NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC


Thiên Miêu tinh linh khen cậu, đồng thời thông báo hoàn thành nhiệm vụ cũng vang lên trong đầu.
[Hệ thống: Anh hùng cái thế, nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 79%, phần thưởng 500 tệ].
Ôn Trĩ Sơ mím môi: “Sao tôi cứ cảm thấy cách dùng từ của cậu là lạ”,
[Hệ thống: Không có mà, tôi học cách dùng thành ngữ của cậu đó].
Ôn Trĩ Sơ: ….

Vậy thì nó càng quái lạ hơn đó!
Thấy sắc mặt Ôn Trĩ Sơ phức tạp, Thiên Miêu tinh linh tiếp tục nói.
[Hệ thống: Xem ra trong lòng cậu cũng có chút hiểu biết về thành ngữ đấy nhỉ?]
“.

.

.” Ôn Trĩ mở miệng cãi lại, “Thực ra Ngữ Văn của tôi tốt lắm đấy, chỉ là cậu không biết mà thôi”.
[Hệ thống: Trẻ con nói láo răng cửa sẽ rụng].
Ôn Trĩ Sơ vô thức dùng đầu lưỡi chạm chạm vào hàm răng mình.
Ôn Trĩ Sơ: …
Sao cậu lại tự chột dạ thế này…
Sau đó Ôn Trĩ Sơ mới phát hiện ra chỗ không đúng: “Vì sao đến giờ mới có thông báo hoàn thành nhiệm vụ?”
[Hệ thống: Còn vì sao nữa, vì bây giờ nhiệm vụ mới hoàn thành chứ sao].
Ôn Trĩ Sơ: “Trước đó không phải lá thư và tiền của tôi đã phong ấn tất cả thư tình trong tủ rồi hả?”
[Hệ thống: Không thành công.]
“Vì sao?”
[Hệ thống: Bởi vì tình yêu đích thực không gì cản nổi.]
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thế sao cậu không nói sớm, làm tôi mất mất một tệ.
Thấy lòng người còn nghi hoặc, Thiên Miêu tinh linh giải thích thay.
[Hệ thống: Vừa rồi nếu cậu không cứu cậu học sinh lớp 10 kia, thì nhân vật chính Tần Gia Thụ đi ngang qua chắc chắn sẽ cứu].
Ôn Trĩ Sơ: “Sao có thể khẳng định như vậy?”
[Hệ thống: Bởi vì đạo đức của nhân vật chính bị cuốn tiểu thuyết này điều khiển].
“.

.


.”
[Hệ thống: Cho nên cậu học sinh lớp 10 đó sẽ trở thành một đóa hoa đào của nhân vật chính.]
Ôn Trĩ Sơ lập tức cứng đờ, “Ý cậu là tôi làm nhiệm vụ hãm hại cậu ấy thành công, còn cướp cả tình duyên của cậu ấy?”
[Hệ thống: Cậu thật ác độc.]
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thật là một cú trả đũa khó tin.
Thiên Miêu tinh linh lại vô cùng hài lòng, quả nhiên Chủ Thần chiếu cố cho nó, cho nó gặp toàn những nhân vật phản diện, kẻ trước suốt ngày gánh nợ vì cái miệng, kẻ này thì suốt ngày gặp chuyện không may.
Gió đêm thổi tới, làm cho mái tóc vốn bị vò rối của thiếu niên càng thêm lộn xộn.

Tần Gia Thụ nghiêng người ngăn gió ở phía sau, thấy gương mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ ửng, hắn cảm thấy miệng mình hơi khô, liếm liếm môi, lòng dạ ngứa ngáy.
Nụ cười vừa nãy vừa ngoan vừa đẹp, khiến người khác nhìn vào rung động không thôi.
Đôi mắt đen của Tần Gia Thụ híp lại, con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên ánh sáng gian xảo.
Ôn Trĩ Sơ đúng là một người rất biết nũng nịu, nhưng không phải loại cố ý tiếp xúc với người ta kéo gần khoảng cách, mà là người rất biết nắm chắc cơ hội, chỉ cần một câu đã trêu chọc đến trái tim của hắn.
Bề ngoài của cậu vốn rất đơn thuần vô hại, không khiến người khác trầm trồ vì xinh đẹp, cũng không có tính công kích người ta, nhưng nếu kiên nhẫn nhìn cậu, nhất là đôi mắt kia, lúc nào cũng như mang theo ánh nước long lanh, mỗi lần cậu làm sai cúi đầu, miệng nhỏ lắp bắp không nói nên lời, ai không biết nhìn thấy còn tưởng là sai ở người khác.
Cũng không biết bố mẹ đã nuôi lớn cậu như thế nào, mà một cậu con trai thế này lại nuôi thành đứa trẻ hay nũng nịu, còn biết nói ngọt dỗ người ta, làm người ta muốn giận cũng không được.
Có lẽ vì vừa rồi bị gió đêm thổi mãi, nên gương mặt của Ôn Trĩ Sơ hơi ran rát, cậu đưa tay xoa xoa mặt.

