NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Đêm ấy Diệp Dương thiếp đi một cách rất bình yên, dường như đây là giấc ngủ an ổn nhất của cô kể từ khi gặp lại anh.

Tỉnh giấc rồi, cô cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn đồng hồ thấy hiện là gần bảy giờ.

Cô nằm lại xuống giường, quay mình nhìn người đàn ông bên cạnh.

Hai mắt anh khép chặt, hàng mày khẽ cau lại.

Cô thường thấy anh già cũng là vì giờ đây anh rất hay cau mày. Một người đàn ông hay phải động não, hay phải suy nghĩ dễ có nếp nhăn giữa mi tâm, không biết giờ anh đang nghĩ gì trong mơ đây? Cô vươn tay xoa mi tâm anh, vừa chạm anh đã tỉnh giấc, thấy cô mở to mắt nhìn mình, anh ôm cô vào lòng, mơ màng thốt: “Mấy giờ rồi?”

Cô tựa vào cánh tay anh, cảm nhận hơi thở của anh. Anh là sự ấm áp, cũng là trong lành. Cô không đáp mà chỉ nói: “Đêm qua anh nói mơ đấy.”

Anh đáp “ừ”, nghe nghèn nghẹn giọng mũi: “Anh nói gì vậy?”

Diệp Dương nói: “Hình như là anh yêu em hay gì đó.”

Trương Kiền cười, hồi lâu sau anh mới nói: “Anh vừa mơ.”

Diệp Dương hỏi: “Anh mơ thấy gì?”

Trương Kiền vắt tay lên trán, giọng anh thoáng nghèn nghẹn: “Anh mơ tới ngày sinh nhật mình, không biết là sinh nhật năm bao nhiêu tuổi nữa, chẳng biết tại sao tự nhiên lại thiếp đi, cũng không rõ mình đang ở đâu, anh chỉ biết có một đám người đang nằm ngủ gà gật. Anh gục xuống bàn ngủ, còn mơ nữa, trong mơ có người bảo anh em chuẩn bị đi rồi, người ấy nói anh phải tỉnh dậy để giữ em lại, nếu không chúng ta phải chờ thêm chín năm nữa mới có thể gặp lại nhau. Anh sợ quá vùng dậy, mở mắt thì phát hiện em đang lướt qua trước mặt anh, em mặc váy đỏ, tóc xõa ra, anh vươn tay níu em lại, em quay đầu nhìn anh, gương mặt em đẫm nước mắt. Anh hỏi em định đi đâu, em bảo em đói, muốn tìm đồ ăn. Anh nói anh cũng đói rồi, vậy là anh đi cùng với em. Lúc ra ngoài anh mới biết ban nãy chúng ta vừa trong khách sạn. Anh hỏi em tại sao em lại khóc, em bảo em nghe thấy Phó Vãn Trác nói xấu mình, em muốn đánh cho cậu ta một trận, nhưng lại không đánh nổi. Anh bảo mặc kệ cậu ta, cậu ta là tên khốn. Em bật cười, nói đúng vậy, rồi chúng ta cùng trở lại trường em. Trên đường về, em nhặt rất nhiều hoa hòe, em bảo về nhà em sẽ nấu cơm om hoa hòe cho anh.”

Mắt Diệp Dương đỏ bừng.

Trương Kiền lại nói: “Ban nãy anh nghĩ nếu hôm ấy anh tỉnh dậy sớm hơn em, không để em về trường một mình mà đi cùng em. Vậy thì trên đường trở về, liệu em có nói chuyện đó với anh không. Câu chuyện ấy cũng sẽ không biến thành sự kiện lớn thay đời cuộc đời chúng ta, mà chỉ là chút xích mích vụn vặt nhẹ bẫng như trong mơ.”

Cô không lên tiếng.

Anh đưa mắt nhìn cô: “Liệu có như vậy không?”

Cô gật đầu, nước mắt chảy xuống sống mũi: “Có.”

