NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH LIẾM CẨU

Edit: Vũ Quân

"Huhu Đình Đình xấu xa, đều tại cậu... Đang êm đẹp lại cho tớ ám chỉ tâm lý kì quái như vậy! Bây giờ mỗi lần thấy Hạ Nhai tớ đều khẩn trương không chịu được! Cậu nói phải làm sao bây giờ!"

Cuối tuần, Đường Miên đi đến nhà Tạ Đình Đình, nghĩ đến ngày đó cô được Hạ Nhai ôm mà bị dọa đạp cửa chạy, sau đó hoảng hốt không chọn đường thiếu chút nữa đụng vào niên cấp chủ nhiệm, cảm thấy vừa xấu hổ lại mất mặt.

Tạ Đình Đình nghe xong luận điệu vớ vẩn của Đường Miên, trợn trắng mắt: "Ám chỉ tâm lý mà trâu bò như vậy thì ngay cả táng gia bại sản tớ cũng muốn nhìn thấy Hồ Ca* nói anh ấy thích tớ." . Đam Mỹ Hay

(*nam diễn viên người Trung Quốc, hiện vẫn đang ế ????)

Rõ ràng là do Đường Miên chậm chạp, thích lại không tự biết, bị Tạ Đình Đình gợi lên một chút mới hậu tri hậu giác nhận ra, lúc này mới bắt đầu hoảng loạn vô thố mà quay lại mắng cô, thật là người tốt khó làm.

Một câu của Tạ Đình Đình khiến cho Đường Miên á khẩu không trả lời được, cô chỉ có thể giương mắt nhìn về phía bạn thân: "Vậy cậu nói xem tớ phải làm sao bây giờ, hiện tại ngay cả nhìn tớ cũng không dám nhìn Hạ Nhai, tớ cảm thấy mình quá cầm thú..."

Cảm thấy chính mình cầm thú vậy là đúng rồi, Tạ Đình Đình vốn chỉ phỏng đoán, bây giờ cảm thấy chắc chắn mình đã đoán đúng.

Con người ngây thơ này cuối cùng cũng yêu đương.

"Cao nhị có cái gì cầm thú, cũng không phải sơ nhị." Tạ Đình Đình vươn tay nhéo khuôn mặt non mềm của Đường Miên.

"Nhưng mà tớ càng ngày càng tò mò cậu ta rốt cuộc là dạng người gì, một tên nhóc cũng đem cậu câu đi được, cô ngốc này."

"Tên nhóc..." Đường Miên vốn muốn phản bác Tạ Đình Đình rằng Hạ Nhai không phải tên nhóc, nhưng nghĩ lại có chút phiền muộn: "Nếu, tớ nói là nếu, nếu lùi một vạn bước coi như tớ thật sự thích cậu ấy nhưng cậu ấy cũng không nhất định sẽ thích tớ... Con trai bây giờ nói giỡn rất khó để người ta yên lòng, tớ phân không rõ rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả......"

Tuy rằng Tạ Đình Đình cảm thấy nếu chàng trai kia thật sự tốt như lời Đường Miên nói thì tám chín phần chính là thích Đường Miên, nhưng đồng thời cô cũng rõ ràng, người ngây thơ như Đường Miên luôn suy nghĩ tốt về người khác, cho nên còn phải khảo sát một chút.

Buổi tối, Đường Miên ở chỗ Tạ Đình Đình ăn cơm tối, lại bồi cô thai phụ này xem một hồi phim truyền hình, trong lúc đó Tạ Đình Đình có cầm điện thoại của Đường Miên không biết đang đùa nghịch cái gì, cho đến lúc gần về mới đưa cho cô.

"Hôm nay để ông xã của tớ đưa cậu trở về đi, đi đêm không an toàn."

"A không cần phiền toái đâu, tớ gọi xe là được......"

"Không có việc gì." Tạ Đình Đình nói xong trên mặt lộ ra một nụ cười ái muội: "Có lẽ lần tới sẽ không cần dùng tới anh ấy nữa."

Đường Miên nghe thấy câu này đầy đầu là dấu chấm hỏi, còn không kịp lí giải ý tứ đã bị Tạ Đình Đình đẩy ra cửa.

*Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*

Đầu bên kia Hạ Nhai đang cùng bọn Vương Hiểu Quang từ tiệm bida ra ngoài, tìm một quán nướng gần đó chuẩn bị bữa ăn ngon, vài người gọi một bàn đồ ăn, có thêm bia và gió đêm thổi, không cần bàn muốn bao nhiêu dễ chịu thì có bấy nhiêu.

Mấy chai bia xuống bụng, vài người lại bắt đầu thời gian nói chuyện tào lao, khoác lác, Hạ Nhai chưa bao giờ thích nói mấy câu vô nghĩa này nên lấy điện thoại ra, nhân cơ hội xem tiểu Dương tử của anh có đăng trong vòng bạn bè cái gì về cuộc sống của cô không.

Lượn một vòng thật đúng là lượn ra một điểm đỏ, chỉ là sau khi Hạ Nhai ấn vào lập tức sắc mặt lạnh xuống, cỗ khí lạnh kia ép tới không khí trên bàn ăn rơi vào điểm băng, vài người khác hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám tiếp tục nói chuyện.

Vương Hiểu Quang uống lên chút rượu bổ gan, không sợ chết mà liếc mắt một cái về phía điện thoại của Hạ Nhai.

[Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải thoát kiếp độc thân, đêm nay ở trong vòng bạn bè chọn một người làm bạn trai tôi, xem ai xui xẻo!]

Status ngốc như vậy đã đủ làm cho người khác kinh ngạc, càng làm cho Vương Hiểu Quang kinh ngạc chính là thế nhưng nó lại do tự tay Đường Miên đăng.

"Này mẹ nó là bị trộm tài khoản đi!"

Vương Hiểu Quang cười đến mức thịt nướng trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

"Hạ ca cậu mau chụp hình lại, chờ ngày mai đi học chúng ta cười nhạo cô ấy!"

Ánh mắt của vài người còn lại nhìn Vương Hiểu Quang như đang nhìn kẻ ngốc, Hạ Nhai cũng căn bản không có tâm tình đi đáp lại Vương Hiểu Quang, khuôn mặt anh đen xì đứng lên.

"Các cậu cứ ăn đi, tôi đi trước."

Bên này Đường Miên vừa đến nhà không lâu, cô thay quần áo ở nhà lại rửa mặt, đang thoải mái dễ chịu nằm trong căn phòng nhỏ của mình, cô nghĩ lại lời hôm nay Tạ Đình Đình nói với mình.

Thời tiết chuyển lạnh, Đường Miên bọc chăn nhung nhỏ cuộn tròn ở trên giường, một bên nghĩ một bên nhịn không được dùng đầu đập vào gối, nhìn từ xa giống như một con hải sâm* đang mấp máy.

(* Hải sâm (Dưa chuột biển, chữ Hán: 海參) tên gọi dân gian là đỉa biển hay còn gọi là con rum là tên gọi chung của một nhóm động vật biển thuộc lớp Holothuroidea với thân hình dài và da có lông, có xương trong nằm ngay dưới da, sống trong lòng biển trên khắp thế giới. Định lấy ảnh minh họa nhưng em nó không xinh xắn lắm nên thôi)

Mấp máy một trận, Đường Miên cũng mệt mỏi, cô nằm liệt trên giường có chút mơ màng sắp ngủ, rồi tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên khiến cô sợ tới mức hết cả buồn ngủ.

Cha mẹ đều đã ngủ, Đường Miên sợ đánh thức bọn họ nên nhanh chóng đi qua cầm lấy điện thoại, cô thấy trên màn hình hai chữ 'Hạ Nhai' lại ở tại chỗ do dự một hồi lâu mới ấn nghe máy.

"Hạ Nhai, đã trễ thế này, em có......" Chuyện gì sao?

Đường Miên còn chưa nói xong, đã bị Hạ Nhai cả người đang tức giận xù lông sói ở bên kia đánh gãy:

"Bảo đám con trai trong vòng bạn bè của em lăn đi, ông đây làm bạn trai của em!"

***

Quào chương sau chính thức yêu đương thắm thiết, 200 vote up tiếp nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc