NHAN TỔNG CHÚNG TA KÍ HỢP ĐỒNG ĐI!


Nhiếp Thi Tú vòng tay ra sau cổ, tháo sợi dây chuyền cả tỉ bạc của mình ra.

Sợi dây chuyền được làm bằng vàng nguyên chất, mặt dây chuyền lại là một chiếc chìa khóa bằng bạc lấp lánh.

Bà ta lấy chìa khóa ra ném cho người hầu đối diện.
"Ngươi vào phòng ta mở chiếc két sắt bằng bạc ra, lấy di chúc đưa cho nó đi."
Người hầu ấy tên Hâm Dao, là hầu nữ thân cận nhất của Nhiếp Thi Tú.

Cô ta biết rõ từ tính cách đến chỗ giấu đồ vật quý giá của bà ta nên Nhiếp Thi Tú giao chìa khoa cho cô ta cũng hoàn toàn là hợp lý.

Hâm Dao lập tức chạy về phòng của bà chủ để lấy di chúc.
Chỉ một lúc sau, Hâm Dao đã quay trở lại, trên tay là một tờ giấy màu vàng nhìn khá cũ kĩ.


Có lẽ, ba cô đã viết cái di chúc này từ rất lâu rồi.

Hâm Dao từ từ tiến lại gần Lý Y Nhiên, đưa thẳng tờ di chúc về phía cô, cả người thì lo sợ nghiêng hết cỡ ra đằng sau.
Cô ta lắp bắp: "Tiểu...!tiểu thư, thứ cô cần tôi đã đưa đến rồi đây ạ!"
Lý Y Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, chỉ vài phút trước còn rất hênh hoang hất chậu nước vào mặt cô, giờ thì sợ tới nỗi không dám chạm vào cô dù chỉ là một chút.

Đúng là nhát gan!
Lý Y Nhiên giựt lấy tờ di chúc rồi đẩy mẹ kế về phía cô người hầu, khiển cho cả hai mất thăng bằng ngã lăn xuống sàn.
Nhiếp Thi Tú loay hoay đứng dậy dưới sự giúp đỡ của người hầu còn lại.

Bây giờ bà ta không còn sợ hãi như lúc nãy nữa, miệng lại bắt đầu khẩu nghiệp:
"Con nhỏ chết tiệt, mày dám uy hiếp tao chỉ để lấy cái tờ di chúc rách nát này thôi sao? Đúng là ngu xuẩn mà!"
Lý Y Nhiên không hơi đâu cãi tay đôi với bà ta nữa, liền lấy ra một con ấn mới từ trong gối ra, ấn vào tờ giấy đăng kí kết hôn mới làm tối qua.

Xong xuôi cô cẩn thận kẹp nó lại với tờ di chúc.
Nhiếp Thi Tú hoảng loạn trong chốc lát, ba ta dụi dụi hai mắt của mình vài lần để xác thực xem có phải mình đã hoa mắt mà nhìn nhầm không, nhưng dù có nhìn đi nhìn lại cả trăm lần thì vẫn không thay đổi được sự thật trước mắt bà ta.

Một tờ giấy đăng kí kết hôn không nên có đang ở trong tay của Lý Y Nhiên khiến bà ta sốc tới nỗi hai chân đứng không vững nữa, phải nhờ sự giúp đỡ của Hàm Dao mới có thể đứng trụ lại.

Nhiếp Thi Tú cố gắng chấn an tinh thần của mình rồi quay sang chất vấn cô:
"Mày lấy đâu ra cái tờ giấy đăng kí kết hôn đó? Có phải mày nhờ người ta làm giả đúng không?"
Lý Y Nhiên không nhịn được mà phải bật cười trước khuân mặt trắng bệch của bà ta, "Ha! Ha! Ha! Tôi mà có khả năng làm giả được giấy kết hôn sao? Bà đã quá xem trọng tôi rồi đây!" Cô giơ tờ giấy màu đỏ ra trước mặt bà ta, "Đọc cho kĩ vào, tôi mới đăng kí kết hôn vào tối hôm qua đó! Bất ngờ lắm đúng không bà già?"

Những lời này của cô cộng thêm giấy chứng nhận được đóng dấu bản quyền của chính phủ khiến tinh thần bà ta suy sụp hoàn toàn.

Nếu cô đã kết hôn, có cả tờ di chúc nữa vậy chẳng khác nào khối tài sản sắp vào tay lại bị cô cướp mất một cách dễ dàng sao?
Nhiếp Thi Tú liền ra lệnh cho hai người hầu cướp lại di chúc, "Còn đứng đó làm gì? Giờ nó chỉ có một mình thì làm sao đấu lại hai người được, xông lên cướp đồ lại cho ta."
Dù có chút kiêng dè về thân phận gia chủ vừa mới được tuyên bố của Lý Y Nhiên, nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, người hầu đành phải nghe theo.
"Xin lỗi, bọn tôi cũng là bị ép."
Đúng lúc này, bác quản gia liền hấp tấp chạy vào ngăn cản cuộc chiến, ông ấy đã ngoài năm mươi tuổi, tóc cũng đã bạc trắng nên việc chạy từ lầu một lên lầu hai cũng đủ lấy cái mạng già của ông rồi.

Quản gia vừa thở hổn hển vừa nói:
"Bà...!chủ...!có khách quý đến, nói muốn gặp đại tiểu thư ạ!"
Nhiếp Thi Tú ghét nhất những người làm gián đoạn chuyện tốt của bà ta, liền giận dữ xách cổ áo của bác quản gia lên mà mắng:
"Khách quý có quan trọng bằng tiền của ta không? Đừng có làm phiền ta lúc nguy cấp chứ!"
Quản gia cố gắng giải thích: "Không...!người này chúng ta không thể đắc tội đâu! Đó là người họ Nhan đấy."
Nhiếp Thi Tú lập tức thay đổi sắc mặt nhanh chóng, vội vàng chỉnh lại đầu tóc rồi đi xuống lầu tiếp khách.

Dù không biết Nhan tổng thân phận cao quý ghé thăm nhà vì chuyện gì, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để lôi kéo đồng minh.


Lý Y Thiên cũng đi theo đằng sau.
Nhan Lục Tần thong thả ngồi trên ghế sofa phòng khách.

Trên tay cầm một bản hợp đồng khá dày.
Nhiếp Thi Tú mỉm cười chào đón anh, "Không biết Nhan tổng đích thân đến thăm nhà tôi là có chuyện gì?"
Anh gấp hợp đồng lại, "Bàn chuyện cưới hỏi."
Được nhà họ Nhan đến hỏi cưới, bà ta không ngừng tự hào vì con gái cưng của bà ta tán được một tỉ phú về nhà.

Niềm nở hỏi thăm:
"Không biết cậu đã quen con gái Thảo Mai của tôi từ khi nào vậy?"
Chưa kịp để anh trả lời, Lý Y Nhiên đã trả lời câu hỏi của bà ta, "Thật ngại quá! Anh ấy là chồng sắp cưới của con đó mẹ à!".


Bình luận

Truyện đang đọc