NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC

Ánh mắt Tần Gia Thụ mang theo ý tứ sâu xa liếc nhìn cậu một cái, Ôn Trĩ Sơ vội vàng chuyển hướng, quay về màn hình máy vi tính: "Thực ra thì... tôi vẫn có thể vượt qua được".

Tần Gia Thụ nhìn cậu không nói gì, Mộc Tình nghe thấy lại quan tâm hỏi: "Không phải cậu cảm thấy sợ hãi nó hả?"

Nét mặt Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc, "Biện pháp chiến thắng sợ hãi, chính là... đối mặt với nỗi sợ".

Tần Gia Thụ: ....

Mộc Tình: ....

Tim Ôn Trĩ Sơ đập như trống trận, còn cậu thì lại ép mình xem nhẹ sự tồn tại của Tần Gia Thụ ở bên cạnh, cố giữ biểu hiện bên ngoài của mình trở nên tự nhiên hơn chút.

Đúng lúc này âm thanh máy móc trong đầu vang lên.

[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, lừa gạt nhân vật chính. Nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 200 tệ. Nhiệm vụ thất bại phạt 200 tệ].


Ôn Trĩ Sơ lập tức ngây người: "Thiên Miêu tinh linh".

[Hệ thống: Tôi đây.]

Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt: "Sao cậu không thông báo từ lúc nãy?"

Cậu mới lừa gạt người ta xong, tuy rằng lời nói dối này không phải dùng bất cứ thứ gì để chứng minh, vừa nghe xong đã biết là nói dối, nhưng lời nói đó cũng được xem là một sự lừa gạt.

[Hệ thống: Tất cả mọi chuyện đều do ông trời quyết định.]

Ôn Trĩ Sơ nhăn mặt: "Cậu cố ý".

[Hệ thống: Đương nhiên.]

Ôn Trĩ Sơ không thể tin nổi: "Cậu cố ý làm thế thì nhận được cái gì chứ?"

[Hệ thống: Vui vẻ.]

Ôn Trĩ Sơ:...

Hai mắt Ôn Trĩ Sơ nhìn đề thi tiếng Anh, đầu óc thì nghĩ đến nhiệm vụ, ngay lúc này đây không có một người nào ở chốn này bận rộn bằng cậu.

[Hệ thống: Thực ra không thể đổ hết lỗi cho tôi được.]

Ôn Trĩ Sơ: ?


[Hệ thống: Ai bảo tôi lại là "Thiên" Miêu tinh linh cơ chứ?]

Ôn Trĩ Sơ: "Là lỗi của tôi."

[Hệ thống: Lần sau nhớ thay đổi là được].

"...."

Sớm biết thế này thì ngày đó tôi nên đặt tên cậu là Nhị Cẩu, dù sao đó cũng là cái tên vĩnh viễn không thể lỗi thời, cả nước nơi đâu cũng có.

Giáo viên tiếng Anh lớp 1 thấy ba người nhìn cả nửa ngày, mở miệng hỏi: "Các em nói thầy nghe chút xem nào, chọn đáp án gì?'

Tần Gia Thụ trả lời không chút do dự, mười phần quả quyết: "Chọn A ạ".

Mộc Tình hình như không chắc chắn đáp án của mình cho lắm, cho nên cô chọn một đáp án mình cảm thấy là chính xác nhất, "Em chọn C ạ".

Giáo viên tiếng Anh lớp 1 nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ, Ôn Trĩ Sơ sững sờ, không ngờ người đến tham dự cho vui như cậu lại còn có quyền lên tiếng, đúng là tạo cho học sinh tham gia có cảm giác mình được góp phần, nếu được cho điểm cậu nguyện tặng thầy năm sao, sau đó trả lời: "Chọn C ạ".


Giáo viên tiếng Anh lớp 1 hỏi: "Sao lại chọn C?"

Mộc Tình đưa ra lời giải thích của mình, giáo viên tiếng Anh lớp 1 lại lần nữa đưa ánh mắt về phía Ôn Trĩ Sơ, có ý muốn nghe xem cậu giải thích như thế nào.

Ôn Trĩ Sơ lắp bắp nói: "Theo... theo phong trào ạ."

