NHẬT KÝ LỪA BA CỦA BẢO BẢO


“Minh Nguyệt!” Sở Linh Dao vừa nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đến, đã nhịn không được chạy tới ôm chặt cô.

Đám con trai khi vừa thấy Mộ Minh Nguyệt thì mắt ai cũng sáng lên, nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt không chớp mắt.

Mộ Minh Nguyệt thật sự quá xinh đẹp!
Khi còn học đại học, Mộ Minh Nguyệt vốn là hoa khôi, nhưng bởi vì hành vi quá quắt, lại còn ham tiền, bị người khác bao nuôi, danh tiếng cực kỳ kém, cho nên cái chức hoa khôi mới rơi xuống đầu Thẩm Tư Viện.

Nếu như Mộ Minh Nguyệt trong sạch, chắc chắn là một người vô cùng hoàn mỹ, chính là ánh trăng sáng trong lòng các nam sinh.

Nói thật, ngay khi Mộ Minh Nguyệt xuất hiện, tất cả các bạn học nam đang ngồi đều thấy rung động.

Là người đều không thể chống lại sự quyến rũ của gái đẹp.

“Mộ Minh Nguyệt, sao bây giờ cậu lại trở nên xinh đẹp như vậy? Các bạn học cũng không nhận ra!”
“Tôi nói rồi mà, Mộ Minh Nguyệt đúng là càng ngày càng xinh hơn.


Trong nhất thời, đám người đều vây quanh nghiên cứu Mộ Minh Nguyệt.

Thậm chí bọn họ còn bỏ qua cả ngôi sao lớn Thẩm Tư Viện.

Vẻ mặt của Thẩm Tư Viện cực kỳ xấu, trước giờ cô ta chính là vầng trăng được trăm ngôi sao vây quanh, bây giờ trong một bữa gặp mặt bạn học nho nhỏ, cô ta lại bị bỏ vào góc, khiến cô ta vô cùng xấu hổ, cô ta oán hận nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt.


Đến cả Dương Dương ngồi ở bên cạnh Lâm San cũng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Dương, vẻ mặt Lâm San trầm xuống, trong lòng cực kỳ khó chịu!
Khi Dương Dương vừa nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đi vào, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm.

Thì ra cái cô gái nhìn trong trắng thuần khiến thế này không ngờ lại là thứ đồ bị người khác chơi rồi bỏ!
Mộ Minh Nguyệt ơi là Mộ Minh Nguyệt, đêm nay ông đây phải nếm thử cô cho thật tốt!
Nghĩ vậy, Dương Dương nuốt mấy ngụm nước miếng, cả người đã bắt đầu khô nóng.

Dương Dương dùng đôi mắt dâʍ đãиɠ nhìn chằm chằm Mộ Minh Nguyệt, thầm đánh giá Mộ Minh Nguyệt vài lần, cô gái này đúng là bảo bối của thế gian mà.

Nhất là đôi chân thon dài xinh đẹp, giờ phút này tỏa ra cảm giác mê người, cái eo nhỏ kia đúng là muốn lấy mạng người!
Thấy các bạn học nam đều quanh Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt của Thẩm Tư Viện và Lâm San càng lúc càng khó nhìn.

Thời đại học, Thẩm Tư Viện không bằng Mộ Minh Nguyệt về mọi mặt, đến cả tuổi cũng hơn, Mộ Minh Nguyệt thi đậu đại học trọng điểm khi chỉ mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn các bạn học cùng lớp từ một đến ba tuổi.

Lại còn là thủ khoa đầu vào, đến cả nhan sắc cũng là hàng đầu.

Cô gái ưu tú luôn dễ dàng thu hút nam sinh, trong nhất thời Mộ Minh Nguyệt đã trở thành nhân vật nổi tiếng toàn trường.

Cho nên Thẩm Tư Viện đã tụ tập mấy nữ sinh khác lại đơm lời bịa đặt về cô.

