Chẳng biết lúc nào, tay Trình Hạ đã ôm eo của Ninh Nhất Ngạn, hai tay Ninh Nhất Ngạn vốn ôm chặt gáy của Trình Hạ, cũng thả lỏng trượt đến trên xương quai xanh của Trình Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Gắn bó như máu với thịt, như đang nhớ lại lúc hoạn nạn, quyến luyến và nhớ nhung.
"Cắt!"
Giống như dây cót động cơ đột nhiên chạy hết.
Trình Hạ lập tức tỉnh táo lại, cứng đờ, cảm nhận được sự triền miên của Ninh Nhất Ngạn, nhanh chóng, đẩy anh ra.
Ánh mắt mê ly của Ninh Nhất Ngạn cũng dần tỉnh táo trở lại.
Lý Dương đang theo dõi phía sau màn hình quang minh chính đại nhìn lén, khóe miệng vẫn còn nhếch lên, hô vào sân khấu: "Không tệ, để tôi kiểm tra lại, không có vấn đề gì thì cơ bản đã qua." Ánh mắt di chuyển qua lại quan sát hai người, "Trạng thái nhập diễn không tệ!"
Nghe thấy câu trêu chọc này, lập tức, Trình Hạ xoay người, đưa lưng về phía Ninh Nhất Ngạn, đi ra ghế ngồi.
Ánh mắt Ninh Nhất Ngạn u ám, tay không có sức buông lỏng bên người, nhìn chiếc ghế nhỏ của mình đang nằm bên cạnh Trình Hạ, vẫn phải lựa chọn đi hoàn thành trách nhiệm của đạo diễn, xem máy quay trước.
Rốt cuộc người không tỉnh táo, cũng chỉ có một mình anh.
Ống kính là công cụ ghi chép chân thật nhất.
Trong màn ảnh, người lưỡng tình tương duyệt sẽ mặc sức triền miên, người lòng mang địch ý sẽ tùy tiện chém giết.
Nhìn một chút, khóe miệng Ninh Nhất Ngạn không khỏi chậm rãi nhếch lên.
Người không tỉnh táo không chỉ có một mình anh.
Lý Dương trêu ghẹo anh nói: "Tự xem, không biết xấu hổ à?"
Tâm trạng Ninh Nhất Ngạn vui vẻ, giọng nói cũng dễ chịu hơn rất nhiều, "Xấu hổ chứ, cho nên, tôi đi nghỉ trước đây.
Cậu từ từ xem."
Lý Dương.
.
.
.
.
.
Trình Hạ nhất định không được để tên này dễ dàng được như ý đó!
"Trình Hạ."
Ninh Nhất Ngạn ngồi lên ghế, nhỏ giọng kêu.
Trình Hạ yên lặng di chuyển cơ thể ra xa, tiếp tục uống nước suối.
"Trình Hạ."
Trình Hạ không chịu nổi, để nước suối xuống, giọng nói lạnh nhạt, "Anh có chuyện gì không nói không được, anh nói đi."
Mới vừa rồi đơn giản là do cô đột nhiên phạm phải sai lầm, nhập vai quá sâu, tuyệt đối tuyệt đối không phải là vì không kìm lòng nổi.
Có lẽ uống nhiều nước lạnh một chút, súc miệng, sẽ khiến bản thân tỉnh táo một chút.
"Thật ra, cũng không có chuyện gì không nói không được.
Nhưng mà, chai nước suối em đang uống trước đó anh đã uống qua."
Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Một ngụm nước suối còn ở trong miệng, không biết là nên nuốt xuống, hay là nên phun lên trên mặt Ninh Nhất Ngạn.
Hôm nay Lan Đình Đình rất vui vẻ, vui vẻ đến mức chỉ thiếu việc trực tiếp viết bốn chữ vui sướng khi người gặp họa (幸灾乐祸) lên trên mặt.
Cho đến khi, cô lén xem được cảnh hôn của Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ.
Đoàn phim không cho người không liên quan vào, là cô lặng lẽ trà trộn vào, vì muốn xem cảnh hôn trong truyền thuyết của Ngạn Thần.
Kết quả.
.
.
.
.
.
Tâm trạng vui vẻ của cô liền biến mất.
Nhìn dáng vẻ triền miên của hai người, nói không có quỷ, ai tin!
Chắc chắn Ninh Nhất Ngạn đã bị Trình Hạ quyến rũ!
Lan Đình Đình nhớ lại những lời hai ngày trước Đỗ Văn Hi nói với cô khi đến gặp cô, cô vốn quan tâm đến nhân vật này, có hơi do dự, hôm nay thì đúng là không nhịn nổi nữa.
Cô nhất định phải vạch trần tâm tư xấu xí của Trình Hạ, không thể để cho mọi người bị lừa gạt!
Trình Hạ lại lên tin tức.
Diễn viên Lan Đình Đình ở cùng đoàn phim trực tiếp tiết lộ với truyền thông, Ninh Nhất Ngạn và Trình Hạ không hề mập mờ, là do Trình Hạ, có việc hay không có việc đều tìm cách tiếp cận Ninh Nhất Ngạn, nói để bàn kịch bản với anh.
Lời này vừa nói ra, dư luận lập tức nghiêng về một bên.
Xuân mập mời thủy quân mới xây được bờ tường mỏng, lập tức bị đạp đổ.
Xuân mập lo lắng đến mức khóe miệng cũng nổi mụn.
Thế nhưng, Trình Hạ cả ngày lẫn đêm vẫn bình chân như vại,