bạn sao? Anh ấy bảo bạn mình không phải trẻ con, phải tự biết phán đoán, cũng phải tự chịu trách nhiệm với phán đoán của mình… Tớ bảo anh ấy máu lạnh, anh ấy nói tớ tự cho mình là đúng… Thế là tớ đẩy cửa bỏ đi luôn.”

Chu Gia Ngư nhìn Diệp Dương: “Cậu nói xem, nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì? Cậu biết rõ một người đàn ông nào đó đang gạt tớ, nhưng vì tớ thích người đàn ông đấy, cậu không muốn làm mếch lòng tớ nên sẽ giả bộ như không biết, nhìn tớ bị lừa sao?”

Diệp Dương: “Ừm…”

“Cậu nói đi.” Chu Gia Ngư hỏi.

Diệp Dương thấy hơi khó xử: “Tớ phải xem tình hình thế nào đã, nếu cậu là người tỉnh táo, tớ sẽ nói thật với cậu, nếu cậu mù quáng, tớ sẽ vờ như không biết…”

Chu Gia Ngư: “Sao cậu chẳng có chút nguyên tắc nào thế!”

Diệp Dương nói: “Người ta chỉ tranh luận với người cùng đẳng cấp chứ không ai chấp nhặt với một đứa ngốc cả.”

Chu Gia Ngư giận dữ: “Tớ chẳng quan tâm là cùng đẳng cấp hay là đứa ngu ngốc gì cả, một là một mà hai là hai… Nếu vì vậy mà anh ta đã không vừa lòng với tớ thì tớ cũng chẳng cần người bạn như vậy. Dù gì thì nếu cứ mù quáng cổ vũ, cuối cùng anh ta phát hiện mình bị lừa cũng sẽ lại quay ra trách tớ…”

Diệp Dương gật đầu: “Nhưng Gia An nói cũng có lý, chuyện này thật sự không có đáp án chính xác, đây chỉ là sự khác biệt trong cách đối nhân xử thế thôi, cũng chẳng phải thứ gì to tát đáng để cậu phải chạy cả đoạn đường dài tới đây?”

Chu Gia Ngư nói: “Chuyện không lớn nhưng anh ấy lại làm mình làm mẩy với tớ, tớ nóng máu nên đẩy cửa bỏ đi luôn, còn chưa ăn cả cơm nữa, đói chết mất.”

Còn nghĩ đến ăn cơm tức là không có vấn đề gì to tát rồi, Diệp Dương cười: “Tớ cũng chưa ăn, cậu muốn ăn gì, gọi đồ về hay nấu mì đây?”

Chu Gia Ngư nói: “Tớ với Tiểu Bạch vừa gọi đồ rồi, cậu ăn với bọn tớ đi, bận cả ngày rồi đừng vào bếp nữa.”

Trong lúc họ đang trò chuyện thì đồ ăn cũng đã được giao tới, ba người vào phòng ăn, mới cắn được mấy miếng điện thoại Chu Gia Ngư đã rung lên.

Diệp Dương tưởng rằng Nhậm Gia An gọi điện tới xin lỗi, Chu Gia Ngư nói không phải, bảo rằng bản trailer họp báo đầu tiên của “Em đang bước” vừa ra lò, công ty họ đang thảo luận về trailer.

Diệp Dương vội ghé lại xem.

Trailer không dài, một phút bốn mươi tám giây, chỉ một chốc đã xem hết.

Chu Gia Ngư hỏi cô cảm thấy thế nào.

Diệp Dương nói: “Cậu không nên hỏi tớ, nên hỏi Tiểu Bạch mới phải. Tiểu Bạch, cậu là một khán giả bình thường, xem trailer này xong cậu có muốn ra rạp không?”

Lý Tiểu Bạch gật đầu: “Khá hay, tớ cũng muốn đi xem.”

Chu Gia Ngư tò mò nói: “Vậy cậu thấy rung động bởi cảnh nào trong trailer?”

“Tớ ấn tượng với câu nói của nam chính, dù cuối cùng chúng ta sẽ căm ghét lẫn nhau, anh vẫn muốn cùng em thử một lần.” Lý Tiểu Bạch không khỏi cảm khái, “Thời đại ngày nay mọi người đều rúc vào cái vỏ của mình, không muốn phải trả giá, không muốn mạo hiểm, nếu có trả giá thì cũng là bỏ ra một, mong được hai, quá tính toán quá thực dụng. Đây chính là một nỗi bi ai. Nhưng ở nơi sâu nhất trong tâm hồn mỗi người đều vô cùng khao khát có ai đó yêu mình bất chấp, chẳng hề lo được lo mất, kể cả đàn ông cũng vậy. Thế là mâu thuẫn phát sinh. Hiện thực không giải quyết được mâu thuẫn này, chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi từ trong những bộ phim tình yêu, trailer của các cậu có vài lời thoại rất có sức nặng, thắp được hy vọng cho khán giả.”

