NGƯỜI YÊU GIẢ TƯỞNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Do trời mưa nên địa điểm ghi hình chuyển vào trong nhà, cảnh hai người ôm chó vội vàng trú mưa cũng được ghi lại.

Khu nghệ thuật chỗ nào cũng có tiệm cà phê, chương trình đã sớm thuê môt nơi để làm địa điểm quay trong nhà.

Chó con ngoan ngoãn nằm trong ngực Cao Duy, Liêu Thần Hi kéo ghế cho anh.

“Cảm ơn.” Cao Duy cười nói “Em lau trước đi.”

Liêu Thần Hi vẩy tóc, thầm nghĩ, mới nhuộm tóc xong thì trời mưa, may mà chạy nhanh không lát nữa tóc ướt sũng chảy xuống toàn nước đen thì hỏng!

Cậu lau tóc, sau đó rút khăn giấy đưa cho Cao Duy.

Cao Duy cài dây vào cổ Husky, đặt xuống đất cho nó tự rũ lông.

“Sợ chó đến vậy hả?” Cao Duy vừa lau mặt vừa hỏi Liêu Thần Hi.

Liêu Thần Hi lúng túng cười, giờ cậu thật sự chỉ muốn trợn trắng mắt, trước khi bắt đầu ghi hình, Jeffrey đã kể với cậu, đạo diễn yêu cầu bọn họ viết rõ những điều thích và không thích của nghệ sĩ nhà mình, cậu không tin Cao Duy không biết cậu sợ chó.

“Không hẳn.” Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn nhãi con bên kia, nói “Đáng yêu thì em không sợ.”

“Nó cũng đáng yêu mà.” Cao Duy bảo “Anh vừa thấy nó là nghĩ ngay tới em.”

Liêu Thần Hi thầm nghĩ, anh đang khen hay đang chửi đểu tôi đấy?

Cậu cười ha ha mấy tiếng rồi im lặng.

Liêu Thần Hi cười xong thì xuất hiện tình cảnh không ai mong muốn – hiện trường hoàn toàn im lặng.

Hai người kia đều biết diễn nên xuất hiện loại tình huống im lặng hoàn toàn như này chỉ có thể chứng tỏ một điều là bọn họ cố ý.

Chu Tiểu Hồng bùm bùm gửi wechat cho Cao Duy bảo anh lên tiếng đi, Jeffrey đứng sau đạo diễn điên cuồng khua tay múa chân để Liêu Thần Hi chú ý tới mình.

Mãi sau Cao Duy cuối cùng cũng mở miệng.

“Đặt tên cho nó đi.”

Liêu Thần Hi nhìn Cao Duy, sau đó cúi đầu nhìn chó con đang nằm bẹp dưới đất “Gọi Husky đi, thể hiện đầy đủ thuộc tính của nó luôn.”

Cao Duy nhịn cười, nhấp một ngụm cà phê, hỏi “Bình thường em hay làm gì?”

“Làm gì à?” Liêu Thần Hi suýt thì lỡ mồm nói linh tinh, vậy nên mới nói, cậu thật sự cực kì không thích mấy chương trình thực tế kiểu này chút nào, xém chút thì tự mình kiếm anti cho mình rồi “Chắc là đọc sách và tập gym.”

“Ồ? Lần tới cùng đi tập gym đi, huấn luyện viên cá nhân của anh là fan của em đấy.”

Liêu Thần Hi hiển nhiên không tin tưởng Cao Duy ba xạo nhưng nghe vậy thì vẫn rất có mặt mũi, đặc biệt là khi phát sóng toàn quốc được nhiều người biết đến như thế, huấn luyện viên thể hình của Cao Duy là fan của cậu, nghe có thích không chứ!

“Được đó!” Nhưng thực tế thì Liêu Thần Hi đã bao giờ tập gym đâu, cậu là cái loại hễ có thời gian sẽ nằm lì ở nhà hoặc chơi game điên cuồng, ba chữ “tập thể hình” căn bản hoàn toàn không có trong từ điển của cậu.

“Giờ còn thích đọc sách không?” Cao Duy hỏi.

Liêu Thần Hi bỗng hơi sốt sắng, nghĩ thầm cha này hỏi gì mà lắm như điều tra hộ khẩu thế, hỏi lắm thế là có mục đích gì? Paparazi à? Về còn phải viết bài đưa tin à?

“Ừ, rảnh rỗi thì sẽ đọc.”

