"Cắt."
Đạo diễn Lý kêu cắt, trong nháy mắt Trình Hạ và Kim Thịnh bủn rủn, ngồi sững sờ trên đất.
"Không tệ." Đạo diễn Lý nói, "Quay lại một lần nữa."
Lại quay thêm lần nữa.
Đạo diễn Lý vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, để Trình Hạ và Kim Thịnh cùng nhau tới xem lại.
Quả thật có vấn đề.
Kim Thịnh nói trước: "Tôi diễn không đúng."
Đạo diễn Lý khoa tay múa chân lại khoa tay múa chân: "Đây là lần cuối hai người gặp nhau, mặc dù đau thương, nhưng nam chính vì nữ chính mà chết, cho nên trong lòng của anh ta hẳn phải có cả cảm giác thỏa mãn."
Kim Thịnh gật đầu một cái, nhưng hai người đều hiểu, vấn đề không phải chỗ này.
Trình Hạ luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Đạo diễn Lý, ông để cho tôi và Kim Thịnh xem xét lại một chút đi."
Lý Đạo vung tay lên, "Cũng được, đúng lúc tôi cũng đang có suy nghĩ như vậy."
Kim Thịnh và Trình Hạ đi qua một bên.
Đỗ Văn Hi lập tức muốn tiến đến, Trình Hạ bất đắc dĩ, muốn lên tiếng ngăn cản, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ngậm miệng.
Đỗ Văn Hi đi tới nhưng không nhìn Trình Hạ, ân cần hỏi han Kim Thịnh: "Có phải bị người khác gây trở ngại hay không? Không có chuyện gì, không cần gấp gáp, chúng ta tự làm tốt là được."
Kim Thịnh vẫn im lặng.
Trong lòng Trình Hạ thở dài, nghiêm nghị nói: "Đỗ tiểu thư, tôi hi vọng cô biết rõ mọi chuyện rồi hãy nói."
Hai người đã đến bước xé rách mặt nạ rồi, cô cũng không cần thiết dối lòng gọi một tiếng chị Văn Hi.
Khuôn mặt tươi cười của Đỗ Văn Hi cứng đờ, chợt ôm lấy bả vai của Kim Thịnh, "Loại người không có giáo dưỡng, thiếu lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế, chúng ta vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn."
"Đỗ Văn Hi!" Kim Thịnh đột nhiên lên tiếng.
Đỗ Văn Hi sững sờ, cho tới bây giờ Kim Thịnh, chưa từng dùng loại giọng này nói chuyện với cô.
Cô híp mắt: "Kim Thịnh."
Kim Thịnh mệt mỏi vuốt vuốt sống mũi, "Tôi muốn cùng chị Trình Hạ bàn kịch bản, chị có thể không quấy rầy chúng tôi không?"
"Đương nhiên là có thể." Đỗ Văn Hi đè lửa giận trong lòng xuống, "Nếu Trình Hạ sớm nói rõ ràng với chị, chắc chắn chị đã sớm đi ra ngoài."
Đáng tiếc, lần này lời nói đầy thâm ý của cô, chui vào trong lỗ tai nghệ sĩ cô tỉ mỉ bồi dưỡng, không có tác dụng gì.
Trình Hạ và Kim Thịnh im lặng đứng nhìn nhau.
Bảo là muốn xem xét lại, nhưng trải qua chuyện mới vừa rồi, Trình Hạ lại càng không chắc chắn, có nên lên tiếng hay không.
"Hôm nay không quay nữa, ngày mai hãy quay tiếp!"
Đạo diễn đã cho xem lại hai lần, đã phát hiện ra vấn đề, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, vỗ đùi nói.
Cả đoàn phim đều giải tán, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả Trình Hạ và Kim Thịnh.
Kim Thịnh hít sâu một hơi, "Chị Trình Hạ, buổi tối chị ở phòng chờ em."
Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L ^e Q Uy` Đ ^on
Kim Thịnh cũng nhận ra mình lỡ miệng, ".
.
.
.
.
.
Không phải, em muốn tìm chị nói một số chuyện."
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của chàng thanh niên trước mắt, không hề nghi ngờ, Trình Hạ lại mềm lòng.
Ánh mắt của chàng thanh niên này thật sự rất đẹp.
Vì kiêng dè.
Để Xuân mập dẫn Kim Thịnh tới.
Nhưng sau khi dẫn người đi vào, cô liền vào phòng trong.
"Trình Hạ, tai nghe của em để ở đâu?"
Trình Hạ vừa chỉ Kim Thịnh ngồi xuống ghế sa lon, vừa nói vào trong phòng: "Không phải ở trên giường sao, hay là ở trên tủ TV, chị tự tìm xem."
Nhìn căn phòng bừa bộn.
.
.
.
.
.
Xuân mập an ủi mình, dù gì phòng khách vẫn vô cùng ngay ngắn, có thể cho người khác thấy.
Kim Thịnh vẫn yên lặng nghe hai người trò chuyện.
Mặc dù EQ của Xuân mập không cao, nhưng vẫn hiểu, những lời nói sau đây của anh, chỉ có Trình Hạ mới được nghe.
Mặc kệ tác dụng cách âm của tai nghe như thế nào.
"Em muốn đổi người đại diện."
Trình Hạ ngây người, từ lần gặp mặt đầu tiên, dường như chàng thanh niên này đã khiến cô rung động rất nhiều lần.
Kim Thịnh có rất nhiều lời muốn nói, Trình Hạ yên lặng ở bên cạnh lắng nghe.
Hoàn cảnh gia đình không giống như những gì truyền thông