NHẬT KÝ LỪA BA CỦA BẢO BẢO


Khoảnh khắc con dao vung tới, Mộ Minh Nguyệt hệt như một tia chớp mà phóng lên phía trước, nhào lên người Chiến Vân Khai, ôm lấy anh, lăn hai vòng sang bên cạnh!
Con dao bổ thẳng lên boong tàu.
Mộ Minh Nguyệt trông sắc mặt trắng bệch vì chảy máu của Chiến Vân Khai, cô nhìn về phía Bao Bán Tiên: “Anh ấy đã đồng ý rút khỏi Vân Thành rồi, tại sao anh vẫn muốn lấy mạng anh ấy chứ? Xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, đừng gϊếŧ anh ấy.”
Bọn họ tay không tấc sắc mà đến, còn đối phương dường như lại có tay súng bắn tỉa mai phục khắp mọi nơi.
Hiện giờ mỗi một bước đi của bọn họ đều là một mối nguy hiểm!
Chỉ hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ phải bỏ mạng tại nơi này ngay!
Chiến Vân Khai kinh ngạc nhìn Mộ Minh Nguyệt đang bảo vệ trước mặt mình, bộ dạng của anh lúc này giống như một đứa nhóc con được bảo hộ dưới cánh chim của cô vậy.
Sự xúc động rung rinh trong lòng anh!
Một cô gái nhỏ bé như cô lại đang bảo vệ cho người đàn ông to lớn là anh!
Cảm động thì cảm động thật, nhưng lúc này anh lại rất tức giận!
Cô nhóc này có biết cái gì là nguy hiểm hay không hả!
Có biết trong tay Bao Bán Tiên đang cầm thứ gì không?
Chỉ cần Bao Bán Tiên động một ngón tay thôi là cô đã gặp nguy hiểm rồi!
Đang yên đang lành, một cô gái như cô che chở phía trước cho anh làm cái gì!
Từ nhỏ Chiến Vân Khai đã một mình lớn lên ở nước ngoài, tự trang bị cho mình một bản lĩnh phi thường, có chuyện sống chết gì mà anh chưa từng phải trải qua đâu? Anh còn sợ lời đe dọa này của Bao Bán Tiên nữa sao?
Từ trước đến giờ toàn là anh dẫn theo đàn em cùng xông pha vào trận chiến, mà lúc này đây, lại là một người phụ nữ tới bảo vệ anh!

Khái niệm này khác hoàn toàn với chuyện năm xưa cô chăm sóc cho anh!
“Mày cút ngay! Giới hạn của Bao Bán Tiên tao là không gϊếŧ phụ nữ!” Bao Bán Tiên nhìn Chiến Vân Khai sắp chết đến nơi rồi vẫn còn có một người phụ nữ che chở cho, anh ta gằn giọng, nói: “Nếu như mày không tránh ra, thì tao sẽ tiễn cả người đàn ông lẫn con trai của mày đi chung với nhau luôn đấy!”
“Mộ Minh Nguyệt!” Vẻ mặt lạnh lùng của Chiến Vân Khai sa sầm xuống, vươn tay kéo cô ra sau lưng.
“Chiến Vân Khai! Anh câm miệng!” Mộ Minh Nguyệt trừng mắt với Chiến Vân Khai, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Chiến Vân Khai hung ác nhìn thẳng vào Mộ Minh Nguyệt, con ngươi sâu thẳm bên trong đôi mắt anh khẽ lay chuyển, tình cảm chất chứa rung động mãnh liệt: “Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai tôi còn chưa tàn phế đến nỗi phải cần một người phụ nữ đến bảo vệ!”
Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt lúc này trắng bệch, cô nhìn trối trết vào anh.
“Mộ Minh Nguyệt, kể từ giây phút tôi được sinh ra, cả đời này của đôi đã được định trước là phải cô độc rồi! Cho dù em đã bước vào thế giới của tôi, thế nhưng đó cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi!”
“Tôi không nên tiếp xúc với em, càng không nên cuốn em vào chuyện ân oán của tôi!”
“Từ rày về sau, giữa em và tôi không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa!”
Chiến Vân Khai ôm lấy bả vai đang không ngừng chảy máu vì bị con dao của Bao Bán Tiên đâm vào khi nãy.
Mộ Minh Nguyệt nhìn khắp người anh toàn là máu, cô lo rằng anh sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết, dáng vẻ của cô thậm chí hệt như đang nhìn thấy mạng sống của Chiến Vân Khai chầm chậm trôi đi mất vậy.
Nhìn đến mức đau lòng khôn xiết!
“Ha ha ha, đúng là không thể tin được! Ắt hẳn người ngoài không ai biết được chủ nhân của điện Chiến Thần khiến người nghe tên đã sợ vỡ mật thế mà lại có một mặt tình cảm như này đâu nhỉ!” Bao Bán Tiên nhìn về nơi tình yêu tuyệt diệu xúc động lòng người nọ, suýt chút nữa là hâm mộ muốn khóc: “Chỉ là á, hôm nay mày chết chắc rồi.