Sáng sớm tháng Tám ngày cô rời bỏ anh, cô ngồi ăn sáng trong một cửa hàng nhỏ bên đường, vừa ăn cô vừa xem điện thoại. Trong điện thoại có tất cả những tin nhắn của hai người kể từ khi quen biết. Xem tới đâu cô xóa tới đó, đọc từng tin, xóa từng tin một, xóa đến cuộc trò chuyện hồi cô trở về quê, cô không xóa nổi nữa. Chắc khi ấy đôi người đôi nơi, khoảnh cách xa xôi khiến nỗi nhớ nhung thêm nặng, những tin nhắn ngắn gọn khi trước của anh chợt biến thành những dòng chữ dài. Cô trả tiền, mua thêm cho anh một suất ăn sáng, lúc sắp đến khách sạn rồi, cô lại nhận được một cuộc điện thoại. Bạn cùng phòng gọi cho cô, nội dung cuộc trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, hình như hỏi cô đặt món đồ gì đó ở đâu. Nhưng cúp điện thoại xong, một cơn gió tạt vào mặt cô, dũng khí trở lại chất vấn anh khi trước cũng đã bị thổi bay. Cô ném đồ ăn sáng đi, ngoảnh đầu trở về trường.

Khi ấy cô vừa mong manh vừa kiên định, bất cứ một biến cố nhỏ nào cũng có thể lung lay quyết định của cô, nếu khi ấy anh bên cô, có lẽ cô sẽ không đâm đầu vào ngõ cụt.

Hồi chưa quay về với nhau, cô chỉ cảm thấy tất cả những gì mình đã đánh mất đều là lẽ dĩ nhiên, không thể tránh nổi. Còn sau khi trở về bên anh, quay lại đầu nhìn, cô phát hiện không phải lúc nào bước ngoặt cuộc đời cũng xảy đến do những chuyện lớn lao long trời lở đất, mà có thể nó đã nấp mình trong một sự kiện vụn vặt vô nghĩa nào đó.

Trương Kiền kéo cô khỏi lồng ngực, anh đè cô xuống giường, nói: “Dương Dương, chúng ta quá khác nhau, những gì chúng ta biết về nhau khi trước cũng chỉ là thứ nền tảng hời hợt, giờ bên nhau chắc chắn ta sẽ có mâu thuẫn, nhưng anh biết không có mâu thuẫn gì là to lớn cả, chỉ là hai ta bên nhau chưa đủ lâu thôi mà thôi. Hứa với anh nếu sau này có gì bất mãn về anh, em sẽ nói hết cho anh nghe. Nếu em không nói thì anh cũng không biết. Đợi đến khi anh phát hiện hoặc đoán ra thì có thể cũng đã muộn rồi.”

Đáy mắt cô ầng ậc nước, nhưng lại vẫn cứng miệng: “Đồ gian xảo, nếu thế anh đừng làm chuyện gì khiến em bất mãn thì chẳng phải tốt hơn sao?”

Trương Kiền nói: “… Anh đâu có hoàn hảo.”

Cô đáp: “Vậy lỡ như em cực kỳ bất mãn, bất mãn tới nỗi không muốn nói nữa thì xin giám đốc Trương hãy liên tục tự kiểm điểm mình hàng ngày, tranh thủ sớm ngày phát hiện ra vấn đề của bản thân, vì em cũng không phải người hoàn hảo.”

Không biết Trương Kiền cứng họng vì bị cô tấn công, hay là đang kinh hãi trước thái độ ngày hôm nay của cô mà anh không nói lời nào.

Thấy anh như vậy, Diệp Dương lại bất mãn thốt: “Sao, anh phát hiện em không phải cô nàng đáng yêu ngoan ngoãn như khi trước nên hối hận rồi hả?”

Chợt anh lại bật cười. Đó là một nụ cười rất mãn nguyện, rất sảng khoái. Anh cứ cười, cười mãi, gục cả vào vai cô.

Đây là lần đầu Diệp Dương thấy anh cười như vậy, dù không biết vì sao nhưng tiếng cười của anh làm lòng dạ cô cũng như nở hoa, cô nói: “Chuyện này có gì đáng cười?”

Anh ngừng cười, ngước mắt nhìn cô: “Anh thích những lúc em không ngoan ngoãn, thậm chí em có buông thả một chút cũng không hề gì.”

