NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH LIẾM CẨU

Edit: Vũ Quân

"Hạ Nhai em... Sao em lại thế nữa... cô đã nói về sau không được đùa kiểu này!"

Không ngoài dự đoán khuôn mặt của Cừu nhỏ lại đỏ hơn phân nửa, màu đỏ rực trên mặt sắp đốt được cả điếu thuốc, Hạ Nhai nhìn thấy thế thật sự muốn cắn một ngụm.

"Hừ, cô giáo Dương đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhỡ may niên cấp chủ nhiệm đi ngang qua bị âm thanh của cô hấp dẫn đi vào thì làm sao bây giờ?"

Lúc này Đường Miên mới chú ý đến mình đã không biết từ khi nào bị Hạ Nhai kéo vào WC nam, cô lập tức càng thêm hoảng loạn co thành một đống.

"A a a bạn học Hạ Nhai, em mau thả tôi đi ra ngoài, nơi này là WC nam a a a!"

Ngày thường Hạ Nhai vừa nghe thấy tiếng con gái hoảng loạn thét chói tai đã cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng bây giờ nhìn Cừu nhỏ gấp đến độ dậm chân, không biết vì sao lại chỉ cảm thấy đặc biệt có ý tứ.

"Để em sờ mông cô một chút rồi sẽ thả cô đi ra ngoài, thế nào, còn có thể thuận tiện cảm ơn em lúc đi học đã cứu cô, chẳng phải là một công đôi việc sao?"

"Nơi nào một công đôi việc......"

Đường Miên giãy giụa còn chưa chết tâm, cô ngẩng đầu vừa nhìn mới phát giác Hạ Nhai thật sự cao lớn đến quá phận, hai cánh tay anh đè lên tường, bóng của anh gần như đem cả người cô nhốt ở bên trong, giống như che kín không kẽ hở cả bức tường phía sau, căn bản là cô không có khả năng chạy thoát.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua Đường Miên đặc biệt sợ có người ngay lúc này đi vào WC, cô khẩn trương đến độ tim đập tăng tốc, ầm ầm vang lên trong đầu, dường như ngay lập tức cô mất đi năng lực tự hỏi, trái lại người đưa ra yêu cầu là Hạ Nhai lại có vẻ mặt ở trong đầu viết nhật ký quan sát Cừu nhỏ.

"Vậy được rồi......" Đường Miên thậm chí không biết tại sao mình lại phải đưa ra lựa chọn giữa sờ mông và không sờ mông, rõ ràng ngay từ đầu chỉ là muốn cướp điếu thuốc trên tay anh.

"Chỉ có thể sờ một chút, dưới một chút thôi."

"Được, một lát." Hạ Nhai không chút do dự đồng ý, rốt cuộc cũng vươn tay đụng phải cái mông căng tròn của ừu nhỏ.

Xúc cảm của mông cô so với trong tưởng tượng của anh cũng không khác biệt lắm, vải jean co dãn rất tốt bao lấy cái mông, trong co dãn lại lộ ra cảm giác mềm mại, tay Hạ Nhai một khi đặt lên là không bỏ xuống được.

Cách quần jean xoa lên đã sướng như vậy, nếu trực tiếp sờ lên chỉ sợ sờ đến xảy ra chuyện mất.

Trên mặt Đường Miên đỏ đến lỗ tai, cô sống đến lớn như vậy còn chưa có người nào đưa yêu cầu kì quái, trần trụi như thế, lại còn thật sự thực hiện được nữa chứ. . ngôn tình ngược

"Được, được chưa?" Thời gian sắp đột phá giới hạn "dưới một chút" trong lòng Cừu nhỏ, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng của thiếu niên thẩm thấu tiến vào, nơi đi đến đều tê dại như là điện giật, làm eo cô nhũn ra từng đợt, giữa hai chân cũng bắt đầu có một dòng nhiệt lưu ẩn ẩn kích động.

Một cái tay khác của Hạ Nhai lập tức ôm lấy eo của Cừu nhỏ phòng ngừa cô đổi ý chạy trốn, sau đó cả người lại ép về phía trước, đem Đường Miên dồn trong góc tường không thể động đậy, cô chỉ có thể tùy ý để tay Hạ Nhai ở trên cánh mông di chuyển tàn sát bừa bãi.

