NHẬT KÝ DƯỠNG THÀNH LIẾM CẨU

Edit: Vũ Quân

Phiên ngoại kết thúc · Tân Hôn

Ngày chân chính diễn ra hôn lễ, cách ngày cầu hôn thành công đã hai năm.

Hai năm nay mỗi ngày Hạ Nhai gần như đều tăng ca, rốt cuộc cũng đứng vững gót chân ở thành phố Sơn, có thể cho tân nương của anh một bộ hôn phòng, còn có một hồi hôn lễ long trọng.

Hôn lễ tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố Sơn, ngay cả cửa khách sạn cho đến lối đi bộ đều trang trí một hồi, dùng hoa hồng trắng và bóng bay hồng xây dựng ra cổng hôn lễ tràn ngập sắc thái đồng thoại.

Ngày tổ chức Tạ Đình Đình mang theo con gái 6 tuổi, trước thời gian đến trang điểm cho Đường Miên, cô gái nhỏ lớn lên cực kỳ giống Tạ Đình Đình, gọi một câu Miên Miên tỷ tỷ làm tim Đường Miên tan chảy.

"Miên Miên tỷ tỷ, Lang thúc thúc đâu?" Âm thanh của cô gái nhỏ giòn ngọt giống như quả táo tươi mới nhiều nước, đôi mắt to trò chớp làm Đường Miên ôm bé hôn vài cái.

Đường Miên cũng không biết vì sao bé gọi mình là tỷ tỷ, ngược lại kêu Hạ Nhai là thúc thúc, Hạ Nhai bị tức giận không nhẹ, nhìn thấy tiểu nha đầu này liền đá đi.

"Lang thúc thúc đi làm việc của mình rồi, bảo bối." Đường Miên vẫn luôn liền thích con gái, trước kia lúc Hạ Nhai ở nơi khác học đại học cô luôn thích chạy đến nhà Tạ Đình Đình, bế bé lên đều luyến tiếc buông tay, bị Tạ Đình Đình cười nhạo vô số lần.

"Ôi chỗ ngồi đủ xa! Xem ra Hạ ca từ Hải đại đi ra đúng là trâu bò." bên ngoài phòng nghỉ truyền đến tiếng Vương Hiểu Quang đại kinh tiểu quái, Đường Miên nhanh chóng buông tiểu nha đầu đi ra ngoài, liền thấy Dư Nhuế không thể nhịn được nữa mà cho Vương Hiểu Quang một chân.

"Mẹ nó cậu thật là ồn muốn chết."

Vương Hiểu Quang tủi thân giống như quả bóng xì hơi: "Tôi câm miệng còn không được sao."

Lời còn chưa dứt, Dư Nhuế đã thấy Đường Miên đi về phía bọn họ, lúc này cô mới thu chân lại làm Vương Hiểu Quang nhặt về một cái mạng.

"Cô giáo." Dư Nhuế mặc chiếc váy đen và bốt cao cổ, hiên ngang đến không được: "Tân hôn vui vẻ."

"Tân hôn vui vẻ! Hai bọn em phải cho hai người bao lì xì lớn!"

Vương Hiểu Quang lập tức đi tới: "Lại nói tiếp em còn cảm thấy thần kỳ, lần trước em mới biết được thì ra hai người từ thời cao trung đã cặp với nhau, em lúc ấy như thế nào một chút cũng không nhận ra......"

Mắt thấy Vương Hiểu Quang vừa nói lại sắp không thu lại được, Dư Nhuế trợn trắng mắt: "Mẹ nó phiền muốn chết......"

Đường Miên nhìn hai người hỗ động mà cười không ngừng: "Cô cũng không nghĩ tới các em thế nhưng sẽ ở bên nhau."

"Đó còn không do cô ấy theo đuổi em, theo đuổi đến mức......" Vương Hiểu Quang ngoác miệng lại chuẩn bị khoác lác, bị Dư Nhuế cứng rắn trừng một cái, cậu ngay lập tức uốn lưỡi: "...Em quay đầu lại theo đuổi cô ấy sao."

Cặp này đúng là hoan hỉ oan gia, vẫn luôn ồn ào nhốn nháo đến bây giờ, cũng may có kết quả tốt.

Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, Đường Miên đi đến cửa khách sạn chuẩn bị cùng Hạ Nhai tiếp khách.

"Em đừng đi ra, ở bên trong nghỉ ngơi đi." Hạ Nhai đứng ở cửa trong chốc lát, đã cảm thấy việc tiếp khách không phải việc người làm, mỗi người tới đều phải cười, cười đến mức nụ cười của anh cứng đờ: "Văn hóa hôn lễ chính là bã, anh tự mình vào địa ngục thì thôi em cũng đừng đi theo anh chịu tội."

Đường Miên thuận tay giúp anh sửa sang lại cà vạt: "Khó mà làm được, chờ lát nữa người ta sẽ cho rằng anh kết hôn với người khác đó."

"Vậy bằng không anh lấy iPad tới, đem ảnh chụp của em phóng lên ôm trước ngực thế nào?"