Diệp Dương thấy tim mình như chìm trong làn nước, toàn vẹn, đầy ắp, cô ôm eo đè ngược anh xuống, cưỡi lên người anh, cúi mình chống tay bên thân anh, cô thì thầm: “Anh đang ám chỉ với em rằng anh thích hoang dại sao?”

Trương Kiền đáp “ừ”, anh nói thẳng: “Anh thích.”

Ánh mắt anh tựa đang ám chỉ cô hãy làm điều gì, lại như chỉ đang ăn ngay nói thật mà thôi. Nhưng Diệp Dương vẫn bị mê hoặc. Cô thích cái dáng vẻ dù làm gì cũng thản nhiên của anh, kể cả là khi đang tính kế với kẻ khác.

Diệp Dương cởi chiếc áo T-shirt, che mất mắt anh.

Ban đầu Trương Kiền không nhúc nhích, để mặc cô đùa bỡn. Về sau, anh không chịu nổi nữa, bèn ôm cô ngồi dậy, anh hạ giọng: “Không phải em bảo mình làm ruộng từ nhỏ nên rất khỏe sao?” Diệp Dương lột áo anh ra, vịn lấy vai anh, hỏi: “Em nói thế bao giờ?” Anh chợt dồn sức, cô không chịu nổi phải ôm lấy anh, anh nghiến răng: “Em nói lúc nào?” Cô cắn môi không nói gì. Tay anh lại càng dùng sức, vậy là cô đầu hàng, nghẹn ngào đáp, vào sinh nhật anh. Anh hỏi, không phải cô không nhớ sao, cô nói mình nhớ. Anh hỏi cô thế này còn nhạt nhẽo không, cô bảo không, anh nói muộn rồi.

Hai người quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ mới buông nhau ra.

Lúc Diệp Dương đang tắm rửa, Trương Kiền vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bánh mì gối nướng, trứng, thịt hun khói, hạt óc chó và cà phê đen.

Lúc ăn cơm, Trương Kiền thấy cô đã thay nhẫn cầu hôn bằng chiếc nhẫn anh tặng thời đại học, anh nói: “Ngày mai có bộ phim bắt đầu ghi hình ở Vân Nam, anh phải đi một chuyến, anh bay giờ chiều.”

Diệp Dương im lặng trong chốc lát, cô hỏi: “Khi nào anh về?”

Trương Kiền nói: “Nhanh thì tối mai, muộn thì tối ngày kia.”

Diệp Dương không nói gì nữa.

Trương Kiền nhón một hạt óc chó bỏ vảo miệng, anh nói: “Ăn cơm xong mình tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn đi.”

Diệp Dương suy nghĩ rồi bảo: “Chúng ta không đặt lịch trước, chắc là phải xếp hàng đấy, nhỡ anh không lên máy bay kịp thì làm thế nào?”

“Hôm nay là ngày trong tuần, không đông lắm đâu, xếp hàng một lúc thôi là đến lượt.” Trương Kiền lại nhìn cô, “Em vẫn chưa cân nhắc xong sao?”

Diệp Dương cười: “Em cân nhắc xong từ lâu rồi.”

“Vậy thì tốt.” Trương Kiền nói, “Đăng ký sớm thì chuyện cũng xong sớm, nếu không chúng ta lại cứ lấn cấn mãi.”

Diệp Dương đáp vâng.

Hai người tới Cục Dân chính, lấy số thứ tự, hôm nay không đông lắm, chỉ có vài đôi tình nhân xếp trước họ. Hai người ngồi phòng ngoài, đang điền giấy thì chợt nghe có người cất giọng: “Giám đốc Trương?”

Diệp Dương đưa mắt nhìn theo bản năng.

Cô ngạc nhiên.

Diệp Vị Quân.

Sau khi nhìn thấy cô gái đứng cạnh anh, cô còn ngạc nhiên hơn.

Điền Tâm cũng ngẩn ngơ.

Tay họ còn đang cầm tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, có vẻ như đã làm xong thủ tục rồi.

Diệp Vị Quân vẫn đối xử với Trương Kiền bằng thái độ khiêm nhường của bên B với bên A, như thể xích mích giữa họ chưa từng tồn tại.