“Gần đây đang đọc gì vậy?” Cao Duy nhấp một hớp cà phê hỏi “Đã đọc “Hồi ức tựa nước niên hoa” chưa? Quyển sách đó anh đọc từ hồi còn đi học tới tận bây giờ, mỗi lần đọc được vài trang thì không đọc nổi nữa.”

Liêu Thần Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt tránh khỏi camera, chớp mắt liên tục nói “Quyển đó em chưa đọc bao giờ, ha ha, à, đúng rồi, chúng ta định ngồi đây luôn sao? Cũng gần trưa rồi, nghĩ xem nên ăn gì đi?”

Cao Duy cười, anh thừa biết Liêu Thần Hi đang nói xạo.

“Em muốn ăn gì?”

Liêu Thần Hi thấy đề tài cuối cùng cũng thay đổi, thở phào một hơi “Quanh đây có cơm sườn Nhật Bản khá ngon.”



Cơm sườn Nhật Bản

“Được, vậy chúng ta tới đó.”

Jeffrey ở phía sau nhìn hai người bọn họ, lén lút gửi wechat cho Chu Tiểu Hồng: Chị Tiểu Hồng, anh Duy siêu đẹp giai siêu dịu dàng luôn!

Tâm tình Chu Tiểu Hồng tốt lắm, trước khi tới cô còn lo lắng, Cao Duy chắc chắn có ý định chỉnh Liêu Thần Hi một trận, chỉ sợ trong lúc ghi hình lại gây ra chuyện gì không thể kiểm soát được.

Xem ra thì, chuyện không kiểm soát được nhất là chuyện Liêu Thần Hi nhìn thấy chó, nhưng ban nãy cô nghe mấy người đi đường trò chuyện với nhau, đều thấy Liêu Thần Hi rất đáng yêu, thậm chí lúc xem cậu bị chó rượt còn cực kì vui vẻ, nhìn phản ứng của người đi đường thì có vẻ tập đầu tiên này nhất định có điểm đột phá.

Có câu vạn sự khởi đầu nan, xem ra rating “SH” lần này nhất định sẽ bùng nổ.

Cao Duy và Liêu Thần Hi rời khỏi quán cà phê đi ăn trưa, Husky ngoan ngoãn để Cao Duy dắt.

“Em dắt nó đi, để anh mở ô.” Chương trình chỉ cho bọn họ một cái ô, lại còn là ô màu đỏ rực, Cao Duy đưa dây dắt cho Liêu Thần Hi, đối phương nhất quyết không nhận nhưng bị anh quyết đoán nhét vào tay.

“Em mở ô không được chắc…” Cả người Liêu Thần Hi cứng nhắc, đứng ở cửa tiệm cà phê xem Cao Duy mở ô.

“Đi thôi.” Cao Duy nhìn dáng vẻ Liêu Thần Hi thì tâm trạng tốt lắm.

Liêu Thần Hi trông vẻ tiểu nhân đắc chí của Cao Duy thì hận không thể bế chó quăng vào mặt anh một phát nhưng cậu đâu thể làm vậy được, thứ nhất là hai người đang ghi hình chương trình hẹn hò chứ nào phải chương trình đánh nhau, thứ hai là Liêu Thần Hi sợ chó, cậu không tài nào khắc phục chướng ngại tâm lý mà ôm cục nợ kia ném đi được.

Liêu Thần Hi bỗng nghĩ, giá mà có chương trình đánh nhau mời cậu và Cao Duy cùng tham gia thì tốt, cậu nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng, không đánh chết Cao Duy thì thề không bỏ qua!

Bây giờ không có cách nào, máy quay còn đang quay, người đi đường còn đang nhìn, Liêu Thần Hi cảm thấy cậu phải tỉnh táo lên, phải xuất ra tinh thần chuyên nghiệp của diễn viên, phải tập trung diễn xuất.

Cậu ổn định tâm trạng, mỉm cười đứng dưới ô, Cao Duy vô cùng tự nhiên nhấc tay choàng qua vai Liêu Thần Hi, ôm cậu đi vào trong màn mưa.

Liêu Thần Hi một tay dắt chó, một tay che kín micro kẹp trước ngực, nhỏ giọng nói với Cao Duy “Không cần đến mức đấy chứ?”

Cao Duy cười cười trả lời cậu “Anh không biết em sợ chó.”

Liêu Thần Hi né camera lườm anh một cái “Em không nói cái này!”

Cậu không nói nhiều thêm nữa, giờ khắc này đầy đầu Liêu Thần Hi đều là Cao Duy xàm xỡ cậu.

