NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện đạt 70%, phần thưởng 100 tệ.]

Nghe thấy thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Ôn Trĩ Sơ nằm ở trên giường chột dạ chui vào trong chăn.

"Thiên Miêu tinh linh."

[Hệ thống: Hử?]

"Cậu nói xem, cậu ấy có thể đi đến đây tát cho tôi một phát không?"

[Hệ thống: Thế sao cậu lại chọn lựa lúc chỉ có hai người các cậu mà khiêu khích người ta chứ.]

Ôn Trĩ Sơ: "Trưa nay nhà ăn bật bài Dũng khí của Lương Tịnh Như."

[Hệ thống: Cho cậu dũng khí để ăn đòn hả?]

"..."

Ôn Trĩ Sơ hiện giờ chính là minh chứng hoàn hảo cho cái gọi là kẻ kỹ năng chẳng ra sao nhưng vẫn thích xông vào chơi cho bằng được.

Sau đó Ôn Trĩ Sơ giống như con chuột chũi chui rúc trong động, lặng lẽ meo meo nhô đầu ra xem Tần Gia Thụ, thời thời khắc khắc quan sát hành động của đối phương.


Hành động trước đó của Ôn Trĩ Sơ đã làm cho hắn ngứa ngáy tâm can, nhưng hai người vẫn chưa xác định quan hệ, ở chung gần gũi thế này cũng là lần đầu tiên.

Tần Gia Thụ cảm thấy miệng hơi khô, mặt cứng đờ định xem nhẹ người ta. Thế nhưng ánh mắt Ôn Trĩ Sơ nóng quá, cứ như bóng đèn sáng ngời giữa đêm tối.

Giọng điệu của hắn vừa cứng đờ vừa lạnh lẽo: "Ôn Trĩ Sơ".

Ôn Trĩ Sơ nghe thấy hắn gọi mình, sợ quá vội vã quay lưng lại: "Ôn... Ôn Trĩ Sơ ngủ rồi".

Tần Gia Thụ: . . .

Thiên Miêu tinh linh: . . .

[Hệ thống: Sao cậu không bảo thẳng không có người này trên đời đi cho rồi.]

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Ôn Trĩ Sơ dùng cái chăn mang từ nhà tới chùm kín từ đầu tới chân, không biết chột dạ hay bị dọa, sau khi Tần Gia Thụ gọi tên thì ngoan ngoãn không dám nhúc nhích nữa, chưa đầy một lát đã chìm vào giấc ngủ say.


Tần Gia Thụ nằm ở trên giường, trong đầu suy nghĩ đến lời Quý Phong Trường nói, có lẽ là do tình anh em lâu năm, nên tuy rằng Quý Phong Trường là một kẻ ngốc, hắn vẫn tin tưởng cậu ta không hề nghi ngờ, bằng không thì đã chẳng tới tìm chủ nhiệm lớp xin sắp xếp chỗ nghỉ trưa.

Nếu muốn ở bên nhau thì trước đó phải tận sức ở chung thật nhiều, không cho người khác có cơ hội lợi dụng. Còn chuyện ai không nhịn được trước, ai thổ lộ trước, sau này người nào có quyền lên tiếng hơn, Tần Gia Thụ không quan tâm cho lắm.

Trong đầu hắn không khỏi nhớ đến hình ảnh Ôn Trĩ Sơ say rượu lần trước, khuôn mặt hắn trầm tư, yết hầu lăn một vòng.

Cho dù lời nói không có trọng lượng, với tính tình của Ôn Trĩ Sơ thì cho dù là hắn hay là cậu tỏ tình, thế nào sau này cậu cũng nghe theo lời hắn.


Nhưng Tần Gia Thụ đã xem nhẹ một chuyện, từ nhỏ hắn đã ở vị trí người lãnh đạo của các bạn cùng trang lứa, cho dù là lớp trưởng thời tiểu học đến hiện giờ là hội trưởng hội học sinh, tập mãi thành thói quen rồi thì càng dễ dàng bỏ qua nhiều chuyện.

Hắn sống lên trong hoàn cảnh vặn vẹo nên đã sớm hình thành dã tâm và tính cách ác liệt, những thứ đó chắc chắn không thể nào giấu kín nổi dưới lớp mặt nạ mãi.

Hiển nhiên, giờ nghỉ trưa đầu tiên ở ký túc xá không thể nào chìm vào giấc ngủ nổi, thấy thời gian đến giờ vào học không còn lại bao nhiêu, Tần Gia Thụ đứng dậy, lúc này Ôn Trĩ Sơ vẫn còn đang cắm đầu ngủ say, chăn che kín đỉnh đầu, toàn thân trên dưới chỉ còn cánh tay trắng nõn nhẵn mịn để bên ngoài.

