NHẬT KÝ LỪA BA CỦA BẢO BẢO


Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, lòng liền hồi hộp.

Chiến Thần: “Gặp lúc nào vậy?”
Hắc Ưng: “Chiến Thần Đại Đại, anh quen biết Chiến Vân Khai với Mộ Minh Nguyệt như thế nào vậy? Nếu như tôi không nhớ nhầm thì cái người tên Chiến Vân Khai này là nhà giàu số một trên thế giới, còn người tên Mộ Minh Nguyệt còn là người phụ nữ của ông chủ tổ chức nào đấy……”
Mộ Nhạc Nhìn nhìn dòng chữ này của Hắc Ưng với vẻ mặt ngơ ngác, người phụ nữ của ông chủ tổ chức nào đó?
Tại sao đứa con trai như cậu đây lại không hề biết?
Lúc này, trong nhóm lại bắt đầu bùng nổ rồi: “Nhà giàu số một trên thế giới? Ôi trời! Hắc Ưng, anh bị đần sao? Anh đã cứu con trai của nhà giàu số một, tại sao không nhân cơ hội đòi một số tiền chứ?”
“Đúng thế đúng thế! Ít nhất cũng phải đòi hỏi một trăm triệu chứ! Nhà giàu số một thế giới, thứ họ không thiếu nhất chính là tiền! Một trăm triệu tệ đối với anh ta mà nói, có lẽ cũng chỉ là một đồng thôi nhỉ!”
“Suy nghĩ không bằng hành động! Chúng ta có thể hợp lực cùng nhau đi công kích tài khoản của Chiến Vân Khai, hack một số tiền!”
Mộ Nhạc Nhạc thấy họ đã có mưu đồ bí mật với tiền tài của Chiến Vân Khai rồi, khuôn mặt nhỏ của cậu bé liền sầm lại!
Trời, đám khốn nạn này lại dám trộm tiền tương lai của cậu!
Cậu em Chiến Cảnh Hi đã nói với cậu rồi, tiền tại nhà cậu sau này đều cho cậu kế thừa cả!
“Kỹ thuật hacker của Chiến Thần Đại Đại chỉ là miễn cưỡng có thể công kích máy chủ của Chiến Vân Khai……Cái này nếu như mà bị Chiến Vân Khai phát hiện thì phải ngồi tù đấy!”
Mộ Nhạc Nhạc vẫn chưa định thần lại từ việc sắp bị tập thể trộm tiền thì giờ cậu lại thấy bọn hộ đang thảo thuận về kỹ thuật hacker của cậu!
Trời!
Cái này càng không thể nhịn hơn được nữa rồi!
Chiến Thần: “Mấy người không xem bảng xếp hạng hacker sao? Tôi đã trở thành hacker đứng thứ tư trên bảng xếp hạng hacker thế giới rồi đấy, có được không hả?”

Hắc Ưng: “Sao có thể được, không phải anh xếp thứ tám sao!”
Chiến Thần: “Đứng thứ tám, đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Chiến Thần của các cậu đã vinh dự tăng lên vị trí thứ tư rồi đấy! Chuyện long trọng như vậy mà các cậu lại không biết! Bình thường đều làm cái gì thế không biết!”
Mấy người trong nhóm bị Chiến Thần giáo huấn một trận, ai nấy cũng đều cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa!
Còn có người đi xem bảng xếp hạng hacker, tiện thể quăng tấm ảnh vào trong nhóm!
“Chiến Thần, không hổ là anh!”
“Chiến Thần uy vũ khí phách!”
“Chiến Thần siêu ngầu! Anh có suy nghĩ đến việc quen con trai không? Kiểu phần tử khủng bố nghe lời, hiểu chuyện ấy!”
Chiến Thần: “Cạn lợi!”
Đám người này toàn là đám thiểu năng gì không!
Hắc Ưng vẫn luôn thắc mắc một chuyện: “Chiến Thần, sao anh lại để tôi đi cứu con trai của Chiến Vân Khai thế?”
Chiến Thần: “Gần đây có hơi túng thiếu, nên tôi đã nhận một vụ, ai ngờ đối phương là Chiến Vân Khai.


Đây đều là do Mộ Nhạc Nhạc nói lung tung, còn lâu cậu bé mới nói cho họ biết sự thật, là chính bản thân cậu đã thông báo cho họ đến nghĩ cách cứu viện.

Nếu như để họ biết thân phận thật sự của cậu, chỉ là một đứa bé năm tuổi thì người nào người nấy, nhất định sẽ hổ thẹn mà chết mất!
Một cậu bé luôn nghĩ cho tập thể như cậu đây rất hiếm thấy, vì nghĩ đến thể diện của mọi người mà kề cà không công khai thân phận thật sự của mình, là vì nghĩ cho họ, nhưng ai ngờ được họ lại ỷ vào sự dung túng bình thường cậu đối với họ mà tùy tiện nói bậy nói bạ như vậy!
Còn coi thường năng lực của cậu nữa?