Trương Kiền cũng giữ vẻ hời hợt của bên A.

Còn Diệp Dương và Điền Tâm thì lại thành tâm thành ý trò chuyện với nhau một hồi.

Sau khi Diệp Vị Quân và Điền Tâm chào tạm biệt họ, Trương Kiền mới nhìn gương mặt bồi hồi của cô, anh hỏi: “Sao, em tiếc à?”

Diệp Dương nở nụ cười, cô đáp: “Điền Tâm là người yêu cũ của anh ấy.”

Trương Kiền không ngờ tới chuyện này, anh thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng dường như cũng chẳng tới mức kinh ngạc lắm.

Diệp Dương nói: “Em cứ tưởng chúng ta đã nhanh lắm rồi, nào ngờ còn có người nhanh hơn.”

Nhưng sự gấp rút của Diệp Vị Quân và Điền Tâm không phải mạo hiểm. Bọn họ đã yêu nhau năm năm, điều gì cần hiểu thì cũng đã hiểu rồi, hơn nữa khoảng thời gian chia tay cũng ngắn, sau khi quay lại, bên nhau vài ngày rồi đi đăng ký kết hôn luôn cũng chẳng hề gì. Không như họ, chín năm trước họ yêu nhau đúng nửa năm, nhưng thời gian chia cách lại là chín năm đằng đẵng.

Cô nghĩ, quả là trăm sông đổ về một biển.

Hai người đã chuẩn bị đầy đủ hết giấy tờ, cũng không phải chụp ảnh nên làm thủ tục rất nhanh, nửa tiếng sau cả hai đã rời khỏi Cục Dân chính.

Hôm nay trời nắng đẹp, tuyết đọng đang tan bớt nên nhiệt độ hơi thấp.

Trương Kiền muốn đưa Diệp Dương về công ty, nhưng cô thấy như vậy lại đâm mất công nên không để anh đưa đi.

Mà cơ bản cũng do cô muốn ở một mình để thích ứng chuyện này.

Trương Kiền hôn lên trán cô, nói anh sẽ cố gắng trở về trong ngày mai.

Sau khi Trương Kiền lái xe rời đi, Diệp Dương tới trạm xe bus gần đó.

Xe bus vào trạm, cô bước lên, xe thưa khách, cô bèn ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, cô tựa vào cửa sổ xe, chợt cả cơ thể lại được thả lỏng.

Như thể cuối cùng cũng đã tìm được hơi thở vậy.

Điện thoại rung lên, Chu Gia Ngư đang gọi tới.

Chu Gia Ngư rất sốc, cứ luôn miệng kể lể, nói Diệp Vị Quân và người yêu cũ quay về với nhau rồi, hơn nữa hôm nay họ còn đi đăng ký kết hôn.

Diệp Dương nói mình biết.

Chu Gia Ngư rất ngạc nhiên, hỏi tại sao cô lại biết.

Diệp Dương nói, cô bắt gặp bọn họ.

Chu Gia Ngư lại càng khó hiểu: “Cậu gặp họ ở đâu?”

Diệp Dương đáp: “Cục Dân chính.”

Chu Gia Ngư hỏi: “Cậu tới Cục Dân chính làm gì?”

Diệp Dương nói: “Đăng ký kết hôn.”

Chu Gia Ngư lại sốc tiếp. Giọng Chu Gia Ngư nhỏ đi, vì cô ấy đã lờ mờ đoán được người đó là ai rồi, chỉ là vẫn chưa dám chắc chắn thôi: “Kết hôn với ai?”

Diệp Dương ngước mắt nhìn mặt trời, ánh mặt trời chói chang, khiến cô phải khẽ híp mắt: “Trương Kiền.”

Lúc Diệp Dương thốt ra cái tên này, Chu Gia Ngư cảm thấy như hồn vía lên mây, rồi cô lại bắt đầu gào thét điên cuồng, có vẻ còn xúc động hơn cả đương sự.

Diệp Dương cười: “Tớ kết hôn chứ có phải cậu đâu, làm gì mà phải thế?”

