NGƯỜI YÊU GIẢ TƯỞNG



Đến đài truyền hình, Cao Duy đi lên cùng cậu, Jeffrey dẫn Du Tân về.

Du Tân cầm lì xì, cười không khép được miệng vẫy tay với Liêu Thần Hi.

“Tiểu Tân Tân nhà chúng ta đúng là thanh niên dễ thoả mãn.

” Liêu Thần Hi cắn ống hút cười bảo.

“Em cứ không có việc gì cũng tặng lì xì cho cô ấy, cố ấy thật sự có thể không thèm tìm đối tượng, chỉ theo mỗi em.

” Cao Duy nhấn thang máy, bảo “Trợ lý của anh sắp biến thành trợ lý của em rồi.


Liêu Thần Hi cười hề hề không nói câu nào, ngoan ngoãn lên tầng.

Lúc cậu ghi hình chương trình thì Cao Duy đợi ở phía sau, chợt nhớ Ngô Dục Lâm nói có mail gửi cho anh nên anh gửi wechat hỏi đó là gì.

Ngô Dục Lâm gửi tin nhắn thoại, bảo anh nhất định phải cho nhỏ âm lượng, lát sau Cao Duy nhận được email của Ngô Dục Lâm.

Cao Duy đợi Liêu Thần Hi trong phòng thay đồ ở hậu trường, vẫn còn vài nhân viên công tác đang làm việc, anh rút tai nghe ra, vặn nhỏ âm lượng, mở email Ngô Dục Lâm gửi tới.

Trong email là một đoạn video, tín hiệu ở đây không tốt nên Cao Duy hỏi nhân viên, kết nối với wifi của đài truyền hình.

Ngay sau khi đoạn video được mở ra, Cao Duy đã sợ đến mức run tay một cái, điện thoại suýt rơi xuống.

Nền video là một tấm ảnh GV mặt Cao Duy và Liêu Thần Hi đã bị photoshop, âm thanh nền là cuộc trò chuyện của bọn anh ở Tam Á nhưng bị cắt nối biên tập lại một chút, nghe qua giống như Liêu Thần Hi bị Cao Duy làm đến khóc.


Cao Duy vội vội vàng vàng tắt video, sốt sắng nhìn xung quanh, xác nhận không ai nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh gửi tin nhắn wechat cho Cao Kiện [Anh, hôm nay lúc bọn em ghi hình, đạo diễn Ngô bảo anh ấy dục cầu bất mãn, đây là lỗi của anh đấy].

Báo thù thành công Cao Duy cất điện thoại, vừa chơi game vừa đợi Liêu Thần Hi quay lại.

“Anh Duy…”
Cao Duy đang chơi hăng say thì chợt có người đến bắt chuyện.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là chuyên viên trang điểm của đài truyền hình, một cậu thanh niên trẻ tuổi.

“Xin chào.

” Anh cười với cậu thanh niên kia.

Cậu thanh niên thấy anh cười, mặt đột nhiên đỏ lên, hơi ngượng ngùng bảo “Ừm, bên ngoài có người tìm anh, chị ấy bảo chị ấy không tiện vào nên nhờ em gọi anh giúp.


“Tìm anh?”
“Vâng, một chị gái tóc dài tới vai, mắt hai mí rất sâu.

” Cậu thanh niên miêu tả một chút, Cao Duy nghe xong cau mày.

“Ok, cảm ơn cậu.

” Anh đứng lên, do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài, anh có thể chắc chắn người tìm anh chính là Chu Tiểu Hồng
Anh cất bước ra ngoài, cậu thanh niên đuổi theo nhỏ giọng bảo “Anh Duy có thể cho em xin chữ kí không ạ? Em rất thích anh!”
Cao Duy cười cười, giơ tay hỏi mượn cậu cây bút.

Cậu thanh niên hấp ta hấp tấp mang sổ và bút ra, sau khi Cao Duy kí tên thì liên tục cúi đầu cảm ơn.