Tần Gia Thụ nhìn thấy, vô thức muốn giơ tay lên chạm tới.
Đột nhiên Ôn Trĩ Sơ kêu lên: “Á!”
[Hệ thống: A a a a!]
Đầu óc Ôn Trĩ Sơ bị âm thanh máy móc kia chấn động ù ù: “Cậu hét cái gì?”
[Hệ thống: Cậu dọa tôi sợ].
Ôn Trĩ Sơ: ….
Lý trí của Tần Gia Thụ trong nháy mắt đã được kéo về, hắn cố nhẫn nhịn buông bàn tay xuống, thấp giọng hỏi thăm: “Sao thế?”
Ôn Trĩ Sơ quay người nhìn về bến xe bus: “Tôi… tôi lỡ xe bus rồi”.
Lúc cậu còn đang do dự xem có nên vào trong con ngõ nhỏ kia không, thì xe bus đã chuẩn bị dừng lại ở cạnh bến.
[Hệ thống: Thực ra hiện giờ vẫn chưa muộn đâu.]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Cậu đi tới đó vẫn kịp hít một luồng khói xe tươi mới.]
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.


Cám ơn cậu nha.
Tần Gia Thụ hiểu ra.
Nhưng Ôn Trĩ Sơ biết, thứ cậu bỏ qua không chỉ là xe bus, mà còn là câu chào hỏi chết người ngày nào bác lái xe cũng chào qua.

Một ngày cậu không lên xe, có khi bác sẽ nghĩ cậu đã chết vì bệnh, quan tâm đến cậu hơn cả công ty bảo hiểm.
Cậu lấy điện thoại di động ra xem thời gian, thấy mình vẫn kịp chờ chuyến xe bus tiếp theo.
Ai ngờ, một giây sau, bàn tay cậu nóng lên, một bàn tay to phủ xuống: “Đi thôi”.
Ôn Trĩ Sơ không rõ nguyên do, đầu đầy hỏi chấm nhìn hắn, “Đi.

.

.

Đi đâu?”
Tần Gia Thụ ngoái đầu nhìn cậu, “Đi ăn KFC.”
Ôn Trĩ Sơ sững sờ nhìn đối phương.
Chỉ thấy gương mặt đẹp đẽ kia của Tần Gia Thụ mang theo một nét cười yếu ớt mà chỉ khi hắn đeo mặt nạ lên trên mới có: “Cho cậu phần thưởng vì đã làm việc tốt”.
Giọng nói êm tai kia đi thẳng vào trong lòng, làm trái tim bỗng nhiên đập mạnh, gương mặt thanh tú của Ôn Trĩ Sơ nhìn về thân hình cao lớn của người trước mặt, bước chân bị người ta kéo đi rảo bước về phía trước, bờ vai Tần Gia Thụ rất rộng, gần như che chắn tất cả tầm nhìn của cậu.
[Hệ thống: Hắn thật là tốt nha].
Ôn Trĩ Sơ run rẩy gật đầu.
“Chả trách cậu ấy lại trở thành nhân vật chính, còn tôi chỉ có thể làm nhân vật phản diện, đúng là tôi chẳng có gì so được với cậu ấy”.
[Hệ thống: Thiếu niên, tôi không cho phép cậu nói mình như vậy].
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu: “Tôi cảm thấy mình không thể so sánh được với cậu ấy”.
[Hệ thống: Cậu có thể.]
Ôn Trĩ Sơ: “Tôi lấy cái gì so với cậu ấy bây giờ, cậu ấy đi ăn KFC còn không phải nhìn hôm nay là thứ mấy”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Tiền đồ cậu đâu hết rồi!!!
Hai người họ cùng nhau rời đi, cậu học sinh lớp mười bị lôi kéo quần áo xộc xệch trong con ngõ nhỏ cũng đã chỉnh trang lại quần áo đứng dậy.