"......"

Đường Miên đem cà vạt của anh kéo xuống, chặt đến mức Hạ Nhai lập tức đỏ mặt xin tha.

"Ai nha cô còn nói tên tiểu tử này trước kia như thế nào đột nhiên lại hăng hái học tập." Khi nói chuyện niên cấp chủ nhiệm và Ngô Mẫn cùng với các giáo viên khác cũng đi tới:

"Thì ra là coi trọng cô giáo Đường của chúng ta, kế hoạch của em đúng là đủ to lớn."

"Thật ra lúc ấy em đã nhìn ra manh mối, chỉ là không có chứng cứ xác thực thôi."

Trên mặt Tiếu Thần vẫn đeo một bộ mắt kính dày, lúc nói chuyện còn đỡ gọng kính: "Lại nói tiếp gần đây em đang chuẩn bị viết một câu chuyện tình yêu, hai người có hứng thú làm vai chính không?"

Đều là những gương mặt quen thuộc rồi lại mang theo chút xa lạ, Đường Miên giống như trở về tháng chín vừa mới khai giảng mấy năm trước, trở lại phòng học lần đầu tiên cô gặp gỡ Hạ Nhai.

"Còn em có được tính là bà mối của hai người không?"

Ngồi bên cạnh Vương Hiểu Quang một bên ăn vụng một bên lẩm bẩm: "Nếu không phải lúc trước em thổi bay váy của cô giáo Đường, em đoán chắc cũng chưa có chuyện xưa phía sau......"

Dư Nhuế thiếu chút nữa tức điên, thật mệt với tên này còn có mặt mũi mà nói.

Sau khi hôn lễ kết thúc, cả người Đường Miên mệt mỏi nằm liệt, ngẫm lại cả ngày hôm nay mình vẫn luôn mặc áo cưới dẫm giày cao gót đi khắp nơi, gần như một khắc cũng chưa dừng, hai cái đùi mỏi đến độ giống như không phải còn của cô nữa.

Hạ Nhai tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng vẫn ôm Đường Miên đi đến phòng tắm rửa mặt một phen mới đem người thả lại trên giường.

"Hôm nay hình như là đêm tân hôn của chúng ta......"

Đường Miên nằm ở trên giường, bởi vì tinh bì lực tẫn mà âm thanh đều hữu khí vô lực: "Em cứ ngủ như vậy có phải không hiểu phong tình không?"

Hạ Nhai cười một tiếng: "Vậy em cảm thấy bị anh thao đến ngất xỉu là phong tình sao?"

"......" Cũng đúng, nói chuyện phong tình gì với anh chứ.

Nghĩ như vậy, Đường Miên trực tiếp nghiêng người ngủ.

Nửa đêm, Đường Miên mơ mơ màng màng mà sờ đầu mình, đầy đầu toàn là mồ hôi, cô nhíu mi, cảm giác được một trận gió lạnh ập vào mặt.

"Bị nóng nên tỉnh?" Giọng nói của Hạ Nhai trong đêm hè oi bức có vẻ đặc biệt từ tính trầm thấp.

"Vâng." Đường Miên vẫn mơ hồ: "Điều hòa đã mở chưa, sao lại nóng như vậy."

"Mất điện rồi, cừu nhỏ ngốc." Hạ Nhai nói xong động tác trên lại nhanh hơn hai phần.

"Bây giờ có tốt hơn một chút không?"

Tiểu khu mất điện, nhưng đèn đường vẫn sáng, Đường Miên dần dần quen với hoàn cảnh tối đen xung quanh, xuyên qua ánh sáng mỏng manh cô thấy đôi tay Hạ Nhai ở không trung lắc lư... Anh đang tự quạt cho mình.

Đường Miên hôm nay rất mệt, nhưng đồng thời cô cũng biết Hạ Nhai chắc chắn càng mệt hơn cô, anh không những đứng lâu hơn cô, thậm chí còn chưa từng ngồi, vẫn luôn dẫn đường cho tân khách, sau đó còn giúp cô chắn thật nhiều rượu.

"Khá hơn nhiều......"

Trong lòng Đường Miên vừa động, cô vươn tay đi ôm cổ Hạ Nhai: "Hạ Nhai, anh có biết có một câu gọi là lấy nóng trị nóng không?"

"Như thế nào?"

Hạ Nhai cười nhẹ ôm lấy cô: "Em muốn làm việc gì càng nóng hơn đây?"

Bàn tay Đường Miên cọ qua thái dương Hạ Nhai, nơi đó sớm đã rơi đầy mồ hôi, ướt thành một mảnh, tối nay giống như cực kỳ oi bức, cho dù đã mở cửa sổ cho thông gió nhưng cũng không đỡ hơn nhiều.

Cô ghé đầu qua thong thả mà nhu thuận mút hôn gương mặt thấm mồ hôi của anh: "Đương nhiên là làm việc nên làm trong đêm tân hôn rồi......"

27/7/2020

~HOÀN~

Bình luận

Truyện đang đọc