Lâm San chính là bạn tốt của Thẩm Tư Viện, huống chi bây giờ Thẩm Tư Viện còn là ngôi sao lớn, còn giới thiệu cho cô ta một anh bạn trai lắm tiền.


Đương nhiên cô ta muốn ra mặt cho Thẩm Tư Viện, Lâm San đẩy một bạn học nam ra rồi đi tới bên cạnh Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, đây là lần đầu tiên cô tham dự bữa gặp mặt bạn học, cô vừa xuất hiện, thì đã câu mất hồn phách của các bạn học nam của chúng ta, cô xem kìa, bọn họ hận không thể lột sạch cả người cô.


Lâm San đang nói, đột nhiên dùng tay phẩy phẩy không khí, rồi chun mũi, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Minh Nguyệt, cô xịt nước hoa gì vậy, sao khó ngửi quá vậy, không phải là cô nghèo đến mức dùng nước hoa rẻ tiền đó chứ.

Bình thường tôi chỉ dùng nước hoa của Chanel, Tiffany, Dior, tất cả đều là bạn trai tặng cho tôi, nếu cô muốn, hôm nào tôi cho cô mấy chai, dù sao tôi cũng dùng không hết.


“Không phải là cô ta dùng cái loại nước hoa mười mấy đồng bán trên vỉa hè đó chứ? Đúng là buồn cười chết mất, một người đã hai mươi mấy tuổi vậy mà còn dùng loại nước hoa thấp kém như vậy, đúng là mất mặt!”
Có một vài bạn học dẫn theo bạn trai đến, nhưng mà mắt bạn trai của mình cũng dán chặt lên người Mộ Minh Nguyệt, họ đã tức đến ngứa răng.

Lúc này có người muốn châm chọc Mộ Minh Nguyệt, vì thế trào phúng nói: “Lục túi của cô ta xem cô ta dùng nước hoa gì.


Lâm San nghe vậy, nhanh đi lục túi của Mộ Minh Nguyệt, quả nhiên thấy được một chai nước hoa cô ta chưa từng thấy, là một chai nước hoa màu vàng siêu lớn.

Trên chai nước hoa có màu vàng, được đính kim cương, hồng ngọc, ngoài ra còn có một hình con bướm được làm bằng tay đầy tinh xảo, trông cực kỳ đẹp.

Ngay khi mọi người ở đây thấy được chai nước hoa này, ai cũng bật người: “Đúng thật là nước hoa không biết tên.


“Minh Nguyệt, cái chai này đẹp thật đó.


” Sở Linh Dao liếc mắt một cái đã nhận ra chai nước hoa này.

Nếu cô ấy nhớ không lầm thì đây chính là nước hoa Bombshell Fantasy của hãng Victoria Secret, công ty Victoria Secret từng tìm kiếm mười lăm ngàn viên đá quý trên toàn thế giới, rồi lựa ra những viên đá quý có kích thước và màu sắc hoàn mỹ nhất, được lấy cảm hứng từ khu vườn trăm hoa khoe sắc là nơi sinh sống của các thiên sứ, cho dù là thiết kế hay là giá cả cũng đều có thể nói là trong mơ!
Giá bán hơn ba triệu.

“Dao Dao, nếu như cậu thích và không chê, tớ tặng cho cậu chai nước hoa này.

” Mộ Minh Nguyệt hào phóng tặng cho Sở Linh Dao chai nước hoa.

Sở Linh Dao kích động nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, thật vậy sao?”
Cô ấy thật sự xứng đáng nhận được chai nước hoa quý nhất thế giới sao?
Cô ấy có nằm mơ cũng không dám tin!
“Ừ, nhà tớ còn hai chai nữa.

” Mộ Minh Nguyệt nói.

Đây là một món quà nhỏ do Đức vua nước Mỗ tặng cho cô.

