NHẬT KÝ LỪA BA CỦA BẢO BẢO


Cùng lúc đó, Thẩm Tư Viện mất hồn mất vía rời buổi lễ long trọng về tới nhà.

“Mẹ, con nhìn thấy cô ta trở về, cô ta trở về rồi, nếu cô ta đoạt lại anh Chiến của con thì phải làm sao bây giờ? Nếu cô ta nói cho anh Chiến biết năm đó là con hại chết cô ta thì phải làm sao?”
Cô ta vốn muốn tận dụng buổi lễ long trọng này để tiếp xúc với Chiến Vân Khai, muốn liên hệ gia tăng tình cảm với Chiến Vân Khai.

Chỉ là ai ngờ lại thấy được Mộ Minh Nguyệt ở trong yến hội!
Cô ta có Chiến Cảnh Hi là con át chủ bài để có được cuộc sống mà cô ta mong muốn.

Ngoại trừ việc Chiến Vân Khai không chịu cho cô ta một mối hôn sự thì cô ta rất thỏa mãn với hiện tại.

Cô chủ của tập đoàn Mộ Thị, mỹ nhân đẹp nhất Vân Thành, ngôi sao hàng đầu có được nhiều tài nguyên nhất của giới giải trí, mẹ ruột của cậu chủ nhỏ nhà họ Chiến.

Có cái nào không làm cho người khác hâm mộ và ghen tỵ không?
Sau năm năm, cô ta không còn để bụng chuyện Chiến Vân Khai chịu cưới mình hay không nữa, dù sao thì cả thế giới đều biết cô ta là mẹ ruột của cậu nhỏ nhà họ Chiến, trong tương lai người Chiến Vân Khai kết hôn cũng sẽ là cô ta thôi.

Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô ta trở thành mợ chủ nhà họ Chiến.

Nhưng hiện giờ Mộ Minh Nguyệt đã quay về!
Tống Thanh đang cắn hạt dưa vừa nghe thấy vậy thì khựng lại, cũng bắt đầu luống cuống: “Sao cô ta lại trở về? Không phải cô ta đã chết rồi sao? Lúc đó chúng ta tới bệnh viện, bên bệnh viện đã nói rằng quá lâu mà không có ai nhận thi thể thì sẽ đem đi hỏa táng, sao cô ta còn sống được?”
Năm năm trước Thẩm Tư Viện gọi điện báo cho bà ta đến bệnh viện chăm sóc cô ta và đứa nhỏ, bà ta khó hiểu, Thẩm Tư Viện giả bộ mang thai mà, sao lại sinh ra một đứa nhỏ được? Bà ta tới rồi mới biết là Thẩm Tư Viện cướp lấy đứa con của Mộ Minh Nguyệt, còn Mộ Minh Nguyệt được báo về là khó sinh mà chết.

“Vị trí mợ chủ nhà họ Chiến là của con, ai cũng không được cướp đi!” Biểu cảm của Thẩm Tư Viện trở nên dữ tợn trong nháy mắt: “Mẹ, nếu Mộ Minh Nguyệt thật sự quay về, con không hy vọng cô ta có bất kì quan hệ gì với Chiến Vân Khai.


“Tư Viện, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để cho cô ta làm được gì, cô ta chẳng qua chỉ là một con nhóc không có bối cảnh gì, tất cả mọi người đều biết rõ con mới là mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi.


” Vẻ mặt của Tống Thanh cũng trở nên tàn nhẫn.

Hơn nữa Chiến Vân Khai là dạng người gì, hai mẹ con bà ta còn hiểu rõ hơn ai hết.

Sở dĩ Chiến Vân Khai chịu để cho các cô trải qua ngày lành tháng tốt cũng là nhờ vào việc Thẩm Tư Viện đã sinh cho anh một đứa con.

Nếu để cho Chiến Vân Khai biết chuyện xảy ra vào năm năm trước, kết cục của họ chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!
Huống chi, hiện tại dựa vào Chiến Cảnh Hi, địa vị của các cô ở Vân Thành cũng cao hơn không ít.