Kể cả toàn đàn ông với nhau nhưng đều là gay cả, bảo ôm là ôm, không thấy ngại à!

Trong lòng Liêu Thần Hi liên tục mắng Cao Duy.

Cao Duy thì tìm đề tài nói chuyện với cậu.

“Nhiều người sợ chó là có nguyên nhân, khi còn bé em từng bị chó cắn à?”

Liêu Thần Hi trừng anh “Không có.”

“Con chó kia đáng yêu như thế, sao lại sợ nó?”

Liêu Thần Hi không nhịn nổi, lạnh mặt nói “Chó đáng yêu thế thì anh qua che ô cho nó đi, không cần để ý em!”

Cao Duy cười đến không khép miệng nổi, Liêu Thần Hi nghiêng đầu nhìn anh.

Người đàn ông này tuy rằng hơn ba mươi tuổi mà da dẻ bảo dưỡng tốt lắm, cậu thầm nghĩ, không biết anh ta dùng loại mặt nạ nào.

Liêu Thần Hi bỗng tinh mắt phát hiện nơi thái dương Cao Duy có một sợi tóc bạc, cậu nhỏ giọng nhắc “Anh có tóc bạc kìa.”

Cao Duy vốn đang cười, nghe cậu nói thế thì hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ một tiếng, hỏi “Thích không?”

Liêu Thần Hi lườm anh một cái, quay qua chỗ khác không thèm nhìn anh nữa, nhỏ giọng thầm thì “Đồ tự luyến!”

Cao Duy nhìn chăm chú vào nốt ruồi lệ nơi khoé mắt Liêu Thần Hi nói “Nốt ruồi của em rất đẹp.”

Liêu Thần Hi liếc mắt nhìn anh “Chỗ nào của em cũng đẹp!”

Đến nhà hàng, Cao Duy giao ô cho nhân viên, Husky không thể vào, đành phải giao cho Chu Tiểu Hồng chăm sóc.

Vốn dĩ là giờ ăn trưa nhưng do trời đột nhiên đổ mưa nên bên trong hầu như không có mấy người.

Gọi hai phần cơm sườn heo, Cao Duy rót nước cho Liêu Thần Hi rồi đưa qua cho cậu.

“Cảm ơn.” Liêu Thần Hi vờ vô cùng lễ phép, vừa ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt ngập ý cười của Cao Duy.

“Thấy sao?” Cao Duy hỏi.

“Thấy gì cơ?”

Cao Duy cũng rót cho mình một cốc nước, hỏi “Cảm thấy anh thế nào?”

“…” Liêu Thần Hi uống một ngụm nước, bình tĩnh bảo “Ở chung rất nhẹ nhàng, trước đó còn hơi lo lắng một chút.”

“Lo lắng gì? Sợ anh bắt nạt em à?”

“Ha ha, sao vậy được! Em sợ tính cách chúng ta khác nhau nhiều quá sẽ không hợp nhau được.”

Cao Duy nắm tay đặt ở giữa miệng và mũi, như có điều suy nghĩ nhìn Liêu Thần Hi.

“Hả?” Liêu Thần Hi không rõ vì sao.

Cao Duy “Sao lại không hợp được đây, anh vẫn luôn thích em mà.”

Anh vừa dứt lời, Ngô Dục Lâm ở phía sau cũng phải bật ngón cái, cực kì hài lòng với diễn xuất của Cao Duy.

Liêu Thần Hi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên không khống chế được mà đỏ mặt.

“Em đây, tình hình thế nào rồi?” Chỗ Jeffrey chỉ nhìn được sau lưng Liêu Thần Hi, sau khi Cao Duy nói câu kia, cậu ta thấy tai cậu đỏ hết cả lên.

Chu Tiểu Hồng thúc nhẹ cùi trỏ vào Jeffrey bảo cậu ta đừng lên tiếng, Jeffrey che miệng lại, mở to mắt tiếp tục xem.

Liêu Thần Hi lúng túng cười nói “Đói quá, sao cơm còn chưa lên chứ!”

Cao Duy đắc ý, trong lòng giơ tay chữ “V”, mấy trò ghẹo em giai nhỏ như này anh không thường làm nhưng sách vở đâu có thiếu, phim tình cảm ai còn chưa từng diễn chứ, chỉ cần da mặt đủ dày thì không chuyện gì không làm được!

______________________

Bình luận

Truyện đang đọc