NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC

Hai người cùng xem nội dung trên phong thư, câm lặng không nói một lời nào.

Tần Gia Thụ một đường theo tới nên biết đây là tác phẩm của Ôn Trĩ Sơ.

Mạnh Nghiên thì nhận ra chữ viết, biết là Ôn Trĩ Sơ viết thư.

Nhìn những lời khuyên nhủ ấm áp ôn tồn trên đó, hai người họ cùng im lặng chìm vào suy ngẫm của riêng mình hồi lâu, nhưng cuối cùng lại đưa ra được một đáp án thống nhất.

Tần Gia Thụ, Mạnh Nghiên: "Cậu ấy thích mình."

Phong thư này nói thẳng Mạnh Nghiên thích một gốc 'Cây', làm cô ngượng ngùng nhìn về phía Tần Gia Thụ, vội vàng lúng túng gấp phong thư lại.

Vốn định để cho Tần Gia Thụ xem người khác khen ngợi cô thế nào, ai ngờ nỗ lực của đối phương lại làm chệch đi ý định ban đầu.

Mạnh Nghiên yên lặng tự lắc đầu.

Sai lầm rồi, tính toán sai lầm rồi.


Nhưng cũng may Ôn Trĩ Sơ yêu ai yêu cả đường đi, không hề viết lời nào chê bai 'Cây' cả.

Mạnh Nghiên cười ngọt ngào với Tần Gia Thụ: "Có lẽ đúng là có người đùa tớ thật".

Nhìn thì như một bức thư tình, nhưng thực ra lại là một bức thư khuyên nhủ, vào mắt người ta lại trở thành tuyên ngôn của tình yêu chân chính.

Tần Gia Thụ nở nụ cười nho nhã, "Có lẽ là thế thật".

Hai người cười nhạt không nói gì, nhưng trong lòng thì đã có đến tám trăm suy nghĩ bay qua.

Lúc này phong thư kia không khác gì bài đọc hiểu trong đề thi Ngữ Văn, nó đang hỏi tác giả đã sử dụng phương thức miêu tả kia để biểu đạt cái gì, hai người họ râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng lại giống như cùng chép một đáp án, kết quả cuối cùng thống nhất đến lạ thường.

Ở nơi khác, Ôn Trĩ Sơ còn không biết lá thư của mình đã được đem ra ngoài, mang đi làm đề thi đọc hiểu mà phân tích, chỉ chăm chăm đến nhà vệ sinh lấy điện thoại di động ra liên hệ với người mua.


[Ôn Thất Ma Cô: Có đó không?]

[Đẹp Trai Nhất Mặt Đất: Quay đầu lại đi].

Hai người họ lần trước đã gặp mặt nhau sau vụ giao dịch ở lớp 9, Ôn Trĩ Sơ đọc tin nhắn quay đầu sang, quả nhiên trông thấy Đẹp Trai Nhất Mặt Đất.

[Hệ thống: Cậu ta biết cách tạo cảm giác lãng mạn ghê ha].

"..."

Chuyển phát nhanh đã hoàn tất giao hàng, Ôn Trĩ Sơ đi vài bước đến trước mặt người nọ.

"Đẹp... Đẹp Trai Nhất Mặt Đất".

Người kia để tay đến bên tai, "Cậu nói gì cơ? Nói to lên".

"Đẹp... Đẹp Trai Nhất Mặt Đất".

Đối phương lập tức lộ ra nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn: "Không sai, chính là tôi".

[Hệ thống: Hành động nào của cậu ta cũng được thiết kế rất cẩn thận đấy nhỉ].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Chắc chắn lúc nãy cậu ta đã nghe thấy cậu gọi.

[Hệ thống: Hóa ra mỗi con người đều có những triệu chứng bệnh chọn lọc không giống nhau, tôi phải đem cái này ghi vào nhật ký quan sát con người mới được].


Ôn Trĩ Sơ: ?

[Hệ thống: Cậu ta bị điếc, còn cậu thì bị mù].

Ôn Trĩ Sơ: "Thực ra cậu không cần ghi chép đâu".

[Hệ thống: Vì sao?]

Ôn Trĩ Sơ: "Chỉ cần tôi muốn, tôi cũng có thể điếc chọn lọc".

[Hệ thống: Ôi, cậu thật đặc biệt nha~].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Không biết vì sao, cậu bỗng cảm thấy Thiên Miêu tinh linh nói chuyện rất kỳ lạ.