Chiến Vân Khai âu sầu phiền muộn, bèn kêu mấy anh em ra ngoài uống rượu giải sầu.

Ba người anh em vừa đến nơi liền thấy Chiến Vân Khai đang uống rượu một mình.

Cố Nam Thành ngồi xuống bên cạnh, đoạt lấy chai rượu trong tay Chiến Vân Khai, nói: “Anh Chiến à, cậu uống ít chút đi, ảnh hưởng đến thận, hơn nữa cậu còn từng phẫu thuật thận rồi đấy.


Cố Nam Thành là bác sĩ chính chăm sóc cho Chiến Vân Khai.

Tai nạn xe hơi khiến thận của Chiến Vân Khai bị thương, còn liệt mất nửa người.

Nếu không phải có một quả thận kia thì đã không có Chiến Vân Khai ngày hôm nay.

Cảnh tượng uống rượu giải sầu như thế này, bọn họ chỉ trông thấy vào năm năm trước, khi biết tin Mộ Minh Nguyệt đã chết, anh uống rượu nhiều đến nỗi phải đưa vào ICU.


Hiện giờ lại uống rượu!
Ba người anh em kết nghĩa đều hoảng tới trắng bệch cả mặt!
Bốn anh em Chiến Vân Khai bọn họ là tứ công tử của Vân Thành, và cũng là bạn nối khố của Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai, Cố Nam Thành, Lệ Thiếu Tước, Cung Thần.

Là người thừa kế của bốn gia tộc ở Vân Thành.

“Anh Chiến, tớ thấy cậu không muốn sống nữa rồi!”
“Người chết không thể sống lại, tới bây giờ cậu vẫn chưa quên được cô gái Minh Nguyệt kia sao?”
Cố Nam Thành nhìn hai người anh em kia, rồi lại nói với Chiến Vân Khai: “Anh Chiến à, cậu làm bố, là tấm gương tốt, nếu bị người trong nhà biết cậu tới đây say rượu, nắm được nhược điểm của cậu, việc cậu kế thừa nhà họ Chiến có thể gặp rắc rối.


“Việc cậu đã ly dị rồi mà vẫn cứ mãi độc thân thế này cũng là một vấn đề đấy, nếu đám người nhà họ Chiến kia giương sẵn cờ hiệu “Thành gia rồi mới lập nghiệp” muốn ép hôn thì tớ thấy cậu rồi cũng sẽ gặp phiền toái thôi.


“…” Chiến Vân Khai bắn cho anh ta một ánh nhìn lạnh giá.

Cố Nam Thành nhíu mày, tiếp tục nói: “Có phải vì chuyện của Chiến Cảnh Hi không? Thẩm Tư Viện là mẹ ruột của thằng bé, nếu cậu thật sự kết hôn, tôi nghĩ ngoại trừ cô ta cũng không có ai nữa nhỉ? Hay là cậu lại gặp được một người nào đó mình yêu thích, thì có thể bao nuôi cô ấy bên cạnh mình.


Rầm!

Chiến Vân Khai nghe vậy, nặng nề đặt ly rượu lên bàn trà.

Quanh thân anh như có một lớp băng lạnh, khiến ba người anh em run bắn!
“Vợ của tôi chỉ có một mình Mộ Minh Nguyệt.

” Chiến Vân Khai đứng lên, đi ra ngoài.

Để lại ba người anh em nhìn nhau.

Mộ Minh Nguyệt rời khỏi biệt thự của Chiến Vân Khai, về đến nhà đã là mười giờ tối.

Ngày hôm sau, Mộ Minh Nguyệt nhìn đến đứa con cưng hãy còn đang ngủ trên giường, sau khi dậy sớm nấu cơm xong thì viết một tờ giấy nhắn, rồi chọn một bộ quần áo đơn giản thoải mái đi ra ngoài.

Mộ Minh Nguyệt bắt xe tới tòa nhà của tập đoàn Mộ thị.

Hôm nay đúng là ước hẹn bảy năm, cũng là ngày mà quyền cổ đông của tập đoàn Mộ thị biến động.