Tần Gia Thụ nhíu mày nhìn, tiến lên kéo chăn từ trên đầu cậu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng của Ôn Trĩ Sơ lập tức hiện ra.
Lúc này hai mắt thiếu niên khép lại, mái tóc đen nhánh xoã tung lộn xộn, da cậu rất trắng, nổi bật lên hai gò má đỏ ửng vì say ngủ, giống như một quả táo chín.

Tần Gia Thụ vừa nhìn là hơi khó dời mắt nổi, ánh mắt tối sậm đến đáng sợ.

Không biết Ôn Trĩ Sơ đang mơ đến cái gì, đôi môi đỏ tươi hơi mím lại, ánh mắt Tần Gia Thụ sáng như đuốc, nhìn đôi môi người ta lại bỗng nhớ tới sáng sớm mất mặt hôm đó.

Giấc mộng quấn quanh và cơn giận dữ sáng sớm, tất cả đều do người đang nằm trên giường hại, mà đối phương lại chẳng hề hay biết, ngủ đến mức không hề cảnh giác với hắn chút nào.

Dáng người thẳng tắp cúi xuống, Tần Gia Thụ giơ tay tính trả thù ấn lên đôi môi kia, nhưng sức lực lại rất nhẹ, bàn tay to với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm người ta, ngón cái áp lên môi dưới, cảm xúc mềm mại theo ngón tay truyền tới.
Ngón tay khẽ di chuyển xuống dưới, cánh môi cũng động đậy theo, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Có lẽ là do bị người ta trêu đùa nên không thoải mái, Ôn Trĩ Sơ vô thức mím môi dưới, ngón tay đang đặt dưới môi kia nháy mắt đã bị thấm ướt.

Tần Gia Thụ sững sờ, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên một nụ cười.

Mẹ nó.

Chờ khi Ôn Trĩ Sơ tỉnh lại thì cách thời gian vào lớp còn có mười phút đồng hồ, thấy trong phòng kí túc xá chỉ còn lại một mình cậu, cậu liền thở phào một hơi.

Người sói đi rồi, tối nay là đêm bình an. Sau đó cậu nhanh chóng dọn đồ chạy về lớp học.

Chủ nhiệm lớp 11 nghe tin có người ở cùng phòng ký túc với Ôn Trĩ Sơ, vội vàng đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 1.

Chủ nhiệm lớp mười một kinh ngạc hỏi: "Anh sắp xếp cho học sinh lớp anh ở cùng phòng với Ôn Trĩ Sơ lớp tôi sao?"
Chủ nhiệm lớp 1 thoải mái đáp: "Đúng thế".

Chủ nhiệm lớp 11 lập tức hít vào một hơi khí lạnh: "Anh có biết anh đang làm gì không thế?"

Tuy rằng hiện giờ Ôn Trĩ Sơ đã thay đổi nhưng cậu chính là thành phần đã khiến giáo viên đau đầu suốt hai năm học.

Huống hồ gia đình đứa nhỏ này xảy ra tai nạn, giờ nghỉ trưa không có giáo viên ở tòa nhà giảng dạy, ông sợ học sinh khác nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ dẫn đến những tranh chấp khác xảy ra, thế nên mới thu xếp cho cậu ở một phòng ký túc xá không người.

Chủ nhiệm lớp 1 nhìn ông an ủi: "Không sao đâu, người vào ở là Tần Gia Thụ lớp tôi".

Nét mặt chủ nhiệm 11 lộ rõ sự đau thương: "Vậy thì tôi càng không yên lòng".

"Có gì mà không yên lòng, Gia Thụ sẽ không gây sự đâu".

Chủ nhiệm lớp 11: "Tôi không lo lắng chuyện đó".
"Vậy anh lo cái gì?"

"Tôi lo lắng Ôn Trĩ Sơ gây sự."

". . ." Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 sắp xếp lại câu từ, "Anh yên tâm đi, hai đứa nó tuyệt đối sẽ không đánh lộn cãi nhau đâu".

"Ý anh là chỉ có Ôn Trĩ Sơ đơn phương bị đánh?"

"..."

Tiết Vật Lý buổi chiều, sau khi lên lớp chủ nhiệm lớp 11 cẩn thận quan sát Ôn Trĩ Sơ một phen, phát hiện đứa nhỏ này ngoại trừ ngủ đến mức tóc xù cả lên thì không có gì không bình thường, chân tay vẫn đầy đủ.

Ôn Trĩ Sơ cảm nhận được ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm.