Tao sẽ không gϊếŧ người phụ nữ của mày, cũng không gϊếŧ con mày…”
“Nhưng mà…” Bao Bán Tiên cười khẩy một tiếng: “Tao sẽ bán cô ta đến Trung Đông Châu Phi, cũng sẽ chặt tay chặt chân con mày, vứt ra ngoài đường làm ăn xin.


Chiến Vân Khai, tao sẽ không cho mày chết thoải mái đâu, mà thay vào đó, tao sẽ từ từ tra tấn mày, để mày tận mắt nhìn người mà mày yêu quý nhất bỏ mạng vì mày như thế nào!”
Bao Bán Tiên muốn dạy cho Chiến Vân Khai một trận từ lâu lắm rồi, nhìn số phận bây giờ của Chiến Vân Khai bị nắm chặt trong lòng bàn tay mình, anh ta ra lệnh: “Chúng mày đánh nó cho tao, đánh mạnh vào.

Chỉ cần nó chưa tắt thở thì cứ việc đánh!”
Lệnh của Bao Bán Tiên vừa phát ra, năm sáu tên côn đồ đã lập tức bao vây lấy Chiến Vân Khai.
Mộ Minh Nguyệt muốn tiến lên đẩy chúng ra, nhưng lại bị Bao Bán Tiên chĩa mũi dao vào trán: “Con đàn bà thối, không muốn thằng đàn ông của mày chết thì cứ ngoan ngoãn ngồi nhìn đi.

Nếu như mày muốn nó chết nhanh thì cứ việc chống đối!”
Có tên côn đồ đột nhiên vung cây gậy sắt về phía Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai thấy thế thì vội vàng ôm lấy cô, dùng thân mình chắn gậy cho cô.
“Đừng…đừng đánh nữa!” Mộ Minh Nguyệt được Chiến Vân Khai che chở trong lồng ngực rộng lớn, vì vậy nên cô có thể cảm nhận được âm thanh khi cây gậy sắt ấy nện lên lưng anh.
Đôi mắt Mộ Minh Nguyệt đỏ ửng, nước mắt thoắt cái đã giàn giụa tràn mi.
Mà Mộ Nhạc Nhạc bị treo lơ lửng trên không trung, thấy bố mẹ mình bị đánh đập tàn bạo dưới đất, cậu nhóc giãy giụa kịch liệt, sốt ruột hệt như con kiến bò trong chảo nóng!
“Hắc Ưng bị sao thế?”
“Sao còn chưa đến cứu viện nữa!”
Hắc Ưng còn không đến giúp thì bố mẹ nhóc sẽ thảm mất thôi!
Nếu không phải vì nhóc, bố mẹ cũng sẽ không bị bắt lại ở đây!

