NHAN TỔNG CHÚNG TA KÍ HỢP ĐỒNG ĐI!


Buổi học kết thúc, tất cả mọi người đều xách cặp ra về như mọi ngày.

Mọi người đổ nhau ra khỏi trường như những con kiến nhỏ đang vội vàng đi kiếm thức ăn.

Chỉ trong vài phút sau, sân trường, lớp học và hành lang đã không còn một bóng người, yên tĩnh và vắng vẻ.

Ngoài đường thì lại chật cứng vì bị tắc nghẽn giao thông.

Trong trường, chỉ còn lại Lý Y Nhiên và hai người bạn của mình, ngồi trên sân thượng thưởng thức bánh ngọt mà Diệu Nhi tự tay làm cùng với tách cà phê lạnh thơm ngon.

Lý Y Nhiên cầm tách cà phê, đứng nhìn từ trên sân thượng xuống, khung cảnh mặt trời lặn vẫn đang diễn ra.

Nó thật đẹp và đượm chút u sầu, nhìn mà lòng cảm thấy không ngừng nao núng.

“Chán quá, thôi mình về đây.”
“Từ, ngồi tí đã rồi về.” Võ Nhị Nam vừa ăn bánh vừa nói.


Cậu ta ăn bánh mà kem dính hết cả mép miệng, Diệu Nhi ân cầu đưa cho cậu ta một chiếc khăn lau tay, “Cậu ăn hết đi rồi hẵng nói, đúng thật là hậu đậu mà.”
Y Nhiên đặt tách cà phê đã uống cạn xuống cạnh Diệu Nhi, đeo chiếc cặp của mình lên vai rồi thong thả sải bước rời đi.

“Tạm biệt nhé, mai gặp.”
Võ Nhị Nam còn đang định níu kéo cô ở lại thêm một chút nữa thì bất ngờ hành động của cậu bị cắt ngang bởi một tiếng động lạ phát ra đằng sau sân thượng.

Cậu thắc mắc nhìn về phía Diệu Nhi: “Sao cậu bảo là không có ai hết mà, thế cái tiếng động kia...”
Trời cũng đã dần tối, chỉ còn lại ánh mặt trời yếu ớt đang lấp ló sau những đám mây ngả vàng lục.

Trước đó trong trường còn có tin đồn rằng có bạn học sinh đã tự sát ở trên sân thượng này.

Chính vì điều đó mà sắc mặt ai nấy cũng đều tái nhợt vì cái tiếng động kì lạ đó.

Diệu Nhi liền thúc dục Nhị Nam;
“Nè, cậu đi xem thử đi.”
Võ Nhị Nam vội vàng từ chối: “Tớ cũng sợ chứ bộ, hay Y Nhiên cậu đi đi.”
Mặc dù trong lòng cô cũng có một chút sợ hãi, nhưng mà nếu xét về thời gian hiện tại thì mặt trời vẫn đang xuất hiện thì làm gì có ma quỷ ở đây được chứ.

Cô tự chấn an bản thân như thế rồi từ từ tiến lại gần chỗ phát ra tiếng động kì lạ.

Mái tóc vàng óng anh, đồng phục sinh viên của trường, cùng với khuôn mặt khá điển trai làm Y Nhiên giật mình.

Cậu sinh viên này đã cúp tiết học để ngủ gật ở trên sân thượng sao? Cô cúi xuống khẽ gọi:
“Nè, bạn gì đó ơi, mọi người về hết rồi đó, sao bạn vẫn còn tâm trạng ngủ ở đây được vậy?”
Anh ta từ từ tỉnh dậy, đôi mắt vàng kim chớp chớp nhìn cô một cách khó hiểu, “Cậu là ai?”
Lý Y Nhiên đáp: “Sinh viên năm ba, nếu cậu đã tỉnh rồi thì tôi về đây.”
Anh ta đứng dậy, kéo tay cô lại, “Tôi là Trần Tinh Húc, sinh viên năm bốn.

Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”
Cách nói mơ hồ của anh làm cô sững người vài giây.

Nhìn kĩ lại thì ở dưới khóe mắt trái của anh ta có một nốt ruồi rất đặc trưng, làm cô nhớ đến một người bạn thuở nhỏ.


Tuy nhiên kí ức đã quá mơ hồ, cô không thể nhớ rõ người đó là ai được, cô cũng không muốn dính vào quá nhiều người nên thẳng thừng đáp:
“Thật ngại quá, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Về phía Diệu Nhi và Võ Nhị Nam, hai người họ không nghe thấy tiếng hét của Y Nhiên vọng lại bèn tiến tới lại gần xem xét tình hình.

Diệu Nhi nhìn thấy mái tóc vàng nổi bật của Trần Tinh Húc liền phấn khích chạy lại chào hỏi.

“Anh là đàn anh năm bốn đúng không ạ? Em có thể xin số điện thoại của anh không?”
Võ Nhị Nam và Lý Y Nhiên hoá đá trong chốc lát.

Họ không ngờ rằng Diệu Nhi vừa mới gặp người ta lần đầu mà đã xin cách liên lạc với họ rồi.

Thật chẳng giống Diệu Nhi mọi ngày.

Bình thường Diệu Nhi không bao giờ tự chủ động làm quen với một người con trai khác, mà giờ lại thay đổi một cách chóng mặt làm cho hai người bạn của cô có chút không quen.

Trần Tinh Húc lạnh nhạt từ chối: “Tôi không kết bạn với người lạ.

Tuy nhiên nếu là Lý Y Nhiên thì được.” Cậu nhìn chằm chằm cô, “Tôi có cảm giác chúng ta rất có duyên.”
Tay của anh vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay phải của cô.

Cô liền rút tay về rồi dõng dạc từ chối: “Tôi cũng không có thói quen kết bạn với người lạ.”

Nói xong, cô nắm lấy tay Diệu Nhi rồi rời đi.

Võ Nhị Nam cũng lóc cóc xách đồ chạy theo sau.

Bây giờ trên sân thượng chỉ còn lại mỗi Trần Tinh Húc đang ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Y Nhiên rời đi.

Cái bóng đó thật quen thuộc, giống như anh đã từng gặp cô ở đâu rồi vậy.

Anh bất giác bật cười, “Ha, thật kì lạ.”
[…]
Y Nhiên đã được Phúc Hạo đón trở về nhà của Nhan Lục Tần.

Sau khi kéo Diệu Nhi rời khỏi sân thượng thì cô bạn ấy chẳng nói năng gì cả.

Hất tay Y Nhiên một cách lạnh lùng rồi rời đi nhanh chóng làm cho cô đứng thẫn thờ ở đó một lúc cho đến khi Phúc Hạo đến đón cô thì tâm trí cô mới trở lại thể xác.




Bình luận

Truyện đang đọc