"Thiên Miêu tinh linh, sao tôi thấy ánh mắt của thầy chủ nhiệm nhìn tôi cứ là lạ?"

[Hệ thống: Có lẽ là kính mắt thầy mới tăng độ.]

Ôn Trĩ Sơ hiểu ra, không để ý đến nữa.

Tối về nhà cậu lại nghênh đón các bạn động vật nhỏ đến chơi đùa một hồi, sau đó vào phòng tắm rửa, cuối cùng lại biến thành con cá chết nằm liệt ra giường.
Lúc này điện thoại di động bên gối rung lên, Ôn Trĩ Sơ cầm lên nhìn, là tin nhắn của người trong danh sách bạn bè.

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Ở đó không?]

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu, trả lời tin nhắn.

[Ôn Thất Ma Cô: Có].

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Cậu còn nhận đơn viết hộ không, tôi cần một phần].

Khách tới nhà, Ôn Trĩ Sơ vội vàng nhận lời, cũng thăm hỏi yêu cầu của đối phương.

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Vẫn là viết cho Mạnh Nghiên, giấu tên, giúp tôi viết một bức thư khuyên bảo cô ấy.]

Ôn Trĩ Sơ hơi bất ngờ, xác nhận lại.

[Ôn Thất Ma Cô: Khuyên nhủ?]

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Không sai, tôi muốn khuyên cô ấy đừng đem ý nghĩ đặt lên người Tần Gia Thụ nữa. Tôi cũng thừa nhận người anh em kia rất đẹp trai rất xuất sắc, nhưng tâm tư của cậu ta không ở trên người cô ấy, cậu viết cho cô ấy một bức thư khuyên nhủ, để cô ấy từ bỏ đi. Nhớ viết tốt một chút, thời gian bao lâu không quan trọng, trong tuần này gửi cho cô ấy là được].
Ôn Trĩ Sơ đọc mà ngạc nhiên.

[Ôn Thất Ma Cô: Được, có yêu cầu số từ không?]

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Trong khoảng mười tệ đi].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Nhận đơn hàng rồi, nghĩ đến yêu cầu chất lượng cao của đối phương, cậu viết hai đêm liền, thứ sáu mới mang đến trường học.

Cậu vốn định đem thư gửi đến trước giờ tự học sáng, nhưng Mạnh Nghiên đã ở trong lớp rồi, thế nên Ôn Trĩ Sơ phải thay đổi thay đổi sách lược, dự định hôm nay tiết sinh hoạt câu lạc bộ về sớm mười phút để gửi thư.

Trước khi tới câu lạc bộ, Ôn Trĩ Sơ đem thư kẹp vào trong sách, đề phòng mình để quên mất.

Chuông vào học vừa kêu, Tần Gia Thụ đã đi vào trong phòng sinh hoạt, Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, trong lòng còn đang nghĩ cách xin phép nghỉ như thế nào.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn người ta mở miệng nói: "Tần. . . Tần Gia Thụ."
Tần Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cậu, giọng điệu nhạt nhẽo, "Chuyện gì?"

"Hôm... hôm nay tôi muốn nghỉ sớm mười phút đồng hồ, có... có chút chuyện".

Ôn Trĩ Sơ ăn nói cẩn thận từng li từng tí sợ đối phương không đồng ý.

Tần Gia Thụ nhìn cậu đáp: "Tiến độ hoàn thành tùy thuộc vào cậu".

Hai mắt Ôn Trĩ Sơ lập tức sáng lên, "Thật. . . Thật sao?"

Chỉ cần cậu làm hết bài tập ngày hôm nay là sẽ đi được rồi.

Tần Gia Thụ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Gương mặt đối phương lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, "Cậu... cậu thật tốt".

Nét mặt Tần Gia Thụ chưa đổi, nhưng ngón tay thon dài lại cuộn tròn lại.

Tiết sinh hoạt này vì muốn đuổi kịp tiến độ, gần như là cứ gặp vấn đề Ôn Trĩ Sơ sẽ tích cực đặt câu hỏi, nghe không hiểu còn quấn lấy người ta hỏi thêm một lần, hiển nhiên thái độ mềm mỏng của cậu khi yêu cầu hắn giải thích lại thêm một lần đã khiến Tần Gia Thụ vô cùng hưởng thụ.
Hai người tiến lại gần nhau, Tần Gia Thụ có thể ngửi được hương thơm ngan ngát nhàn nhạt từ người Ôn Trĩ Sơ truyền tới. Ngay khi cậu hỏi xong rời ra xa hắn, hắn không khỏi rũ mắt nhìn theo.

Ánh mắt quét qua lại phát hiện một thứ khác.