(*) Nguyên văn: 跟风: nói đến chuyện tham gia một cách mù quáng vào những thứ phổ biến.

"..."

Tốt lắm.

Giáo viên tiếng Anh lớp 1 dở khóc dở cười, ông cũng thường xuyên được nghe cô giáo tiếng Anh lớp 11 than thở về Ôn Trĩ Sơ, biết tiếng Anh của cậu nhóc này cứ như bị trúng tà, bắt cậu làm đề thi học sinh giỏi chẳng khác gì làm khó cậu, thế nên ông không nói gì.

Sau đó ông dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tần Gia Thụ, "Đáp án câu này là A".

Mộc Tình hơi ngoài ý muốn, cô cứ tưởng lúc nãy giáo viên bảo cô giải thích bởi vì đáp án của cô là đúng. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang phía Tần Gia Thụ một cái, chỉ thấy đối phương vẫn đứng thẳng ở đó chẳng hề kinh ngạc.
Mộc Tình: "Thầy ơi, có thể cho em hỏi tại sao lại chọn đáp án A được không ạ?"

"Được chứ, cái câu hỏi này ấy à..."

"Các thầy cô đến bên này ký tên đi, bảo hiểm của trường đấy".

Giáo viên tiếng Anh lớp 1 muốn nói lại thôi, ông nhìn về phía Tần Gia Thụ: "Gia Thụ, em giảng bài cho hai bạn học nhé, thầy đi ký tên".

Nói xong ông liền đứng dậy rời đi, nét mặt Tần Gia Thụ không thể hiện bất cứ thái độ gì, thoải mái bình tĩnh bắt đầu giảng bài cho hai người.

Ôn Trĩ Sơ đứng một bên cẩn thận lắng nghe, dù sao thì biết thêm chút nào hay chút ấy, thành tích tiếng Anh của cậu vốn chẳng thể nào bày ra cho người ta xem được.

Nhưng mà nghe mãi nghe mãi, rõ ràng từng lời nói của đối phương cậu đều biết, nhưng từng câu từng câu càng nói cậu càng không thể hiểu.

Tần Gia Thụ nói xong mình về phía hai người: "Hiểu chưa?"
Mộc Tình khẽ gật đầu: "Hiểu rồi".

Ánh mắt hắn dịch chuyển, nhìn sang kẻ đang chăm chú giương khuôn mặt nghiêm túc bên cạnh. Ôn Trĩ Sơ hết sức trịnh trọng trả lời: "Hiểu".

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 58%, phần thưởng 200 tệ]

Thiên Miêu tinh linh:...

Ôn Trĩ Sơ: ...

Tần Gia Thụ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Ôn Trĩ Sơ căn bản không hiểu một chút nào những lời hắn nói, nhưng hắn cũng không định nói lại cho cậu nghe thêm một lần nữa.

Ôn Trĩ Sơ nhìn đề thi tiếng Anh trên máy tính, từ đáy lòng sinh ra vài phần kính nể đối với Tần Gia Thụ, tuy tính tình của đối phương không tốt, nhưng năng lực ở tất cả các phương diện khác lại xuất sắc khó có thể nghi ngờ.

Dù sao cũng nhờ đối phương biết làm tờ đề này, nên cậu mới kiếm được 200 tệ.
Thấy ánh mắt người ta còn dừng ở chỗ mình, Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, dùng nụ cười che giấu sự xấu hổ, chân thành nói: "Cậu... cậu thật giỏi".

Tần Gia Thụ vô thức quay đầu theo bản năng, mấy ngón tay thon dài hơi co lại.

Hắn không thể không thừa nhận, đối phương tuy ăn nói lắp bắp nghe mà mệt, nhưng lại chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự hưởng thụ mà hắn cảm nhận được.

Suy nghĩ trong tiềm thức khiến hắn cảm thấy khó chịu, trong lòng đầy mâu thuẫn nhưng lại không muốn từ chối hành vi này của đối phương, cảm giác giằng co qua lại này khiến hắn không thể nào khống chế nổi. Khuôn mặt đẹp trai của Tần Gia Thụ cứng đờ, chào hỏi giáo viên tiếng Anh lớp 1 rồi cất bước rời đi, dường như một giây cũng không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa.

Thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, Ôn Trĩ Sơ rụt cổ lại.
Sau khi xem xong đề, cậu và Mộc Tình quay trở về bàn làm việc của giáo viên tiếng Anh lớp 11, cô giáo ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: "Nghe hiểu sao?"

Ôn Trĩ Sơ không dám nói dối cô, chán nản ủ rũ lắc đầu.

Giáo viên tiếng Anh lớp 11 không ngờ cậu lại thành thật như vậy: "Vậy sao lúc nãy em lại đồng tình với người ta?"

Ôn Trĩ Sơ: "Em cảm thấy... cậu ấy nói có lý".

"..."

Cô giáo tiếng Anh lớp 11 suýt nghẹn thở, Ôn Trĩ Sơ luôn biết cách tặng cô những bất ngờ ngoài ý muốn, trước khi hai người họ rời đi cô nói: "Sắp thi cuối kỳ rồi đấy, tôi hi vọng các em bỏ ra thứ gì sẽ nhận lại được thứ đó, học kỳ sau các em đã lên lớp 12, có lẽ tôi vẫn sẽ đồng hành cùng lớp mình."

[Hệ thống: Tại sao tự nhiên cô giáo tiếng Anh lại dịu dàng vậy?]

Ôn Trĩ Sơ: "Có một số chuyện đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài."
Thiên Miêu tinh linh: ?

"Câu cô giáo nói có ý nghĩa sâu xa".

[Hệ thống: Ý nghĩa sâu xa gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ: "Học kỳ sau cô ấy vẫn là giáo viên tiếng Anh của tôi, nếu tôi thi không tốt thì khai giảng sẽ chết chắc".

Thiên Miêu tinh linh hiểu ra.

[Hệ thống: Cái này thì tôi hiểu, đây không phải chính là miệng thì không cần nhưng thân thể rất thành thật đó sao?]

(*) Đoạn này tôi tự hiểu là cô giáo tiếng Anh có ý là tôi không xem trọng thành tích đâu vì đó là chuyện các em tự cố gắng mà có, nhưng các em bắt buộc phải giành được điểm tốt.

Ôn Trĩ Sơ khó tin: "Cậu có thể hiểu được thật sao?"

[Hệ thống: Mấy chuyện thế này chủ nhân trước của tôi hay làm lắm.]

Ôn Trĩ Sơ: ...

Hóa ra lại là nhân vật truyền kỳ kia.

Thời gian nửa tháng nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ của trường Nhất Trung. Cuộc thi diễn ra trong hai ngày, ngày đầu tiên thi xong vẫn phải tự học buổi tối. Ôn Trĩ Sơ kết thúc một ngày tiêu hao tế bào não, vất vả lắm mới được ngồi yên một tiết.
Chuông tan học vừa reo cậu liền thu dọn sách vở định trở về nhà, nhưng mới đi được một nửa quãng đường lại phát hiện mình để quên chìa khóa trong ngăn bàn, đành phải quay trở về lấy, lúc ra khỏi trường xung quanh đã chẳng còn ai.

Không kịp đón chuyến xe buýt trước, Ôn Trĩ Sơ đành phải đứng đợi chuyến sau qua đây lúc gần 10 giờ.

Đèn hai bên đường mờ mờ ảo ảo, bốn phía xung quanh chẳng có người nào, hàng quán ven đường đều đã thu dọn, chỉ có một mình Ôn Trĩ Sơ đứng đó chờ xe.

Lúc này có một người mặc bộ quần áo bảo hộ lao động đội mũ lưỡi trai màu đen từ một chỗ cách đó không xa hùng hổ xông tới, "Đm, mẹ nó, không phải chỉ có con mẹ nó mười đồng thôi hả, ông đây chẳng hiếm lạ cái quán net nát nhà mày, còn không cho ông mày ghi nợ nữa".

Người kia nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, tầm mười bảy mười tám tuổi. Cậu ta vừa đi vừa chửi, ngước mắt lên liền nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ đứng chờ xe cách đó không xa.
Đối phương thân hình mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết chẳng có mấy sức lực, ngoan ngoãn đeo cặp sách hai bên vai, đồng phục trên người sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt cũng trắng tinh, nhìn qua đã biết là một người dễ bắt nạt.