Đang là thời gian đi học, thỉnh thoảng ở bên cạnh sẽ truyền đến tiếng học sinh đọc diễn cảm tập thể, Đường Miên sợ tới mức không dám lên tiếng cũng không dám động đậy, chân cũng bắt đầu nhũn ra, làm cô không thể không vươn tay đỡ lấy cánh tay Hạ Nhai.

"Em, em sờ đủ rồi chứ......"

Cô cảm thấy đã qua rất lâu, Hạ Nhai lại còn ở trên mông cô sờ tới xoa đi, không có nửa điểm ý tứ muốn thu tay lại.

*Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*

Âm thanh của Đường Miên đã run rẩy, thanh tuyến cũng đặc biệt tinh tế, giống như bị dọa đến mức nói không ra lời, Hạ Nhai cảm thấy bộ dáng run rẩy co rúm lại của Cừu nhỏ đặc biệt có thể khơi gợi thú tính trong xương cốt của anh, làm anh không nhịn được càng muốn bắt nạt cô, bắt nạt từ trong ra ngoài.

"Cô nói một lát, còn chưa hết một lát mà." Hạ Nhai cúi đầu, cố ý đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, anh thấy bộ dáng Đường Miên sợ tới mức trốn khắp nơi thì cảm thấy vừa thú vị lại thỏa mãn.

"Một lát, nói như thế nào cũng phải tầm mười phút."

"Mười, mười phút... Mười phút thì còn gì là một lát......" cả người Cừu nhỏ co rút ở trong góc bẹp miệng, không cần bàn có bao nhiêu ủy khuất.

"Bạn học Hạ Nhai, em không thể như vậy, cô là giáo viên.... Em không thể bắt nạt cô như vậy."

"À, em biết mà." Ý cười trên mặt Hạ Nhai không giảm.

"Cho nên em sờ dịu dàng như vậy, sao có thể gọi là bắt nạt chứ, cô nói có đúng không, cô giáo Dương?"

"Bạn học Hạ Nhai tôi không phải họ Dương......" Đường Miên cảm thấy cánh mông của mình nóng rát, bị cọ xát giống như sắp bốc cháy.

"Bạn học Hạ Nhai nhanh buông tôi ra được không, chờ lát nữa nếu có giáo viên khác vào WC......"

Huống chi nơi này còn là WC nam, nếu thật sự bị học sinh khác nhìn thấy... vậy quả thực là mất mặt đến có thể trực tiếp đi nhảy lầu!

Thấy Cừu nhỏ thật sự sắp khóc, lúc này Hạ Nhai mới lưu luyến dừng động tác thu tay lại, xúc cảm mông của Đường Miên thật sự tốt vượt quá tưởng tượng, Hạ Nhai buông lỏng tay, sau đó chỉ còn lại vô hạn chưa đã thèm.

"Bạn học Hạ Nhai... Về sau không thể như vậy, phải nghe lời, được không?" Đường Miên thật sự một chút biện pháp với Hạ Nhai cũng không có, cô không có khí thế như các giáo viên khác, chỉ có thể ôn tồn mềm giọng khuyên bảo:

"Về sau đừng nhắc lại yêu cầu kì quái như vậy, được không?"

Giọng Cừu nhỏ mềm ấm khuyên bảo chỉ có một chút là lọt vào lỗ tai Hạ Nhai, anh cúi đầu trầm ngâm một lát.

"Nghe lời thì cũng được."

"Thật sao?" Hạ Nhai đồng ý sảng khoái như vậy, chỉ một chút Đường Miên đã đem việc mông bị xoa sắp đỏ vừa rồi xóa bỏ, cô vui vẻ, đôi mắt to tròn lộ ra ánh sáng hồn nhiên.

"Nhưng cô phải cho em chỗ tốt gì đó?" khóe môi Hạ Nhai gợi lên, nghiêng nghiêng đầu.

"Chỗ tốt để em nghe lời."

Lại còn muốn cái gì chỗ tốt! Đường Miên bẹp miệng, cảm giác mình đã hoàn toàn mất đi uy nghiêm của giáo viên.

"Trừ sờ mông......"

"Vậy quyết định."

Ánh mắt Hạ Nhai từ cái mông vểnh của Cừu nhỏ không ngừng đi lên, cuối cùng dừng ở trên hai luồng cao ngất kia.

Chỗ có thể sờ trên người Cừu nhỏ không phải còn có rất nhiều sao.

Bình luận

Truyện đang đọc