Sau khi ra ngoài, cậu thanh niên ôm sổ hưng phấn không sao kìm được, hai nhân viên khác trong phòng cười cậu “Người ta kí tên cho cậu thôi cũng vui vẻ đến thế!”
“Em thích anh ấy mà!” Cậu thanh niên cất sổ cẩn thận, vỗ vỗ túi, có cảm giác như mình đang giấu bảo bối bên trong.

“Cậu thích người ta, người ta cũng không nhìn trúng cậu!”
Cậu thanh niên bị dội một gáo nước lạnh, lẩm bẩm “Em cũng đâu hi vọng anh ấy thích em đâu! Em làm sao mà so được với Liêu Thần Hi chứ…”
“Cậu cũng rất tốt mà.

” Phó đạo diễn chương trình từ ngoài đi vào, hỏi cậu, “Thấy sổ của anh đâu không? Cái quyển hình hoa hướng dương kia? À, cái này không phải của anh!”
Cậu thanh niên nhìn cuốn sổ bên cạnh bàn trang điểm, nhanh chóng đỏ bừng mặt “Ơ? Ôi, hình như em cầm nhầm!”
Cậu lấy cuốn sổ mà Cao Duy kí tên ra, nhận ra bìa hai cuốn giống nhau, cuốn mà Cao Duy kí tên cho cậu là của phó đạo diễn.

“Không sao, anh tìm số điện thoại.

” Phó đạo diễn nhìn cậu cười, sau đó lưu số điện thoại trong sổ vào điện thoại, “Sổ thì cho cậu, giữ cho tốt đấy.


Phó đạo diễn nhanh chóng ra ngoài, cậu thanh niên cầm sổ xấu hổ bảo “Phó đạo diễn cũng thật tốt ạ.


Cao Duy vừa từ bên trong đi ra đã thấy Chu Tiểu Hồng đứng ở cửa cầu thang, cô gầy hẳn đi, tuy trang điểm rất kĩ nhưng vẫn nhận ra trạng thái cô không được ổn cho lắm.

Chu Tiểu Hồng đang dựa vào tay vịn cầu thang, sau khi thấy anh thì đứng thẳng người dậy.


Cao Duy tới gần, đóng cửa cầu thang lại.

“Đã lâu không gặp.

” Cao Duy bảo.

Chu Tiểu Hồng thấy anh, đôi mắt bỗng đỏ hoe “Đã lâu không gặp.


“Về khi nào?”
“Tuần trước, sắp xếp xong tang lễ của Vu Tiêu thì về.

” Chu Tiểu Hồng lấy kính râm đeo lên, không muốn để Cao Duy thấy mình khóc.

Cao Duy phát hiện thì ra anh không có gì để trò chuyện với cô, chào hỏi xong thì chỉ toàn lúng túng.

“Hôm nay tôi tới đài truyền hình bàn chuyện, không ngờ lại thấy anh và Liêu Thần Hi ở đây nên muốn chào hỏi mấy câu với anh.


“Ừm.

” Cao Duy khẽ đáp lời, sau đó lại không biết nói gì.

“Lúc Vu Tiêu đi chỉ có mình tôi ở bên cạnh, cậu ấy rất đáng thương, nói mãi đến khi chết vẫn không được anh tha thứ.


Cao Duy biết Chu Tiểu Hồng đến tìm anh nhất định không tránh được chuyện về Vu Tiêu nhưng anh thật sự rất khó chịu với việc mỗi lần gặp mặt hai người chỉ có thể nói về cái chủ đề này.

“Tôi đã quá tệ với anh.

” Chu Tiểu Hồng hít sâu một hơi sau đó bảo, “Đúng là tôi quá thiên vị nhưng anh không hiểu, tôi…”
Cô dừng một chút, cố nén nhưng nước mắt vẫn rơi.

“Cô yêu cậu ta?” Cao Duy hỏi.

Chu Tiểu Hồng cười khổ gật đầu một cái “Đúng là như thế, tôi yêu cậu ấy, cậu ấy yêu anh, anh yêu cậu ấy nhưng cuối cùng hai người lại không đến được với nhau.