Người kia làm như quen thân lắm, vỗ vai Ôn Trĩ Sơ: "Bạn học, mượn mười tệ nào".

Ôn Trĩ Sơ bị kẻ đột nhiên xuất hiện này làm giật nảy mình, gần như vô thức trốn về sau hai bước, đối phương thấy cậu như con thỏ con bị hoảng sợ, giọng điệu lại càng khó chịu: "Trốn tránh cái quái gì, mượn mười tệ nào".

Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta, lắc đầu.

Người kia mất kiên nhẫn: "Không nghèo đến mức thế chứ, mười tệ cũng không có".

Ôn Trĩ Sơ nhìn ra đối phương căn bản không phải muốn vay tiền của cậu, mà là muốn cướp tiền, ngay lập tức quay đầu định bỏ chạy, trở lại trường tìm bảo vệ.
Ai ngờ đối phương nhìn ra ý định của cậu, vội vàng giơ tay kiềm chế Ôn Trĩ Sơ, kéo thẳng cậu vào một con hẻm nhỏ.

[Hệ thống: Thằng khốn! Mày làm gì đó! Buông ra! Buông ra! Mày có nghe thấy không hả?]

Âm thanh máy móc không ngừng kêu gào trong đầu, Ôn Trĩ Sơ thì bị dọa đến mềm nhũn hai chân, theo bản năng muốn cất tiếng kêu cứu nhưng lại bị người kia bịt kín miệng.

Cậu rất sợ những chuyện như thế này, nhất thời không thể khống chế nổi bản thân run rẩy. Lúc còn bé bố mẹ còn sống thì không sao, năm lớp sáu hai người họ cùng nhau rời khỏi, Ôn Trĩ Sơ càng lúc càng trở nên tự ti.

Cậu biết người thân không muốn nuôi dưỡng cậu, nhưng vì trách nhiệm lại không thể bỏ rơi cậu. Cậu rất biết ơn họ có thể cho mình một miếng cơm ăn, cho mình một chỗ ở, còn cho cậu học phí tới trường, thế nên cho dù họ có coi thường hay mắng chửi trước giờ cậu không bao giờ cãi lại, cũng không muốn gây phiền phức cho họ.
Nhiều lúc ở trường học bị bắt nạt, cậu cũng không dám đem chuyện này nói ra, bởi vì cậu sợ gây phiền phức cho người thân, sợ không duyên không cớ đem lại phiền lòng cho họ, bắt họ bỏ thêm thời gian công sức đi giải quyết hộ cậu. Cậu biết bọn họ không thích cậu, cậu chính là một phiền phức lớn đối với họ.

Vậy nên có chuyện gì cậu cũng cố nuốt vào trong lòng, tiểu học có những đứa trẻ vô tâm vô tính nói cậu không cha không mẹ, cậu nhịn, nhưng cậu không biết tại sao, từ khi lên cấp hai, thay đổi hoàn cảnh, lại bắt đầu có những kẻ trêu đùa, bắt nạt, đánh đập cậu...

Rõ ràng bọn họ chưa từng nói chuyện, đối phương chỉ không vừa mắt với cậu đã ngâm sách vở của cậu vào trong thùng nước, nhục nhã cậu chế giễu cậu cả thời gian dài. Ôn Trĩ Sơ thầm nghĩ, có phải mình đúng như trong lời những người đó, là một người mặt nào cũng hỏng bét?
Sau đó cậu bị gắn mác là cái bánh bao mềm, ai cũng có thể bắt nạt cậu, cậu muốn tìm giáo viên nhờ giúp đỡ, nhưng lại tự từ bỏ. Bởi vì giáo viên sẽ tìm phụ huynh, mà chuyện đã xảy ra lâu như vậy, sao mà giáo viên lại có thể không biết?

Thế là cậu đành phải chấp nhận, cố yên lặng chịu đựng, cậu nghĩ rằng cứ nhẫn nhịn đến hết cấp hai là được, cho đến khi lên được cấp ba, cậu lại nghĩ, cố lên, nhẫn nhịn đến khi lên đại học là được...