Mộ Nhạc Nhạc nghiến chặt răng!
“Chiến Vân Khai…ông bố xấu xa…bố…mẹ…”
Mộ Minh Nguyệt trơ mắt nhìn Chiến Vân Khai bị năm sáu cây gậy sắt nện vào người, anh vốn đã nguy kịch lắm rồi, bị đánh như thế này thì làm sao mà chịu nổi đây?
Rõ ràng là anh có thể phản kháng, thế nhưng một khi anh chống trả thì sẽ không thể bảo vệ cô được nữa!
Con trai cô bị treo giữa không trung, anh ra tay thì sẽ bảo vệ được cô, nhưng lại không có cách nào bảo vệ nổi đứa con trai quan trọng nhất đời cô!
“A!”
Đột nhiên, Mộ Minh Nguyệt hét to!
Ngay sau đó, cô xoay người một cái, che chắn trước mặt Chiến Vân Khai.

Cô vươn tay bắt lấy một cây gậy sắt trong số đó, đá mạnh một cú vào bụng đối phương.

Người nọ lập tức bị cô đạp thẳng xuống biển!
Đám người đó giật mình, thậm chí còn không thấy rõ Mộ Minh Nguyệt đánh trả bằng cách nào nữa.

Lúc này, trong tay Mộ Minh Nguyệt đã xuất hiện một cây gậy sắt, khởi động khớp cổ sang hai bên, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Bao Bán Tiên thấy Mộ Minh Nguyệt còn biết đánh lộn như thế, cũng vô cùng tò mò.

Anh ta hất tay ra hiệu, lập tức lệnh cho tay súng bắn tỉa ngưng hành động.

Thật ra anh ta muốn xem xem Mộ Minh Nguyệt bị đám côn đồ này đánh chết như thế nào!

Chiến Vân Khai bị đánh vài cái vào đầu, lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, nghiêng người dựa sang một bên.
Mộ Minh Nguyệt cầm gậy sắt trong tay, quật một cú phản đòn trí mạng về phía năm tên côn đồ khác!
Chiêu nào chiêu nấy cũng vô cùng hung hiểm!
Không một tên nào có thể may mắn thoát khỏi!
Hơn nữa, cô ra tay độc ác, cách thức lại tàn bạo!
Gần như giành chiến thắng chỉ trong một chiêu!
Bao Bán Tiên nhìn Mộ Minh Nguyệt chưa đến hai phút mà đã quật ngã hết đám côn đồ hống hách mà anh ta đã dẫn đến, anh ta lập tức phản xạ lại, vội vàng hạ lệnh: “Gϊếŧ chết bọn chúng! Một kẻ cũng không để sót!”
Mẹ nó! Thế mà lại không phải là phụ nữ bình thường ư?
Năng lực này, hoàn toàn là năng lực của một đặc công thứ thiệt!
Tầm nhìn của Chiến Vân Khai mơ hồ lẫn lộn, như là vừa nhìn thấy được thứ gì đó rất khủng khiếp.

Dường như anh đã thấy Mộ Minh Nguyệt đang liều mạng đánh nhau với đám người đó.
Lúc anh nghe được Bao Bán Tiên ra lệnh gϊếŧ bọn họ, phản ứng đầu tiên của anh là bảo vệ Mộ Minh Nguyệt!
Chiến Vân Khai đứng dậy, lao đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, một tay ôm gọn lấy cô vào trong lòng.
Ngay khi bọn họ đều cho rằng mình sẽ chết tại nơi bến tàu này, thì đột nhiên mọi chuyện lại biến đổi!
Bầu trời bỗng dưng xuất hiện sáu chiếc máy bay trực thăng, nhanh chóng, chính xác, mạnh mẽ mà bắn chết toàn bộ những tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp ở trong góc khuất!
Bao Bán Tiên nhìn trực thăng chao lượn trên bầu trời, điên tiết quát lớn: “Mẹ nó! Chiến Vân Khai, tao phải gϊếŧ chết mày!”
Vậy mà lại dám tìm người đến cứu giúp!.


Bình luận

Truyện đang đọc