“Cô hi sinh bản thân để tác thành cho hai chúng tôi?” Cao Duy nhếch miệng cười.

“Ừm, con người đều không tránh khỏi trần tục, gặp phải một người nhất định không có kết quả còn chẳng bằng nhìn cậu ấy hạnh phúc.


Cao Duy không biết nói gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngon lửa giận lại không thể phát ra.

“Rất xin lỗi anh.

” Chu Tiểu Hồng bảo, “Lúc ở Mỹ tôi đã giúp cậu ấy nghĩ mọi cách để đưa anh quay lại, thậm chí còn nghĩ muốn bôi đen anh, ngay cả tài liệu cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ gửi cho cánh truyền thông nữa thôi, kết quả là Vu Tiêu tự chạy về nước tìm anh, sau khi trở về thì sống chết không cho tôi làm gì bất lợi đến anh.


Cao Duy bỗng thấy xót xa, mấy năm này anh tự thấy mình đối xử rất tốt với Chu Tiểu Hồng nhưng người này lại muốn phá huỷ sự nghiệp của anh một lần nữa.


“Tiểu Hồng.

” Cao Duy mở miệng bảo, “Cô đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Muốn chuyển lời cuối cùng của Vu Tiêu khi còn sống cho anh.

” Chu Tiểu Hồng lau nước mắt trên mặt bảo, “Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh rằng cậu ấy thật lòng yêu anh.


Cao Duy bật cười đầy trào phúng, anh bảo “Cậu ta yêu tôi nhưng không thành, chết rồi cũng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho cậu ta, cô cũng đừng tiếp tục nói chuyện về cậu ta với tôi, tôi thật sự không muốn nghe, hơn nữa, tôi cũng không muốn thấy cô.


Anh nói xong, đặt tay lên tay nắm cửa, trước khi ra cửa bảo “Về việc bôi đen, cô muốn bôi cũng không sao, sự nghiệp rất quan trọng nhưng bây giờ tôi đã có những thứ khác chống đỡ tôi không suy sụp, không gì có thể phá huỷ tôi được nữa.


“Cao Duy!” Chu Tiểu Hồng gọi anh lại nói, “Tôi sẽ không làm, tôi đã đồng ý với Vu Tiêu không nói với bất kì ai.


Cao Duy không để ý đến cô nữa, mở cửa ra ngoài.

Anh không trở lại phòng thay đồ mà đến bãi đậu xe ngồi trong xe chờ Liêu Thần Hi.

Anh thấy rất mệt mỏi, thật sự không muốn gặp lại Chu Tiểu Hồng, cũng không muốn tiếp tục nghe cô ta nói những điều anh không muốn nghe.

Liêu Thần Hi chạy tới, mở cửa xe ngồi xuống ghế cạnh tài xế.

Cậu thấy Cao Duy nhắm mắt lại, ngỡ người ấy đang ngủ, vậy nên cậu nhẹ nhàng tới gần định hôn trộm, nào ngờ môi vừa đặt lên đã bị đè đầu xuống, dứt khoát hôn một cái thật sảng khoái.

“Anh không ngủ à?” Liêu Thần Hi thở hổn hển ngồi xuống, sửa lại quần áo.

“Không, đang suy nghĩ.

” Cao Duy cúi người ôm cậu, “Về nhà em hay nhà anh?”
“Đều được hết.

” Liêu Thần Hi xoa đầu anh hỏi, “Anh sao vậy?”
“Nhớ em.

” Cao Duy hôn cậu, sau đó thắt dây an toàn cho cậu rồi khởi động xe.

Liêu Thần Hi nhìn anh cười “Sao anh sến sẩm thế nhỉ!”
Xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe, đêm khuya ở Bắc Kinh thỉnh thoảng vẫn sẽ tắc đường, Liêu Thần Hi mở cửa sổ đón gió mát, hát “Một ngày cảnh “xuân”” mà Cao Duy thích nhất, cậu nghĩ những tháng ngày này trải qua thật sự tuyệt vời.




Bình luận

Truyện đang đọc