Giọng Chu Gia Ngư run rẩy: “Tớ cũng không biết tại sao nữa, tự nhiên lại thấy phấn khích quá, như trúng xổ số ấy. Tớ rất muốn bày tỏ lòng mình với cậu, nhưng tớ không thể hình dung được cảm xúc của bản thân nữa. Cậu hiểu không? Kiểu như… kiểu như… Cậu biết là trên thế giới bao la này chẳng thiếu gì điều lạ kỳ, nhưng khi chuyện này xảy ra với người bên cạnh cậu, cậu vẫn cảm thấy sốc đến điêu đứng.” Rồi cô ấy lại nói, “Tớ chỉ muốn cho cậu nghe thử nhịp tim tớ thôi, người tớ tê cứng cả rồi.”

Diệp Dương bật cười: “Càng nói càng thấy khoa trương.”

“Không khoa trương, không khoa trương tí nào.” Chu Gia Ngư chân thành nói, “Đã quá lâu rồi tớ chưa bắt gặp được chuyện thế này, hơn nữa còn là gặp hai chuyện một lần nữa chứ.” Cô hỏi, “Giờ cậu đang ở đâu, ở công ty à?”

Diệp Dương nói: “Tớ đang trên đường tới công ty.”

Chu Gia Ngư hỏi: “Trương Kiền đâu?” Cô suy nghĩ lại rồi bảo, “À không, chồng cậu đâu?”

Thứ cảm giác ấm áp lạ kỳ cuộn lên trong lòng Diệp Dương, cô đáp bằng giọng nói dịu dàng: “Chiều nay anh ấy phải đi công tác rồi, tớ bảo anh ấy đi trước.”

Chu Gia Ngư đáp ngay: “Cậu đăng lên mạng xã hội đi, người khác thì không biết nhưng chắc nhân viên của Thời Đại và bên công ty cậu đều sẽ phản ứng giống tớ.”

Diệp Dương cười: “Tớ không đăng.”

Chu Gia Ngư tò mò: “Tại sao thế?”

Diệp Dương nói: “Tớ đăng mà anh ấy không đăng thì kiểu gì người bên Thời Đại cũng nghĩ tớ bám lấy anh ấy, nếu có đăng thì cũng phải để anh ấy đăng.”

“Đồ chảnh chọe.” Chu Gia Ngư nói, “Để tớ xem anh ấy đăng chưa.” Nghĩ tới chuyện gì, tinh thần Chu Gia Ngư lại sa sút, “Hình như tớ chưa kết bạn với anh ấy…”

Diệp Dương: “…”

Cúp máy xong, Diệp Dương cũng không mở mạng xã hội lên mà tiếp tục ngồi yên chờ xe chạy tới nơi.

Đến công ty rồi, cô vừa mở máy tính, đăng nhập tài khoản mạng xã hội thì đã nhận được tin nhắn của Tần Tuyết Lan.

Tần Tuyết Lan chúc cô hôn nhân hạnh phúc.

Diệp Dương nghĩ có lẽ Trương Kiền đã tới công ty báo tin, hoặc có thể anh đăng bài lên mạng xã hội, cô bèn mở ra xem, quả đúng là vậy.

Dòng trạng thái của anh rất ngắn gọn, chỉ còn hai từ tiếng Anh: “My Life.”

Ảnh đăng kèm là tờ giấy đăng ký kết hôn đã được che các thông tin quan trọng.

Phía dưới là ảnh chụp hai người, nam trái nữ phải, lúc nở nụ cười trông cả hai đều thoáng nét ngượng ngùng, họ có vẻ rất yêu nhau.

Diệp Dương cảm ơn Tần Tuyết Lan.

Tần Tuyết Lan lại trò chuyện cùng cô một lúc, nội dung đại khái là chị ta đã có linh cảm từ trước rồi, cô và giám đốc Trương đúng là một đôi trời sinh,… Cuối cùng Tần Tuyết Lan còn bảo buổi tối mình phải tới họp tại Vịnh Thanh Diệp, hỏi cô có thời gian không để cùng đi ăn bữa cơm. Chị ta có chuyện muốn hỏi cô.

