NHẬT KÝ NỔI TIẾNG CỦA NỮ MINH TINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyện đã xảy ra ở nhà trẻ không thể so với chuyện trong thế giới của người trưởng thành, khách quan mà nói, rất đơn giản.

Nhưng, cũng có thể nói, chính là khởi nguồn của những vấn đề sau này.
Phan Mạnh không cẩn thận làm hư vở một bạn học trong lớp.

Người bạn học này nói cậu của mình là cảnh sát, sẽ tới bắt cậu bé đi, nhốt vào trong nhà tù, trừ khi, Phan Mạnh cho cậu ta uống sữa tươi mà mỗi sáng cậu bé đều mang theo.

Không may, tháng này La Lan lại dừng việc cho Phan Mạnh mang sữa tươi đi học.

Bạn học uy hiếp, Phan Mạnh sợ mình bị cảnh sát bắt đi, lại cảm thấy là mình đã làm sai, không dám nói với thầy cô và cha mẹ.


.

.

.

.

.
Rõ ràng là chuyện nhỏ như vậy, nước mắt La Lan không ngừng rơi xuống.
Cô làm mẹ còn tệ hơn mẹ cô, người phải nuôi con một mình.
Cô vẫn lừa mình dối người cho là, khổ nạn đó đã qua.

Thực tế lại liên tục nhắc nhở cô, khổ nạn đó, vẫn chưa bao giờ rời đi.
La Lan: "Xin lỗi, hiện tại trong lòng tôi quá loạn, có thể sẽ nói không rõ ràng."
Ninh Nhất Ngạn cau mày, mở miệng.
Trình Hạ cắt ngang lời nói chưa kịp thành hình của anh, "Không sao."
Khuôn mặt La Lan trắng bệch khẽ nhếch miệng, cô nhàn nhạt nhìn Ninh Nhất Ngạn một cái, "Tôi không cố ý muốn khiến Ninh đại minh tinh đi một chuyến mà về tay không thế này."
Ninh Nhất Ngạn, làm sao cô có thể không nhận ra.
Chỉ là không muốn nhận ra, không muốn thừa nhận sự chênh lệch, tự ti mà thôi.

Sắc mặt Ninh Nhất Ngạn không hề thay đổi, Trình Hạ có hơi kinh ngạc, rất nhanh cũng nhận ra mọi chuyện.
"Chờ tôi sắp xếp lại suy nghĩ xong, sẽ gửi những chuyện tôi muốn nói đến thư điện tử của cô." La Lan bổ sung.
Trong lòng Trình Hạ có hơi áy náy, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp lời, "Cảm ơn cô, La Lan."
La Lan cúi đầu, ngón tay vuốt ve ly cà phê.
Cô nghĩ, không phải Trình Hạ cần cảm ơn cô, ngược lại nên là cô cảm ơn bọn họ.
Loại đề tài nhạy cảm này cùng khẩu vị điện ảnh bây giờ của xã hội hoàn toàn không hợp nhau, nếu không phải những người tốt bọn họ từng chứng kiến nạn bạo lực học đường, ai sẽ đi quay một bộ phim không được hoan nghênh như vậy.

Nếu như bộ phim này có thể khiến xã hội chú ý, thật sự có thể khiến ánh mặt trời chiếu vào góc tối bạo lực học đường, cho dù, chỉ là phim, cô cũng nên nói tiếng cảm ơn.
Nhưng, nhìn biểu cảm không được suôn sẻ của Ninh Nhất Ngạn, La Lan lại không muốn nói!
La Lan giương mắt chuyên chú nhìn Trình Hạ, "Trình Hạ, nếu như còn có chuyện gì tôi có thể giúp một tay, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
La Lan nhấc chân rời đi.

Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ cực kỳ ăn ý khẽ hừ một cái, ngồi ra hai đầu ghế sa lon.
Ninh Nhất Ngạn liếc mắt nhìn vết bầm trên cánh tay trái, "Hạ.

.

.

.


.

."
Trình Hạ ra dấu tay cắt ngang lời anh, "Đang ở nơi công cộng, có chuyện gì chúng ta chuyển sang nơi khác rồi hãy nói."
Ninh Nhất Ngạn đảo mắt nhìn xung quanh, mặc dù ít nhưng trong quán cà phê vẫn có người, tỏ ra xa cách, "Được."
Ngồi vào trong xe.
Cũng là Trình Hạ mở miệng trước: "Anh làm như vậy có suy nghĩ đến cảm nhận của La Lan không?"
Ninh Nhất Ngạn nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Trình Hạ, giọng nói lạnh nhạt: "Trình Hạ, cô thật sự không nhìn ra con trai của cô ấy khác thường, hoàn toàn chưa từng nghĩ lợi dụng con trai của cô ấy để thuyết phục cô ấy sao?"
Trình Hạ nhất thời cứng họng.
Ninh Nhất Ngạn lại phun ra bốn chữ, "Giả nhân giả nghĩa."
"Giả nhân giả nghĩa dù sao cũng hơn lòng dạ độc ác." Trình Hạ bình tĩnh nhìn Ninh Nhất Ngạn đang khiếp sợ, vẫn chưa trở lại bình thường, "Muốn giết người nhưng cảm thấy không đúng liền dừng tay, và thật sự giết người hoàn toàn khác nhau."
Ninh Nhất Ngạn sững sờ, "Những lời này nếu không phải hôm nay tôi là người nói ra, cô dám bảo đảm, cô nhất định sẽ không nói?"
"Dĩ nhiên!" Trình Hạ không chút do dự.
"Dĩ nhiên cái gì?"
Ánh mắt lóe lên,
.


Bình luận

Truyện đang đọc