Cô cảm thấy mùi nước hoa này rất dễ ngửi, mà chai còn siêu to, cứ xịt thoải mái hằng ngày cũng chẳng biết tới khi nào mới dùng xong một chai.

Sở Linh Dao sợ tới mức nhanh cầm thật chắc chai nước hoa trong tay, trong nhà còn hai chai nữa?
Mộ Minh Nguyệt đúng là giàu có quá đi!
Chỉ một chai nước hoa thôi mà cũng mua được một căn nhà ngay trung tâm Vân Thành rồi đó!
“Ha ha ha ha! Nhìn đi, đúng là người nghèo coi đồ rẻ tiền là đồ quý, giống như là chưa bao giờ thấy nước hoa vậy, lại còn coi một cái chai nước hoa vỉa hè thành bảo bối nữa chứ? Nếu cô muốn nước hoa, bây giờ tôi cũng có thể tặng cho cô một chai nước hoa Dior, cũng chỉ hơn một ngàn chứ nhiêu!” Lâm San nhìn khung cảnh khôi hai của cặp chị em gặp nạn này, lập tức cười nhạo một tiếng, trong mắt đầy châm chọc và khinh thường.

Các bạn học đang ngồi thấy vậy cũng nở nụ cười theo.


Lâm San thấy cảnh tượng này, nhịn không được mà muốn tìm được cảm giác ưu việt trên người của hai người nghèo túng này.

“Lâm San, từ trên xuống dưới người cô toàn là hàng giả loại một, có gì hay ho mà khoe mẽ.

” Sở Linh Dao thấy Lâm San cứ mãi gây chuyện, nhịn không được nói.

Tuy rằng cô ấy nghèo, nhưng không có hám danh lợi như bọn họ.

Những người này, cho rằng người giàu chính là người thượng đẳng.

“Hàng giả loại một?” Vẻ mặt Lâm San sầm xuống, khinh miệt liếc nhìn Sở Linh Dao: “Cả người cô mới là hàng vỉa hè đó, tôi chẳng giống cô, bạn trai tôi tặng tôi đều là hàng thật, anh ấy còn mua cho tôi một chiếc xe thể thao Porsche, người như tôi mà thèm mặc hàng giả sao?”
Lâm San nhớ tới cảnh tượng bạn trai Dương Dương của cô ta nhìn Mộ Minh Nguyệt không chớp mắt, cô ta nổi cơn tức, đáy lòng bị ghen tỵ thiêu đốt.

“Mộ Minh Nguyệt, cô đúng là không có năng lực mà, trong tất cả các bạn học, bây giờ cô là tệ nhất, chỉ cần cô cần, chúng tôi nhất định sẽ giúp, cũng sẽ tặng cho cô một bộ quần áo tinh xảo để mặc, cô mặc bộ đồ công sở thế này đến đây, là muốn nói cho chúng tôi biết cô rất ham công việc sao?”
Có đánh chết Lâm San cũng không tin Mộ Minh Nguyệt có thể có nhiều siêu xe như vậy.

Nhất định là dùng xe của công ty ra ngoài làm việc, chờ cô ta điều tra được Mộ Minh Nguyệt làm ở công ty nào, thì cô ta sẽ gọi điện thoại báo công ty đó cách chức Mộ Minh Nguyệt.

Cho cô chừa thói kiêu ngạo, không coi ai ra gì!
Còn muốn quyến rũ cả bạn trai của cô ta!
“Không cần.

” Mộ Minh Nguyệt bưng ly trà lên, há miệng nhỏ uống.

Lâm San nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi như không của Mộ Minh Nguyệt, đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta, cô ta đột nhiên bật cười rồi chuyển đề tài đến Thẩm Tư Viện: “Tư Viện, sao chồng chưa cưới của cậu lại thần bí vậy, không bao giờ ra mắt bạn học, cậu trông xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh ta không sợ cậu bị người đàn ông khác cướp mất sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc