NHAN TỔNG CHÚNG TA KÍ HỢP ĐỒNG ĐI!


Lý Y Nhiên sôi máu lên cướp luôn điện thoại trong tay cậu, “Đã thế tôi tịch thu luôn cái điện thoại này của cậu.”
“Á, cái bà chẳng lửa này, rớt rank của tôi bây giờ.” Cậu ta liều mạng lao đến để cướp lại điện thoại của mình.

Lý Y Nhiên nhanh chóng nhảy lên ghế đứng, giơ cao chiếc điện thoại lên không cho cậu ta lấy được.

Tuy nhiên, cô không ngờ được rằng Nhan Nghiên Hiên lại nhào đến phía cô, làm cho cả hai ngã xuống sàn nhà.

Lý Y Nhiên nhanh chóng lật người lại, đè tiểu gia hoả đó xuống sàn, giữ chặt hai tay cậu ta, không cho cậu có cơ hội lấy được cái điện thoại.

Cuộc giằng co của hai người cứ tiếp diễn như thế, không ai chịu nhường ai cho đến khi Nhan Lục Tần lớn tiếng quát hai người họ:
“Này, hai người đang làm gì thế hả? Tính phá nát cái bếp luôn à?”
Lúc này, cả hai mới ngưng đánh nhau lại, Lý Y Nhiên vội vàng rời khỏi người của Nhan Nghiên Hiên, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Cậu ta cũng bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại yêu quý của mình lên.

Cậu ta lại hào hứng mở điện thoại lên đánh game tiếp, tuy nhiên hai từ “thua cuộc" đã đập ngay vào mắt cậu làm cho tinh thần cậu suy sụp hoàn toàn quay sang trách cô:
“Tại cô đó, làm tôi thua trận rồi này.”

Chưa kịp để Lý Y Nhiên phản bác lại lời nói của cậu thì Nhan Lục Tần đã lên tiếng chặn họng cậu: “Em im đi, sao dám vô lễ với chị dâu như thế hả? Về phòng tự kiểm điểm lại đi, không anh khoá tài khoản game của em đấy.”
Nhan Nghiên Hiên mặt mày ủ rũ, cầm điện thoại đi lên phòng.

Bây giờ chỉ còn lại cô và Nhan Lục Tần trong căn phòng bếp bừa bộn này.

Sự xuất hiện của Nhan Lục Tần làm cho không khí cũng trở nên khó thở hơn.

Lý Y Nhiên nhỏ giọng nói: “Ờm...tôi nấu xong rồi này, để tôi mang lên cho bà của anh nhé?”
Khuôn mặt anh lúc này trông vô cùng khó coi.

Ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn so với mấy lần trước làm cho cô có chút sợ.

Chỉ thấy anh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói:
“Bưng đồ lên đi, bà đang đợi đấy.”
Nghe câu nói này của anh mà trong người cô thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cô nhanh chóng bê đĩa bánh flan đi theo sau lưng anh.

Vài phút sau, hai người đã đến phòng của bà.

Nhìn thấy cô xuất hiện, bà ngoại anh hào hứng vô cùng, liền đứng dậy tiếp đón cô.

“Cuối cùng cháu cũng đến rồi, bà đã đợi cháu lâu lắm rồi đấy.”
Lý Y Nhiên để bán flan xuống bàn rồi đỡ lấy bàn tay già nua của bà, “Vâng, cháu xin lỗi vì phải để bà đợi lâu ạ.” Cô đỡ bà ngồi xuống ghế tựa, “Bà mau ngồi nghỉ đi, cháu có làm chút đồ ngọt cho bà này.”
“Cháu thật có lòng.”
Bà ấy vui vẻ nếm thử món bánh của cô.

Khuôn mặt nhân hậu của bà nở một nụ cười hạnh phúc hơn bào giờ hết.

Không khí trong phòng cũng trở nên nhộn nhịp hơn.

Nhìn thấy bà vui vẻ trờ chuyện với cô như thế thì trong lòng Nhan Lục Tần cũng bỗng chốc mà vui theo.


Khuôn mặt anh bất giác mỉm cười, ánh mắt không che đậy được niềm vui nhìn cô một cách hạnh phúc.

Điểm này đã bị bà ngoại anh chú ý đến.

Ánh mắt anh nhìn Lý Y Nhiên cười vô cùng khác và đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy một khuôn mặt khác của anh.

Bà ấy ăn hết đĩa bánh flan ấy, sau đó nắm lấy tay của cô, “Cháu tên là Lý Y Nhiên đúng không?”
“Vâng ạ.”
Nhận được câu trả lời, bà vẫy vẫy tay gọi Nhan Lục Tần đến bên cạnh cô.

Anh cũng ngoan ngoãn mà nghe theo, đưa tay ra cho bà cầm.

Lão phu nhân đặt bàn tay to lớn của anh lên trên tay của Y Nhiên, “Hai cháu nhớ phải chăm sóc tốt cho đối phương đấy, đừng cãi nhau nha.”
Nhan Lục Tần và Lý Y Nhiên đưa mắt nhìn nhau với nhiều dấu chấm hỏi trên đầu.

Đối mặt với lời dặn của bà, họ có chút hổ thẹn trong lòng vì đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân dựa trên hợp đồng mà thôi, làm sao mà dài lâu được đây?
Mặc dù sự thật là như thế nhưng cả hai người họ vẫn mỉm cười mà đồng thanh đáp: “Vâng, bọn cháu sẽ nghe theo bà.”
Cả ba người họ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ giống như gia đình thực sự vậy.

Thời gian cứ trôi đi như thế cho đến khi chiều hoàng hôn đã lên.


Nhan Lục Tần nhìn đồng hồ rồi sốt ruột nói: “Trời cũng muộn rồi, bọn cháu phải về đây ạ.”
Dù có một chút tiếc nuối nhưng bà vẫn vui vẻ tạm biệt họ: “Ừm, vậy hai đứa về cẩn thận nhé.”
Lý Y Nhiên đứng dậy tặng cho bà ấy một cái ôm ấm áp, “Hẹn gặp lại bà vào một ngày sớm nhất.”
Và thế là họ rời khỏi căn nhà ấy sau khi tạm biệt lão phu nhân.

Khi hai người đi xuống lầu thì Nhan Nghiên Hiên đã đứng ở chân cầu thang chờ họ.

Khuôn mặt trông vô cùng nghiêm túc nhìn Lý Y Nhiên.

Cô thở dài lướt qua cậu ta nhanh chóng thế nhưng lại bị cậu cản lại, “Khoan đã, tôi có lời muốn nói.”
Cô dừng bước, “Chuyện gì?”
Cậu ta trịnh trọng cúi đầu, “Xin lỗi chị dâu.

Em không nên gây sự với chị.”
Cứ tưởng rằng cậu ta sẽ lại gây sự với cô vì cái chuyện bị cướp điện thoại, ai ngờ cậu ta lại ngoan ngoãn gửi lời xin lỗi đến cô làm cho cô giật mình lùi về sau theo bản năng.




Bình luận

Truyện đang đọc