Dưới sách tiếng Anh của Ôn Trĩ Sơ hình như có kẹp thứ gì đó, sau khi thấy rõ là thứ gì, sắc mặt của Tần Gia Thụ tối sầm xuống.

TO: Mạnh Nghiên.

Đằng sau còn vẽ thêm một trái tim.

Hắn nhớ đến lúc vừa vào tiết sinh hoạt, Ôn Trĩ Sơ đã xin phép hắn cho cậu nghỉ sớm. Tần Gia Thụ chăm chú nhìn lá thư, con ngươi màu mực càng thêm u tối.

Ôn Trĩ Sơ trước kia đã từng điên cuồng theo đuổi Mạnh Nghiên.

Sau đó ánh mắt hắn rơi vào cái tên Lý Hoa trên bài viết tiếng Anh.

Ôn Trĩ Sơ hoàn thành nhiệm vụ vào mười phút trước khi tiết học kết thúc, đắc ý cầm đồ rời đi. Sau khi cậu đi ra khỏi phòng sinh hoạt, Tần Gia Thụ cũng đứng lên đi theo.
Hắn đi theo người phía trước, một đường theo đuôi cậu đến lớp 12-9 của Mạnh Nghiên.

Chỉ thấy thiếu niên trước khi vào lớp còn nhìn quanh quất một hồi, phát hiện không có ai mới đi vào đem thư để lên mặt bàn của Mạnh Nghiên.

Đẹp Trai Nhất Mặt Đất nói rằng để nơi càng dễ thấy càng tốt. Ôn Trĩ Sơ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc giống như chú chuột nhỏ đi ăn vụng lặng lẽ rời đi, nhưng tất cả hành động của cậu đều đã lọt vào trong mắt Tần Gia Thụ, ánh mắt hắn lạnh đến dị thường.

"Gia Thụ."

Ngay lúc Tần Gia Thụ đi đến cửa lớp 9 thì đột nhiên bị gọi lại, quay đầu nhìn xem thì người gọi hắn không phải ai khác mà chính là Mạnh Nghiên.

Mạnh Nghiên mừng rỡ nhìn hắn, "Gia Thụ, sao cậu lại tới đây, có chuyện gì không?"

Tần Gia Thụ lại nở nụ cười quen thuộc hàng ngày: "Đi ngang qua thôi".
Mạnh Nghiên nghe xong hơi thất vọng: "Vậy sao."

Sau đó thông qua cánh cửa rộng mở, cô nhìn thấy phong thư trên mặt bàn của mình.

Mạnh Nghiên sững sờ, bước nhanh tới bàn cầm lên, sau đó đi tới bên cạnh Tần Gia Thụ: "Gia Thụ, cậu có thấy người đến gửi thư cho tớ không?"

Tần Gia Thụ im lặng trong thoáng chốc: "Không thấy".

"Có phải có người đùa tớ không nhỉ". Mạnh Nghiên liếc nhìn hắn, thử dò hỏi: "Chúng ta cùng xem nhé?"

Mặc dù phong thư này nhìn đã biết đó là thư tình, nhưng có thể để Tần Gia Thụ nhìn thấy người khác khen mình, cũng có thể giúp cô làm nổi bật sự ưu tú.

Nụ cười của Tần Gia Thụ không đến nổi đáy mắt: "Không cần đâu, đây là thư của cậu mà".

Nhưng khi lá thư mở ra, hai mắt Tần Gia Thụ lại như có ngọn đuốc sáng rực.

Mạnh Nghiên: . . .

Chờ khi thấy nội dung bức thư, cả hai đều cứng đờ.
"Bạn học Mạnh Nghiên, chào bạn.

Tôi chỉ là một người bạn luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui, bạn không cần biết tên tôi làm gì, bạn chỉ cần biết những lời tôi sắp nói bây giờ tất cả đều chỉ vì tốt cho bạn.

Tôi biết bạn vẫn luôn thích một bạn học trong trường, nhưng mong bạn hãy từ bỏ tình cảm đó đi, tại sao cứ phải treo cổ trên một cái 'Cây' (Thụ) như vậy chứ, trường học của chúng ta có biết bao nhiêu bạn học trong tên có 'cây' cơ mà.

Bức thư này chỉ mang tính chất khuyên nhủ, không phải tôi muốn nói chuyện yêu đương với bạn.

Cuối cùng tôi muốn nói với bạn rằng, rời xa tình yêu đi, bạn sẽ gặt hái được nhiều hạnh phúc hơn đó.

Dù sao tình yêu cũng tựa như lá cây, không xanh thì cũng vàng."

(*) Xanh: Đội nón xanh, vàng 黄: cũng có nghĩa là thất bại.

Bình luận

Truyện đang đọc