Cậu ta đứng ở đầu con ngõ nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng Ôn Trĩ Sơ, trong tay nắm chặt hai đồng tiền đối phương đưa cho.
Tần Gia Thụ chưa từng tới tiệm ăn nhanh, cũng không biết Ôn Trĩ Sơ thích ăn gì, thế là hắn đứng trước nơi chọn món nói rằng: “Mỗi thứ một phần”.
Ôn Trĩ Sơ trợn to mắt vội vã che miệng hắn lại, nói với nhân viên bán hàng: “Không… không cần đâu ạ, một suất cho hai người là được rồi, em cám ơn ạ”.
Tần Gia Thụ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Ôn Trĩ Sơ, cùng bàn tay đặt trên miệng hắn, nhanh chóng che giấu đi ý cười.

Tối muộn, cửa hàng KFC chỉ còn lẻ tẻ vài ba bàn.
Hai người họ ngồi bên cửa sổ, Ôn Trĩ Sơ hùng hục cắn miếng Hamburger, vụn bánh dính lên mặt, Tần Gia Thụ càng nhìn càng thấy cậu thật đáng yêu.
Thấy chỉ có một mình mình ăn, Ôn Trĩ Sơ hơi xấu hổ: “Cậu… cậu không ăn sao?”
Tần Gia Thụ nhớ tới «Bạch Liên Hoa bí tịch», mở miệng nói, “Tôi ăn no rồi”.
Quai hàm đang nhồm nhoàm nhai của Ôn Trĩ Sơ cứng đờ, con ngươi chấn động.
Cậu ấy mới ăn có một cái bánh pudding dâu tây thôi mà!
Trong lúc nhất thời, cậu choáng váng ngốc ra đó.
«Bạch Liên Hoa bí tịch, điều thứ ba: Lúc nào bạn cũng phải thể hiện sự tao nhã của mình, ví dụ như trong lúc ăn cơm, bạn phải chú ý giữ hình tượng, để lại cho đối phương suy nghĩ bạn là người có khẩu phần ăn rất nhỏ (Đương nhiên, về nhà muốn ăn thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ta phải giả bộ).

»
Tần Gia Thụ nghiêm mặt nói: “Tôi ăn ít lắm”.
Có thể nói hắn đã đem Bạch Liên Hoa bí tịch bày rõ trên mặt chữ.
Ôn Trĩ Sơ nhìn dáng người cao lớn rắn chắc kia, cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay, lại nhớ đến cái bụng trắng của mình, Hamburger cũng không còn thấy thơm nữa.
Nhưng với tinh thần không được lãng phí đồ ăn, cậu vẫn ăn hết suất ăn đã gọi, hai người ra khỏi tiệm thức ăn nhanh.

Cũng may hôm nay có 500 tệ phần thưởng nhiệm vụ, Ôn Trĩ Sơ có thể bỏ ra một ít gọi xe về nhà.
Cuối cùng cậu tạm biệt Tần Gia Thụ, lên xe đi mất.
Tần Gia Thụ nhìn theo chiếc xe chở Ôn Trĩ Sơ đến tận khi không còn thấy bóng dáng của nó nữa mới quay người rời đi.
Sáng hôm sau Ôn Trĩ Sơ vừa đi vào lớp, đã phát hiện ra trên mặt bàn của mình có đặt thứ gì đó.

Cậu lại gần thì nhận ra đây là một bình sữa, phía dưới còn có một tờ giấy.
“Chuyện tối qua rất cám ơn anh”.
Có lẽ là cậu học sinh lớp 10 bị bắt nạt tối qua mang tặng, nhưng đối phương sai sách rồi, Ôn Trĩ Sơ không hề có ý định uống bình sữa đó.
Cậu chỉ nghĩ chờ khi nào gặp mặt, tranh thủ trả lại cho cậu ta.
Nhưng cái gọi là duyên, chính là thứ không thể nào tả nổi.