Ôn Trĩ Sơ không nói chuyện với Thiên Miêu tinh linh nữa, cậu nhìn Đẹp Trai Nhất Mặt Đất, mở miệng nói: "Thư... khuyên nhủ đã được gửi đi rồi".

Đẹp Trai Nhất Mặt Đất khẽ gật đầu, sau khi nhận được nội dung bức thư Ôn Trĩ Sơ gửi cho, cậu ta cảm thấy hết sức hài lòng.

Cậu ta nhấc tay chuyển khoản giá cả bức thư khuyên nhủ này cho cậu.

Ôn Trĩ Sơ nhận được tiền, nhìn cậu ta, lễ phép mở miệng nói: "Hoan nghênh. . . Hoan nghênh lần sau lại tới."

Đẹp Trai Nhất Mặt Đất giơ tay ra hiệu tạm biệt với cậu rồi rời đi. Ôn Trĩ Sơ nhìn mười tệ trong tài khoản Wechat, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng.
Mặc dù mười tệ chẳng đáng là bao, nhưng với Ôn Trĩ Sơ mà nói, đó chính là một số tiền lớn.

Số tiền này trước khi nhận được, cậu đã nghĩ ra nên dùng nó làm gì.

[Hệ thống: Cậu dự định trước làm gì với nó rồi sao?]

Ôn Trĩ Sơ kiêu ngạo ưỡn ngực, "Tôi vị bốc tiên tri mà". (Thành ngữ: chưa bói đã biết trước, ý là chưa có tiền tôi đã chuẩn bị sẵn rồi)

[Hệ thống: May mắn cho cậu đấy, nơi này không có giáo viên Ngữ Văn].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Buổi chiều ăn xong cơm tối, Ôn Trĩ Sơ từ nhà ăn đi thẳng tới siêu thị.

Cánh cửa cảm ứng tự động mở ra, không sai, nơi này chính là nơi mười đồng của cậu đi tới góp mặt.

Ôn Trĩ Sơ không hề do dự, dứt khoát đi mua một cây xúc xích nướng, tiêu hết 5 tệ.

Lần trước cậu đã muốn ăn rồi, nhưng tiền làm thêm ở kỳ nghỉ hè và tiền tiết kiệm được trước giờ sau khi lấy ra mấy trăm trả cho Tần Gia Thụ, nộp học phí và mua đồ dùng học tập xong đúng là không còn lại là bao.
Dù sao một cây xúc xích nướng cũng tốn 5 tệ, tương đương với bữa sáng mỗi ngày của cậu, tiền nhận được từ nhiệm vụ thì phải tiết kiệm để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Tiền kiếm được hôm nay là số tiền ngoài kế hoạch, Ôn Trĩ Sơ đắc ý lấy nó ra mua xúc xích ăn.

Cậu mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi siêu thị.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị mấy cậu học sinh đang đùa giỡn nhau chạy qua va chạm phải.

Ôn Trĩ Sơ trợn to mắt, cố nén tiếng hét lại, nhìn thấy cây xúc xích còn trên tay mới thở phào.

Cậu cười ngây ngô nói: "Đúng là hữu kinh vô hiểm". (Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm)

Nhìn bàn tay đang nắm chặt cái xúc xích kia, Thiên Miêu tinh linh: . . .

[Hệ thống: Cũng có thể là do cậu đã đề phòng từ trước].

Ôn Trĩ Sơ ngại ngùng cúi đầu, "Chắc là thế nhỉ".
Nhưng vừa dứt lời, cánh tay của Ôn Trĩ Sơ lại bị va phải.

Bụp ——

Nhìn thi thể đáng thương của cái xúc xích nằm dài trên mặt đất, Ôn Trĩ Sơ đứng hình, hai mắt hoa lên.

Không khí xung quanh dường như đã đông cứng lại.

[Hệ thống: Có lẽ đây cũng được coi là nhân sinh vô 'ruột' đấy nhỉ.]

(烤肠 (kǎo cháng): xúc xích, 肠 là ruột)

". . ."

Ôn Trĩ Sơ nhìn xúc xích nằm dưới đất, miệng nhỏ xẹp lại, khóe miệng lập tức cụp xuống.

Thiên Miêu tinh linh nhìn cậu, cảm thấy khó chịu trong lòng.