Nhìn kẻ đứng trước mặt lúc này, trong ánh đèn u ám ban đêm, cậu không thể nhìn rõ mặt của cậu ta, nhưng với cái bóng dáng trước mặt này, khuôn mặt bất cứ kẻ nào đã từng bắt nạt cậu cũng có thể chồng lên gương mặt của cậu ta.

"Im lặng, mày có hiểu không? Đừng ép tao phải ra tay".

Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, khẽ gật đầu.
Người kia nghe xong lúc này mới buông tay, "Cho tao mười tệ."

Hiện giờ trên tay Ôn Trĩ Sơ chỉ còn lại bốn đồng tiền xu, "Không. . . Không có. . ."

Người kia cảnh cáo, "Đừng nói không có với tao."

Ôn Trĩ Sơ bị hắn hù dọa, lời nói ra cũng run rẩy: "Không có... không mang".

"..." Người kia chửi bậy: "Con mẹ nhà mày, mày lừa bố mày đúng không?"

Ôn Trĩ Sơ hoảng hốt, muốn móc túi ra cho đối phương nhìn, "Thật.. thật đó... không tin thì cậu".

Bốp ——

Lời của Ôn Trĩ Sơ còn chưa nói xong, một bạt tai đã đập tới. Người kia thấy cậu lắp bắp nói mãi không xong, vô cùng chán ghét, lại thêm chuyện hôm nay mới bị quán net đuổi thẳng cổ ra ngoài, cảm xúc tức giận sục sôi, người kia trực tiếp giải tỏa ngay trên người cậu.

Ôn Trĩ Sơ sững sờ đứng im tại chỗ, bị cú tát này đánh cho ngốc cả người.
"Mẹ nó, mày cầm mười tệ đưa ra đây, phí lời cái beep gì".

Nói xong, cậu ta kéo cặp sách và quần áo của Ôn Trĩ Sơ muốn tìm kiếm, Ôn Trĩ Sơ vội vàng giãy dụa, "Cậu... cậu..."

Cậu liên tục nghĩ đến chuyện chạy ra bên ngoài, nhưng lại bị người kia mạnh mẽ kéo lại.

Lúc này có một bóng người đi qua con hẻm nhỏ, Ôn Trĩ Sơ theo bản năng định hô lên cầu cứu, nhưng ngay lập tức lại bị bịt kín miệng.

Người kia có dáng người cao thẳng, Ôn Trĩ Sơ thấy hắn như thấy ánh sáng hi vọng.

Hiển nhiên tiếng vang trong con hẻm đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn tùy ý lướt qua, liền trông thấy Ôn Trĩ Sơ bị đè xuống dưới đất.

Ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, lập tức bị hắn thu hồi, bóng dáng kia cũng biến mất ngoài con hẻm.

Ôn Trĩ Sơ cảm thấy nhịp tim mình đã ngừng, bị kẻ kia lật người lại: "Con mẹ nhà mày..."
Nhìn thấy nắm đấm giơ cao, Ôn Trĩ Sơ vô thức nhắm mắt lại.

"Đmm!"

Chỉ nghe thấy một âm thanh mắng chửi, cảm giác đau đớn như dự đoán không truyền tới, Ôn Trĩ Sơ nghĩ mà sợ, mở to hai mắt, trông thấy kẻ vốn mới đây còn đang túm cổ áo cậu lại ôm bụng nằm co quắp dưới mặt đất nôn ra nước chua, khuôn mặt dữ tợn hết sức đau đớn, cậu thoáng quay đầu nhìn lại người vừa tới.

Người tới sắc mặt cực kỳ khó coi, tựa như là bị ép buộc quay lại chỗ này vậy.

Hắn giương ánh mắt hung ác nhìn Ôn Trĩ Sơ: "Người khác đánh cậu, mà con mẹ nó cậu cũng không biết chạy hả?"

Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn hắn, bóng dáng kia được ánh đèn đường mờ nhạt phía sau soi chiếu, trong mắt cậu không khác gì một vị đấng cứu thế to lớn: "Chạy... chạy..."

Tần Gia Thụ nhíu mày.