Trưa hôm đó, Ôn Trĩ Sơ lấy cơm xong, tìm một chỗ ngồi xuống, còn chưa nhấc đũa lên, chỗ đối diện đã có người tới, là một nam sinh mặc đồng phục lớp 10.
Đối phương có tướng mạo tuấn tú, cao tầm một mét bảy tám, dáng vẻ giống một thư sinh văn nhược thời cổ đại.
Cậu ta chăm chú nhìn Ôn Trĩ Sơ, hai mắt không hề chớp, mặt còn hơi đo đỏ.
Ôn Trĩ Sơ chớp mắt một cái, bị người ta nhìn đến hoang mang rối loạn.
Chẳng lẽ trên mặt cậu có cơm?
Nhận được ánh mắt nghi ngờ kia của cậu, cậu học sinh lớp 10 cuống cuồng mở miệng: “Chào anh!”
Ôn Trĩ Sơ bị người ta dọa, run lên: “Chào… chào cậu”.
Cậu học sinh lớp 10 liếm liếm môi, hai tay nắm chặt: “Hôm qua, trong ngõ nhỏ ấy ạ, rất cám ơn anh đã cứu em, em rất cám ơn anh!”
Ôn Trĩ Sơ giật mình, nhận ra người bị hại, cười nói: “Không có gì… không có gì”.
Cậu học sinh lớp 10 nhìn cậu: “Em tên là Trần Trầm, lớp 10-5”.
“Tôi tên…’
“Em biết tên anh, anh là Ôn Trĩ Sơ”.
Ôn Trĩ Sơ: ?
Sao cậu ta biết?
Bởi vì danh tiếng của cậu vang vọng khắp bốn phương?
[Hệ thống: Bởi vì tiếng xấu lan xa.]
Ôn Trĩ Sơ:.

.


.
Hai mắt Trần Trầm sáng ngời lấp lánh nhìn Ôn Trĩ Sơ, chủ động mở lời: “Chúng ta có thể làm bạn bè không ạ?”
Có lẽ vì đối phương đã từng trải qua chuyện bị bắt nạt như cậu, nên Ôn Trĩ Sơ không hề đề phòng, khẽ gật đầu: “Có… có thể”.
“Vậy thì tốt quá, anh cứ gọi em là Tiểu Trầm đi, chữ Trầm có ba chấm Thủy”.

Nói xong cậu ta hơi xấu hổ nhìn Ôn Trĩ Sơ: “Anh lớn hơn em hai tuổi, em cứ gọi anh là anh nhé”.
Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu ta, Ôn Trĩ Sơ hơi xấu hổ từ chối: “Thật ra… thật ra cậu cứ gọi tên tôi là được”.
Trần Trầm nhìn cậu cười nói: “Em cảm thấy gọi anh thuận miệng hơn”.
Trần Trầm chân thành thể hiện ý muốn với cậu như thế, Ôn Trĩ Sơ cũng không bối rối quá lâu: “Được…”
Trần Trầm giương ánh mắt sùng bái nhìn Ôn Trĩ Sơ: “Anh ơi, anh có thể nói cho em nghe một chút, tại sao hôm qua anh lại tới cứu em không?”
Ôn Trĩ Sơ gãi đầu cười nói: “Thật ra… cũng không có gì đâu, chỉ là nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người thôi”.
Nhưng hình tượng này của cậu, trong mắt Trần Trầm lại rất cao lớn đẹp trai.
“Vậy lúc anh tới cứu em anh không thấy sợ hãi sao, anh không có vũ khí mà”.
Ôn Trĩ Sơ nghiêm mặt, “Tôi… có vũ khí”.
Trần Trầm kinh ngạc.
Ôn Trĩ Sơ: “Pháp luật chính vũ khí tốt nhất của chúng ta.”
Trần Trầm:.

.

.
Sau đó nhớ tới cái gì, Ôn Trĩ Sơ chủ động mở miệng, “Đúng rồi.”
Trần Trầm: “Dạ?”
“Sáng nay.

.

.

Bình sữa, là cậu tặng tôi sao?”
Trần Trầm không e dè khẽ gật đầu, cậu ta không biết Ôn Trĩ Sơ thích gì, loại sữa này là hương vị mới được đưa ra thị trường dạo gần đây, hết sức mới mẻ, cho dù có người không thích nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Ôn Trĩ Sơ thấy vậy tiếp tục mở miệng: “Chút nữa cậu theo tôi về lớp lấy lại nhé”.
Trần Trầm giật mình, “Vì sao ạ, em tặng sữa cho anh, anh không vui sao?”
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu.
Trần Trầm: “Vậy tại sao anh lại không cần?”
Ôn Trĩ Sơ nghiêm trang đáp lại, “Tôi không uống đồ uống đắt hơn 3 tệ.”
“.

.

.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo xin mời các bạn xem Bạch Liên đại chiến Trà Xanh..


Bình luận

Truyện đang đọc