[Hệ thống: Mẹ nó! Là đứa nào, đứa nào dám hất rơi xúc xích của con trai tao!]

"..."

Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang tiếc hận, bên tai lại vang lên tiếng chửi mắng, rõ ràng là có người khác cũng đã bị hại.

Quý Phong Trường: "Mẹ kiếp, thằng nào đâm vào ông đấy hả!"

Chỉ thấy trên tay cậu ta đang cầm chai nước, vải áo trước ngực ướt một mảng lớn, giơ tay vắt cũng ra một vũng nước, gió thu chiều tối thổi qua, cái lạnh xuyên tim ùa tới.
Ôn Trĩ Sơ nhìn sang, đột nhiên cảm thấy mình cũng không quá thảm, thậm chí còn có chút may mắn.

Nhưng quay đầu lại, nét mặt vẫn tiếc hận nhìn cái xúc xích nướng kia.

Quý Phong Trường hùng hùng hổ hổ, nhìn cậu học sinh lớp mười mới đụng người ta xong đang định chạy trốn, kéo người quay lại: "Mẹ mày chứ, thằng ranh con!".

Cậu học sinh lớp mười kia không ngờ mình sẽ bị bắt được, nháy mắt đã run lẩy bẩy, lời nói lắp ba lắp bắp mãi không thành câu, một cậu bạn của cậu ta mới đi tới giải thích: "Anh, vừa rồi chúng em đùa nhau không nhìn đường, rất xin lỗi anh".

Quý Phong Trường: "Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?!"

Tần Gia Thụ đứng bên: ...

Hắn vốn định chỉ để mình Quý Phong Trường dọa hai cậu nhóc kia là đủ rồi, ai ngờ mới quay người ánh mắt đã chạm phải Ôn Trĩ Sơ đang cúi đầu đứng một bên.
Sau khi đọc được bức thư khuyên nhủ ngày hôm nay, gần như trái tim hắn đã bị người ta làm cho mềm nhũn, trên mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt cứ dính chặt lấy người ta không rời nổi, trong đôi mắt đen lạnh lẽo kia khó có khi có thêm chút nhiệt độ.

Một giây sau hắn nhìn thấy nét mặt tủi thân của Ôn Trĩ Sơ, thiếu niên đang méo miệng tiếc hận nhìn cái xúc xích nằm trên đất, rõ ràng vừa rồi cũng bị hai người kia đụng trúng đánh rơi, vẫn còn đang ngây người đứng đó không nhúc nhích, không biết còn tưởng rằng cậu chính là một pho tượng.

Bóng dáng nhỏ nhắn của đối phương đáng thương đến nỗi khiến lòng người ngứa ngáy, Tần Gia Thụ híp mắt lại, nào ngờ giây sau đã nghe thấy một âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu truyền tới.

"Rửa qua nước thì vẫn có thể ăn được nhỉ".
Tần Gia Thụ sững sờ, mặt lập tức đen lại.

Hai nam sinh lớp mười kia một người đang bị Quý Phong Trường kéo cổ áo, một người ở bên cạnh nói lời xin lỗi, thấy Quý Phong Trường không buông thì tìm tới Tần Gia Thụ xin xỏ.

Trong trường học này, không một học sinh nào không biết đến Tần Gia Thụ, hắn là học sinh đứng đầu khối 12 của trường, người lịch sự nho nhã lại lễ phép, lúc các học sinh lớp mười nhập học, hắn còn đến buổi lễ đón học sinh mới, lên bục phát biểu vài lời, vừa xuất hiện đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Cậu học sinh lớp mười đi đến bên cạnh Tần Gia Thụ, xoa xoa hai bàn tay cười nói: "Anh ơi, chúng em thực sự không cẩn thận, xin lỗi hai anh, mong hai anh bỏ qua cho chúng em ạ".

Tần Gia Thụ: "Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?!"
Cậu học sinh lớp mười:...

Cuối cùng hai cậu học sinh lớp mười đụng trúng người ta, một người phải mua khăn tay cho Quý Phong Trường, một người phải đền cây xúc xích cho Ôn Trĩ Sơ.

Lúc cậu học sinh lớp mười kia cầm cây xúc xích nướng đi tới, Ôn Trĩ Sơ rõ ràng có chút khó tin, còn định nói không cần, ai ngờ cậu học sinh kia cứ như rất sợ cậu, run rẩy nhét xúc xích vào trong tay cậu, nói xin lỗi rồi co cẳng chạy mất.

