NHAN TỔNG CHÚNG TA KÍ HỢP ĐỒNG ĐI!


Một khoảng thời gian im lặng kéo dài ba giây.

Lý Y Nhiên theo bản năng bỏ tay của Nhan Lục Tần xuống, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua.

Cô lắp bắp chất vấn anh:
"Anh...!anh...!anh đang làm việc cơ mà? Sao lại nói chuyện phiến với bà ngoại?"
Đúng thật là vừa nãy anh đang hăng say giải quyết công việc của mình.

Tuy nhiên, bà ngoại lại gọi điện để hỏi thăm cuộc sống của anh.

Bình thường người bố già của anh sẽ chẳng cho bà gọi điện hỏi thăm anh dù chỉ một lần.

Vậy mà hôm nay lại giở chứng cho hai bà cháu trò chuyện với nhau.

Vậy nên cho dù công việc có bận bịu như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn chấp nhận gác hết tất cả lại, bắt cuộc điện thoại của bà.

Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ thì lại bị Lý Y Nhiên cắt ngang vì chuyện xuân dược.
Nhan Lục Tần vô cùng tức giận, liền lớn tiếng đáp: "Đó là chuyện của tôi, cô xen vào làm gì? Thật phiền phức!"

Lý Y Nhiên sững người vài giây.

Không hiểu sao nước mắt của cô lại không ngừng rơi.

Ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh.

Giọng nói cũng trở nên nhỏ dần lại:
"Anh...!anh...!anh lớn tiếng với tôi!"
Nhìn thấy cô bị anh mắng đến rơi nước mắt làm cho Nhan Lục Tần có chút bối rồi.

Anh vội vàng giải thích:
"Không phải, là do cô gây sự trước mà!"
"Tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi mà!" Cô ấm ức hét lớn.
Anh không thể chịu được cảnh nhìn thấy con gái khóc.

Đặc biệt là đối với Lý Y Nhiên.

Nếu là một người khác, khóc lóc trước mặt anh như thế thì anh đã lạnh lùng bỏ đi, mặc kệ mọi thứ rồi.

Nhưng đối với Lý Y Nhiên anh lại nhẫn nhịn hết mức có thể.

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bằng khăn tay của bản thân.
"Được rồi, là tôi sai được chưa? Đừng có gây chuyện nữa, đi ngủ đi!"
Bất chợt, Lý Y Nhiên dang rộng hai cánh tay của mình ra, nhõng nhẽo yêu cầu anh: "Ôm!"
Hành động bất thường này của cô làm cho anh mở tròn hai mắt nhìn.

Đôi mắt hồng ngọc đã có rất nhiều dấu chấm hỏi.

Anh bàng hoàng khoanh tay lại, dứt khoát từ chối:
"Không! Tại sao tôi phải làm vậy, trong khi người sai là cô?"
Lý Y Nhiên phụng phịu hai má, tỏ vẻ khó chịu, "Thì tại anh lớn tiếng với tôi mà! Trái tim nhỏ bé của tôi đã bị tổn thương đấy! Anh phải đến bù cho tôi một cái ôm!"
Nhan Lục Tần cũng phải hai tay chào thua với cái tính trẻ con này của cô.

Là ai lớn tiếng với ai còn chưa biết đâu đấy! Vốn dĩ anh định thẳng thừng từ chối cô thêm một lần nữa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt màu xanh lấp lánh tràn đầy niềm hy vọng của cô, làm cho anh có lời mà chẳng thể nói ra được.


Nếu cứ dây dưa như thế này thì chắc đến tận khuya anh vẫn chưa được yên ổn nghỉ ngơi nữa.
Nhan Lục Tần thở dài, đành phải chấp nhận yêu cầu của cô.

Anh dang rộng hai tay, ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ vài cái vào lưng cô.
"Được chưa?"
Giọng nói tuy có chút lạnh lùng nhưng lúc này, khuôn mặt anh đã đỏ ửng lên, thể hiện rõ sự ngại ngùng.

Lý Y Nhiên được anh thỏa mãn nguyện vọng nên trong lòng cô cảm thấy rất vui.

Khuôn mặt cô lại nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.
"Ừm, ừm, vậy là tốt"
Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, Lý Y Nhiên đã cảm nhận đủ hơi ấm của Nhan tổng lạnh lùng.

Cô định đẩy nhẹ anh ra thì lại không được.

Lúc này, cả người Nhan Lục Tần bắt đầu nóng bừng lên, giống như bị lửa thiêu vậy.

Từng miếng thịt của anh cứ như đang bị phơi ở ngoài nắng nóng bốn mươi độ ấy.

Nhưng khi anh chạm vào cơ thể của Lý Y Nhiên thì lại có cảm giác rất dễ chịu.

Hai bàn tay anh bất giác vén áo của cô lên, từ từ lần mò trên bờ lưng mát lạnh của cô.

Từng chỗ mà bàn tay anh chạm vào đều như bị điện giật, làm cho cô có cảm thấy có chút nguy hiểm, vội vàng kêu anh dừng lại:
"Nè, anh làm gì vậy? Tôi kêu ôm thôi mà, có kêu anh mát xa lưng cho tôi đâu!"
Đầu óc anh trở nên mơ hồ, tựa vào bờ vai cô.

Cơn thèm khát của một con sói hoang lại bùng lên bất chợt.

Đến tận thời điểm này, mặc dù cơ thể cực kì khó chịu nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn không cắn cô như mấy lần trước.

Giọng nói thều thào của anh vang lên cực nhỏ, chỉ đủ cho mỗi một mình Y Nhiên nghe:
"Hộc...!tôi khó chịu quá! Cơ thể của cô lại vô cùng thoải mái!"
Bây giờ Lý Y Nhiên mới nhớ ra vụ bỏ thuốc của bác quản gia.

Mải cãi nhau với anh nên cô quên béng luôn cái vụ đấy.

Lý Y Nhiên cố gắng trấn tĩnh anh:
"Đừng có manh động! Vừa nãy tôi cũng bị giống anh đấy, nhưng chỉ cần ngâm nước lạnh là hết ngay!" Cô nhẹ nhàng nhấc đầu anh lên, "Để tôi dìu anh vào phòng tắm nhé!"
Nhan Lục Tần không những không chịu nghe lời cô mà còn lớn tiếng phản đối: "Tôi không muốn, tôi muốn ôm cô!"
Nói xong, anh ôm chặt lấy eo của cô, đặt một nụ hôn sâu lên bờ môi đỏ ửng ấy.


Bình luận

Truyện đang đọc