"Không. . . tôi chưa bao giờ chạy cả."
". . ."

Đầu lưỡi Tần Gia Thụ áp vào bên má, đưa tay kéo người cậu ngồi dậy, bàn tay giơ lên ấn vào gò má cậu. Ôn Trĩ Sơ bị hắn chạm vào đau đến nhíu mày, muốn nói mà không dám, chỉ có thể thầm thì một tiếng: "Đau..."

Người khác là xem vết thương, Tần Gia Thụ là làm vết thương của người ta thêm nặng.

Tần Gia Thụ nhìn một bên má sưng vù của cậu, mặc dù lòng hắn chán ghét người này, nhưng gương mặt này nói thế nào cũng là gương mặt hắn thích.

Vừa rồi lúc đi ngang qua, gần như chỉ nháy mắt hắn đã nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, đối phương vô cùng chật vật sợ hãi, nếu là người khác có lẽ hắn sẽ không hề do dự đi vào trong cứu giúp, nhưng người đó lại là Ôn Trĩ Sơ nên hắn mới chần chừ.

Hắn là một kẻ lý trí và khôn khéo, đối phương rõ ràng cũng đã nhìn thấy hắn, hắn đi rồi có lẽ tình cảm không thực tế mà Ôn Trĩ Sơ dành cho hắn sẽ chấm dứt, Ôn Trĩ Sơ sẽ vì chuyện này mà chán ghét hắn, lùi bước, thế thì hắn có thể vứt bỏ thứ cảm giác khó chịu mâu thuẫn trong lòng bấy lâu nay.
Nhưng mới rời khỏi con ngõ, mỗi một bước chân của hắn lại trở nên nặng nề, chẳng khác gì nặng ngàn cân. Hắn mang gương mặt cứng đờ đi về phía trước, hình ảnh hoàn mỹ hắn có thể biểu hiện trước mắt bất kỳ ai, nhưng chỉ duy nhất một mình Ôn Trĩ Sơ là không được.

Bàn tay của hắn vô thức nắm chặt, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói, không đúng lúc cũng chẳng đúng chỗ.

Tần Gia Thụ trong lòng tôi mãi là người đứng đầu.

Bóng dáng cao lớn kia dừng bước, câu nói này làm cho hắn sinh ra bực bội và nóng nảy thật lớn, hắn cần giải tỏa, mà bây giờ trong con hẻm nhỏ kia lại có một bộ mặt xấu xí rất thích hợp.

Có lẽ đã tìm cho mình được một cái cớ, mặc dù hắn cũng tự biết cái cớ này cực kỳ hoang đường, nhưng hắn vẫn cắn răng mang theo cả cơn bực bội này quay lại.
Lúc nhìn thấy gương mặt bị thương của Ôn Trĩ Sơ , phẫn nộ còn sót lại đã đi lên đến đỉnh điểm.

Trong lúc nhất thời tựa như hắn cảm thấy bất đắc dĩ với Ôn Trĩ Sơ, lại cũng tự bất đắc dĩ với chính mình.

Bị người khác đánh lại bày ra dáng vẻ nhát gan khúm núm đến vậy, hắn không hiểu nổi tại sao mình lại vì cái kẻ bình thường hắn còn không thèm nhìn mặt mà quay lại nơi này.

Kẻ gây sự kia đau đớn đứng lên, nhìn Tần Gia Thụ chửi ầm lên.

Tâm trạng của Tần Gia Thụ đang rất phiền, gân xanh nổi trên trán, hắn nhấc chân đạp tên kia xuống mặt đất.

Động tác lưu loát, vô cùng mạnh bạo.

Tần Gia Thụ kéo Ôn Trĩ Sơ dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu: "Trả lại".

Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Hả?"

"Hắn ta đánh cậu, tôi bảo cậu đánh lại, cậu nghe không hiểu hả?"

Chắc là lời tác giả: Tôi nghe nói ai đọc truyện này đều rất may mắn, chia sẻ đi, vận may của bạn sẽ ngày càng nhiều.
?: Thôi đừng chia sẻ, tôi sợ bị giục deadline lắm :3

?: Áp lực tâm lý hả tr = )))

Bình luận

Truyện đang đọc