Nhìn thấy cây xúc xích đã mất đi lại quay về, tâm trạng Ôn Trĩ Sơ như xuân về hoa nở, lúc này Tần Gia Thụ trông thấy mới cảm thấy hài lòng.

Cậu học sinh lớp mười đi rồi, Quý Phong Trường huých tay hắn nói: "Tao biết mày sẽ ra mặt thay tao mà".

Tần Gia Thụ: . . .

Sắc mặt Tần Gia Thụ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại sinh ra sự chột dạ.

Hắn nhìn nét mặt Quý Phong Trường, nói với cậu ta: "Đừng khách khí".
.

Thứ sáu học xong quay về, cuối tuần được nghỉ hai ngày, thứ hai lại bắt đầu đến.

Ôn Trĩ Sơ mua xong bánh bao đi vào trường học, vừa vào lớp đã thấy Mộc Tình đang ủ rũ ngồi trong.

Cậu đi tới hỏi thăm đối phương, Mộc Tình nhìn bánh bao trong tay cậu lắc đầu, không nói gì, giống như có chuyện khó nói lắm.

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên: "Cậu... cậu không ăn bữa sáng sao?"

Nói xong còn đem bánh bao trong tay chia ra cho cô ấy, nhưng Mộc Tình uyển chuyển từ chối lòng tốt của cậu.

"Cám ơn cậu, tớ không ăn bữa sáng".

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu đi về chỗ ngồi, hóa ra đúng là có người không ăn bữa sáng thật.

[Hệ thống: Xin hỏi, tại sao ngày nào cậu cũng ăn bữa sáng?]

Ôn Trĩ Sơ: "Ăn sáng tốt cho sức khỏe, còn có thể phòng ngừa..."

[Hệ thống: Xin hãy nói tiếng người].

Ôn Trĩ Sơ: "Bởi vì bữa sáng là bữa cơm rẻ nhất trong ba bữa".
Thiên Miêu tinh linh: . . .

Cho đến tận tiết sinh hoạt buổi chiều, trong câu lạc bộ ít người, Mộc Tình mới nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ôn Trĩ Sơ, cậu nói xem, tớ có béo không?"

Lúc này tiết học còn chưa bắt đầu, trong phòng sinh hoạt chỉ có hai người họ.

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, "Không. . . Không béo."

Mộc Tình thở dài, "Tớ cảm thấy tớ rất béo nên gần đây đang dự định giảm béo."

Ôn Trĩ Sơ cảm thấy không cần thiết, "Tôi cảm thấy. . . Cậu bây giờ rất tốt."

Béo hay không không quan trọng, cậu chỉ cảm thấy không ảnh hưởng đến sức khỏe thì không cần giảm, ai cũng có cách sống của riêng mình.

Nhưng Mộc Tình rõ ràng nghe không vào, cứ như bị tẩy não, một lòng chỉ nghĩ đến giảm béo, còn vì muốn Ôn Trĩ Sơ ủng hộ quan điểm của mình, cô hỏi thêm: "Ôn Trĩ Sơ, cậu cũng thích người gầy đúng không?"
Mộc Tình vừa dứt lời, chuông vào học liền reo vang, Tần Gia Thụ và Chu Thanh đi vào phòng sinh hoạt, Mộc Tình không muốn người ngoài nghe thấy nên hai người họ kết thúc chủ đề luôn.

Ánh mắt Tần Gia Thụ dừng lại trên người Ôn Trĩ Sơ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tối, hắn lại cùng Quý Phong Trường đi đến câu lạc bộ đêm, thời gian vào khoảng giờ tan học của tiết tự học đầu tiên.

Cơm tối chưa ăn, Quý Phong Trường mở miệng: "Tao gọi vài món, mày muốn ăn gì?"

Tần Gia Thụ mặt không cảm xúc: "Tao không đói".

Quý Phong Trường: ?

Tác giả có lời muốn nói:

Zombie cắn Tần Gia Thụ một miếng: Phì! Một kẻ yêu đương mù quáng!

Tiêm một mũi vaccine dự phòng: Hai người họ trước khi xác nhận mối quan hệ có thể sẽ hôn môi, cũng có thể làm chuyện quá đáng hơn nữa.
——

? thật đấy :)) ngược đời lắm

Bình luận

Truyện đang đọc