Diệp Dương ít nhiều cũng biết ngọn nguồn sự nhiệt tình của Tần Tuyết Lan, nhưng với cô mà nói, chuyện khi xưa đều đã là quá khứ rồi. Dù cô không muốn đụng phải bên A nào như Tần Tuyết Lan nữa, nhưng cô cũng không để bụng chị ta, dù gì quan hệ của họ cũng là quan hệ công việc. Dự án kết thúc, tất cả mọi chuyện cũng đã kết thúc theo.

Buổi chiều sau khi tan làm, Diệp Dương tới chỗ hẹn.

Đó là một nhà hàng Tây gần công ty.

Tần Tuyết Lan cứ kể mãi chuyện sau khi giám đốc Trương đăng bài lên, phòng bọn họ nháo nhác thế nào. Đặc biệt là những người biết cô là nhân viên của công ty từng hợp tác với Thời Đại, mấy cô gái chưa kết hôn trong phòng phát điên cả lên. Tần Tuyết Lan nói, công ty họ có hai nam thần, một là giám đốc Thường, hai là giám đốc Trương. Giám đốc Thường thì chẳng nói làm gì, con ông cũng đã lên đại học rồi, mọi người đều rất kính trọng ông. Còn số người nhìn giám đốc Trương mà thèm rỏ dãi lại nhiều không kể xiết. Tần Tuyết Lan bảo, dù giám đốc Trương là người ngay thẳng nhưng chị ta vẫn khuyên cô thường xuyên ghé công ty chơi, để mấy cô gái trẻ trung ở Thời Đại biết giám đốc Trương là hoa có chủ. Hồi trước bạn gái cũ của giám đốc Trương cũng vậy, dăm ba ngày là lại tới công ty một chuyến, hiệu quả rất tốt.

Diệp Dương thầm nghĩ, không thể so sánh kiểu đấy được. Trình Ninh duyên dáng, có khí chất con nhà quyền quý, vừa trông đã biết cô ấy không phải người tầm thường, những ai không sánh được với Trình Ninh đều sẽ phải tự động rút lui. Nếu cô cũng bắt chước người ta thì mấy cô gái trẻ trong công ty sẽ chỉ phát hiện họ và cô giống nhau, đều là những con người bình thường, có khi lại kích thích ý chí chiến đấu của họ cũng nên. Thôi bỏ đi, chuyện này phải trông chờ vào sự tự giác của Trương Kiền. Trương Kiền không tự giác, cô có chủ động nữa cũng phí công. Trương Kiền mà tự giác, cô đi hay không cũng vậy.

Nói xong, Tần Tuyết Lan lại nhớ ra chuyện gì bèn bảo: “Này cưng, chị hỏi em một chuyện nhé.”

Thấy vẻ nghiêm túc của Tần Tuyết Lan, Diệp Dương tò mò hỏi: “Gì vậy chị?”

Tần Tuyết Lan nói: “Trước vụ ‘Ảo ảnh’ em không biết giám đốc Trương là người của Thời Đại, mà giám đốc Trương cũng không rõ em thuộc Phương Viên đúng không?”

Diệp Dương gật đầu: “Trước khi bắt đầu ‘Em đang bước’, Trương Kiền không biết em là nhân viên của Phương Viên.”

Tần Tuyết Lan bật cười: “Đấy, chị bảo rồi mà, Lý Mặc lại cứ không tin, cãi chị mãi, bảo em với giám đốc Trương đã có quan hệ từ trước buổi thuyết trình cho ‘Ảo ảnh’ rồi. Lý Mặc còn bảo giám đốc Trương biết em là người của Phương Viên nên mới gọi công ty bọn em tới tham gia thuyết trình. Chị bảo không phải đâu, nếu là vậy thật thì tại sao cậu ấy không đưa ‘Ảo ảnh’ cho Phương Viên. Lý Mặc nói, cuối cùng giám đốc Trương vẫn trao ‘Em đang bước’ cho Phương Viên mà. Chị bảo Phương Viên đoạt được ‘Em đang bước’ nhờ thực lực, dù gì lúc họp kín, mọi người đều bảo kế hoạch của Phương Viên khá phù hợp với phương hướng quảng cáo của ‘Em đang bước’, chứ không phải là do giám đốc Trương tự chỉ định. Vậy là anh ấy hỏi chị, thế tại sao Trương Kiền lại để công ty nhỏ như Phương Viên tiếp xúc với một dự án có sức nặng như ‘Ảo ảnh’? Chị bảo chỉ là trùng hợp thôi. Lý Mặc cứ không tin, đòi đánh cuộc với chị bằng được.”