Đây là hai tòa nhà cao hơn trăm mét, dùng phương thức xây dựng tòa nhà có sân trong, sông nhỏ chảy quanh, cây tỏa bóng mát, gần mười nghìn mét vuông đất được xanh hóa, một nơi làm việc tọa lạc trên một khu sinh thái.

Cô vừa mới vào tới đại sảnh, đã bị một thanh âm cản lại.

“Ôi ôi ôi! Cô là ai, mau ra ngoài đi, ở đây người không có chức vụ không được đi vào!”
Một cô gái mặc váy đen chuyên nghiệp đi tới, cản đường của Mộ Minh Nguyệt, vừa lên tiếng là muốn đuổi người.

Vẻ mặt của Mộ Minh Nguyệt thờ ơ, nhìn tên tuổi chức vị trên huy hiệu của cô gái kia và nói: “Tôi đến tìm Thẩm Tam Thăng.


“Cô này là người điếc sao! Tôi nói cô đi ra ngoài mà!”
Tống Bình quản lý đại sảnh chỉ vào Mộ Minh Nguyệt, thái độ chán ghét nói: “Nếu cô không đi, tôi kêu bảo vệ đuổi cô đi!”

Mộ Minh Nguyệt rất khó chịu, Tống Bình này chẳng qua chỉ là một con chó ở tập đoàn Mộ Thị.

Phải biết rằng cô mới là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mộ Thị!
Một con chó trông cửa làm loạn gì ở đây?
Là ai cho Tống Bình lá gan ấy?
Đáng chết!
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi đến tìm Thẩm Tam Thăng.

” Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nói.

Thẩm Tam Thăng?
Tống Bình sửng sốt, định thần lại, nhìn kỹ Mộ Minh Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, tức giận lan tràn đầy trong mắt: “Một kẻ hèn như cô, còn dám tìm tới cửa? Bác trai của tôi là người cô có thể quyến rũ à? Tuổi còn trẻ không chịu làm gì tốt, lại đi học làm người thứ ba chen vào nhà người ta! Cô lại còn dám để ý tới chồng của bác tôi!”
“Hôm nay để tôi dạy dỗ cho cái đồ hèn hạ nhà cô, tôi muốn đánh cô để quỳ xuống nhận sai mới thôi!”
Mộ Minh Nguyệt lạnh nhạt mở miệng: “Cô có chắc muốn tôi quỳ xuống xin lỗi không?”
“Đúng! Quỳ xuống nhận lỗi cho tôi!” Vẻ mặt của Tống Bình kiêu ngạo, toát ra hơi thở ngang ngược từ trong xương: “Không chỉ quỳ xuống, còn phải dập đầu nữa!”
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt mới bình thản nhìn Tống Bình, lạnh lùng nói: “Hy vọng một lát nữa cô sẽ không quỳ xuống cầu xin tôi buông tha cho cô.


Tống Bình vừa nghe liền cười khẩy: “Cô đùa cái gì thế? Chỉ bằng cái dáng vẻ quê mùa thô tục này à? Tôi lại phải quỳ xuống cầu xin cô á?”
Ngạo mạn, không biết xấu hổ, phách lối!
Chỉ bằng thứ thô tục quê mùa như cô ta mà lại dám mạnh miệng, đúng là khiến người ta cười chết mất thôi!
Tống Bình nói xong, liền giơ tay muốn tát Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt giơ tay nắm lấy cổ tay Tống Bình.

Mộ Minh Nguyệt cao một mét bảy, từ trên cao nhìn xuống Tống Bình chỉ cao một mét năm, lạnh lùng nói: “Không đến lượt cô dạy bảo tôi đâu!”
Vẻ mặt Tống Bình hung dữ, mắng to: “Đồ hèn hạ! Mau buông tôi ra! Cô có biết tôi là ai không hả!”
Để xem lát nữa ả ta sẽ xử lý Mộ Minh Nguyệt, làm cho Mộ Minh Nguyệt phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thế nào!.


Bình luận

Truyện đang đọc