Lý Tiểu Bạch nói xong, Chu Gia Ngư và Diệp Dương không hẹn mà cùng vỗ tay.

Diệp Dương vừa vỗ tay vừa lên tiếng: “Nói hay lắm, cậu nói hay lắm, tớ phải nhớ lấy những lời này, về sau mang ra viết bài, đăng lên mấy trang tình cảm nổi tiếng.”

Chu Gia Ngư cười: “Cô ấy yêu nghề chưa kìa, đầu óc lúc nào cũng chỉ có viết bài viết bài, ngoài ra chẳng có gì khác cả.”

Vừa dứt lời thì điện thoại Diệp Dương đã rung lên, người gọi tới là Nhậm Gia An, cô bèn đưa máy cho Chu Gia Ngư xem: “Chắc anh ấy tìm cậu đấy.”

Chu Gia Ngư buông đũa, bịt tai: “Tớ không nghe, cậu đừng bật loa ngoài.”

Diệp Dương nào chịu nghe lời Chu Gia Ngư, cô chỉnh âm lượng lên cao nhất để mọi người cùng nghe được đoạn tin nhắn thoại của Nhậm Gia An.

Quả đúng là anh gọi tới tìm Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư bỏ hai tay xuống, giận dữ nói: “Bảo tớ không ở đây, nói anh ta đi chỗ khác mà tìm. Không thể để anh ta được lợi, cứ tìm thêm hai tiếng nữa đi.”

Diệp Dương gật đầu: “Hai tiếng nữa là hơn mười một giờ rồi, anh ấy tìm được cậu thì cũng hơn mười hai giờ, đi từ chỗ tớ về nhà hai cậu lại mất thêm một tiếng nữa… Mai cậu không phải đi làm à?”

Chu Gia Ngư lườm cô sắc lẹm.

Diệp Dương nhắn tin cho Nhậm Gia An.

Gần mười một giờ, Nhậm Gia An tới khu chung cư của Diệp Dương, Diệp Dương mở khóa cổng cho anh lên nhà.

Nhậm Gia An cầm một nhành hoa hồng, gương mặt đầy vẻ lo lắng mệt mỏi, hỏi cô ấy đâu.

Diệp Dương bĩu môi: “Trong phòng khách ấy.”

Nhậm Gia An hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Diệp Dương nói: “Trước đó đã khóc một lần rồi, ban nãy cô ấy ăn cơm với bọn em, có lẽ giờ cũng đã ổn ổn, anh ra dỗ mấy câu đi, chắc không sao đâu.”

Nhậm Gia An vào phòng khách, thấy TV đang bật, Chu Gia Ngư nằm hướng mặt vào sofa, hình như là đang ngủ.

Diệp Dương thì thầm: “Cô ấy giả vờ đấy.”

Nhậm Gia An tiến lại, lấy hoa hồng phất qua gò má Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư né mấy lần, anh vẫn cứ đuổi theo trêu cô bằng được.

Chu Gia Ngư buồn quá không chịu được, phì cười rồi ngồi dậy, chỉ là vẫn quay lưng lại với Nhậm Gia An.

Nhậm Gia An ngồi xuống sofa, giữ lấy vai cô, bông hồng trong tay anh trông như mọc ra từ cơ thể Chu Gia Ngư vậy. Anh dỗ dành: “Được rồi, vợ à, anh sai rồi, anh xin lỗi em, em đừng giận nữa được không?”

Chu Gia Ngư hất tay anh ra, dịch vào trong, nói: “Sai chỗ nào?”

Nhậm Gia An nghiêm túc: “Con bé õng ẹo đáng ghét là đồng nghiệp của vợ, đương nhiên vợ phải hiểu cô ta nhất, anh không nên tự cho mình là đúng, nhận xét linh tinh.”

Chu Gia Ngư vẫn đưa lưng lại: “Em không nói những điều em đánh giá về cô ta chắc chắn là đúng, cũng không nói ý kiến của anh chắc chắn sẽ sai. Em giận vì thái độ của anh, anh có gì thì sao không nói nhẹ nhàng mà cứ phải thét lên, anh thét gì chứ?” Nói rồi, mắt cô lại đỏ bừng.

Nhậm Gia An vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, em đừng khóc nữa, không phải anh có ý nhằm vào em, dạo này áp lực công việc của anh lớn quá nên lỡ nổi nóng, anh hứa nhất định về sau anh sẽ chú ý, không đem cảm xúc trong công việc về nhà, em đừng khóc mà.”

Thật ra Chu Gia Ngư rất dễ dỗ. Cơn giận của cô ấy tới nhanh đi cũng nhanh. Thấy Nhậm Gia An chân thành như vậy, nỗi tủi thân của cô biến mất sạch sẽ. Cô lau mắt, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Nhậm Gia An thở dài nói: “Nấu được một nửa em đã chạy đi mất, anh có ăn được đâu, mình mau trở về thôi, đừng quấy rầy người ta nghỉ ngơi.”

Bình luận

Truyện đang đọc