Diệp Dương không hiểu, cô hỏi: “Lý Mặc là ai vậy chị?”

Tần Tuyết Lan đáp: “Là người phụ trách mảng quảng cáo của ‘Ảo ảnh’.”

Diệp Dương vẫn nghĩ không ra: “Không phải ‘Ảo ảnh’ là do Trương Kiền phụ trách sao?”

Tần Tuyết Lan nói: “’Ảo ảnh’ là một dự án lớn, giám đốc Trương cũng phải nhúng tay vào nhiều, nhưng tổng phụ trách vẫn là Lý Mặc. Lý Mặc bảo trước đó chưa nghe tên công ty em bao giờ, lúc ăn cơm với giám đốc Trương nghe anh ấy nhắc đến, vậy nên Lý Mặc mới cho người tiếp xúc với công ty em.”

Diệp Dương ngỡ ngàng.

HẾT.

 Tác giả: (…) Rất cảm ơn tình cảm và sự kiên nhẫn trong thời gian qua của mọi người, tôi cũng cảm ơn cả những lời phê bình chỉ trích của các bạn.

 Cảm hứng của “Người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình” bắt nguồn từ những cảnh tượng đời sống nhỏ nhặt để lại ấn tượng sâu đậm với tôi.

Hồi trước đối diện chỗ tôi sống có một đôi vợ chồng trung niên. Có một ngày, đôi vợ chồng nọ cãi nhau, người chồng bị vợ nhốt ngoài nhà, mặc áo ngủ đập cửa suốt hơn một tiếng, người vợ sống chết thế nào cũng không chịu mở cửa. Về sau có lần tôi nói chuyện với một bà cụ trên thang máy, bà bảo người đàn ông đó là giám đốc của một ngân hàng, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. Thời còn nhỏ, với tôi mà nói thì giám đốc ngân hàng là một người rất vĩ đại, tôi nghĩ con người có vĩ đại đến đâu thì khi cởi bộ vest, trở về nhà cũng sẽ bị vợ khóa cửa nhốt bên ngoài.

Câu chuyện thứ hai là về một cặp tình nhân nổi tiếng, tôi gặp họ tại trung tâm thương mại, trên màn ảnh họ là những con người lộng lẫy đầy sức hút, nhưng khi đi lướt qua họ, ta lại không nhận ra họ. Trước đó tôi cũng biết khi rời bỏ ánh đèn sân khấu, người nổi tiếng cũng sẽ trở lại làm một con người bình thường, nhưng khi thật sự bắt gặp cảnh tượng này, tôi phát hiện đúng là họ chẳng khác gì những đôi tình nhân khác.

 Chuyện thứ ba, tôi có từng theo dõi một bộ phim tình cảm khá hay, dù phim tình cảm nước mình hơi phù phiếm thật nhưng bộ phim này lại rất xúc động. Lúc sắp đến kết phim, tôi tình cờ bắt gặp ảnh động của đôi vợ chồng nghệ sĩ trên Weibo. Đó là ảnh động cắt từ một buổi lễ trao giải, người vợ phải lên sân khấu nhận thưởng, chắc chồng cô ấy cũng biết vợ mình không thạo xử lý những trường hợp thế này, nên anh ấy nắm tay vợ mình mãi, đến tận khi cô ấy lên sân khấu mới buông. Vậy là tôi biết tại sao họ lại yêu nhau rồi. Tôi cảm thấy bộ phim tình cảm ba mươi mấy tập của mình đúng là xem mà cũng như không, vì nó còn chẳng khiến người ta xúc động bằng một tấm ảnh động kéo dài vài giây.

Khi viết “Người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình”, tôi cũng muốn đem đến cảm giác cuộc sống vừa tầm thường lại vừa khác thường như vậy đấy.

(…)

Bình luận

Truyện đang đọc