Trời!
Cậu bé vì hạnh phúc của mẹ mình, cậu là một đứa bé nỗ lực cầu tiến đó có được không!
Vì để nâng cao các kĩ năng như kĩ thuật hacker của mình, mà mỗi ngày cậu đều luyện tập cực khổ, mỗi đêm chỉ cần có thời gian, cậu đều luyện tập!
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, từ vị trí thứ mười trên bảng xếp hạng hacker thế giới, cậu bé đã nhảy vọt lên vị trí thứ tư!
Nhất định cậu phải tìm thời gian đọ sức với hacker trong top ba mới được!
Ba người này chính là cao thủ thật sự trong giới cao thủ!
Hơn nữa tài khoản của cậu có tiền như thế, nhất định cậu phải đánh bại họ để chiếm vị trí thứ nhất!
Như thế này mới có thể bảo đảm được số tiền nhỏ của mình không bị hack!
Phải biết là hacker đều là những thứ điên cuồng mất trí, vui thì hack hệ thống máy chủ của người khác, buồn thì cũng hack!
Bởi vì hacker chính là như thế!
“Chiến Vân Khai thuê? Không thể nào nhỉ! Anh ta là người của Điện Long Vương đấy! Xảy ra chuyện gì, anh ta ra lệnh một tiếng, người của Điện Long Vương sẽ xem cái chết như không đấy!”
Chiến Thần: “Con người có mạnh thế nào thì cũng sẽ có điểm yếu, con trai anh ta bị người ta bắt cóc rồi, anh ta không thể báo cảnh sát, càng không thể đưa người đi, chỉ có thể nhờ vào viện trợ từ bên ngoài.


“Ha ha! Đột nhiên tôi phát hiện ra một cơ hội để phát tài!”
Mộ Nhạc Nhạc là một đứa mê tiền, vừa nghe thấy phát tài thì mắt sáng, mở to lên: “Cơ hội phát tài gì!”
“Bắt cóc con trai Chiến Vân Khai, chủ nhân Điện Long Vương!”

Trong lòng Mộ Nhạc Nhạc như có mười nghìn con ngựa cỏ bùn chạy qua vậy!
“Thế nào, cơ hội phát tài này không tệ chứ!”
Chiến Thần: “Bắt cóc con nít là chuyện phạm pháp!”
“Chiến Thần, người không tim không phổi nhất là anh đó được không hả! Mặc dù chúng tôi là người của binh đoàn làm thuê, nhưng mà chúng tôi không hề điên cuồng ngang ngược như thế có được không hả? Anh xem anh đi, ở đằng sau lợi dụng chức quyền, chỉ huy chúng tôi đánh thắng bao nhiêu trận trong năm nay? Ném bom căn cứ của bao nhiêu quốc gia? Đã bị liệt vào danh sách phẩn tử khủng bố số một đấy có được không hả!”
“Đúng! Một thanh niên tốt bụng chỉ dựa vào việc nhận đơn để làm nhiệm vụ như tôi đây, bây giờ cũng bị coi là phần tử khủng bố!”
Chiến Thần: “Cái này không phải rất ngầu sao?.

.

Tôi vẫn còn có việc, lui trước đây! Hắc Ưng, lần này làm rất tốt! Phần thưởng đã vào tài khoản của cậu rồi, cậu tra xem thử đi!”
Mộ Nhạc Nhạc làm việc có trước có sau, bảo Hắc Ưng làm việc thì cũng phải khích lệ tinh thần chút.

Hắc Ưng vừa nghe thấy có thưởng thì lập tức đi tra tài khoản, ai ngờ……tiền vốn trong tài khoản đã bị đóng băng rồi!
Hắc Ưng lập tức vào trong nhóm mà gọi Chiến Thần: “Chiến Thần Đại Đại! Đây là phần thưởng gì thế! Tôi đề nghị anh thu hồi ngay lập tức! Phần thưởng này tôi với không tới!”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy dáng vẻ phát cáu của Hắc Ưng, cậu cười đểu một cái!
Ha ha……Nói cậu xấu, đây chính là kết cục của anh trai Hắc Ưng, sau này học cách thông minh hơn chút đi!
Mộ Nhạc Nhạc lười biếng, không muốn đi học, cậu đi ra từ cầu thang, đi tìm Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, mẹ nói một tiếng với trường là con trai mẹ bị bắt cóc rồi, tạm thời xin nghỉ phép vài ngày.


Nhưng mà Mộ Minh Nguyệt không cho cậu bé xin nghỉ: “Không phải con đã bình yên vô sự, lành lặn quay về rồi sao? Ngày mai vẫn phải đi học.



Mộ Nhạc Nhạc không vừa ý: “Mẹ, như thế này không thích hợp lắm nhỉ? Con trai mẹ vừa bị bắt cóc……Mẹ không dỗ dành đã đành, mẹ còn để con trai mẹ đi tiếp xúc đám đông nhanh như thế? Mẹ không sợ con trai mẹ lại xảy ra chuyện không hay gì đấy sao?”
Mộ Minh Nguyệt khom người xuống: “Đám người xấu đó không phải đã bị mẹ với chú Chiến giải quyết rồi sao?”
“Nhưng mà ai biết Chiến Vân Khai ở bên ngoài đã đắc tội với bao nhiêu người chứ, nếu như ngày nào đó ra ngoài lại bị bắt thì sao?”
Mộ Nhạc Nhạc vừa nghĩ đến đây, cậu bé lập tức ôm cơ thể nhỏ bé của mình, run lẩy bẩy.

Thế giới này thật sự không an toàn chút nào mà!
Xem ra cậu bé muốn tiếp tục thừa kế gia sản của Chiến Vân Khai, thì phải trưởng thành khỏe mạnh đấy!
“Sẽ không có ai tưởng rằng con là con trai của Chiến Vân Khai nữa đâu.

” Mộ Minh Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói.

Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày, thắc mắc hỏi: “Nhưng mà mẹ, mẹ mù chứ người khác đâu có mù……cái tên khốn kiếp bắt con đó nói, vừa nhìn mặt con là biết giống của Chiến Vân Khai!”
Mộ Minh Nguyệt: “……”
“Mẹ nói không phải chính là không phải.


Mộ Nhạc Nhạc chau mày: “Mẹ, khoảng thời gian mẹ với chú Chiến kết hôn, thật sự không có cơ hội mang thai con sao? Chiến Vân Khai không phải bố con, thế tại sao chú ấy trông giống con như thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc