Đại minh tinh đến rất sớm.
Anh không muốn thúc giục mọi người, nhưng không biết vì sao bước chân mọi người đều rất gấp gáp.
Người đại diện nhắc anh rất nhiều lần, không nên tới quá sớm, tới quá sớm làm mọi người thêm áp lực.
Nhưng anh.
.
.
.
.
.
Thật sự không bỏ được cái thói quen này.
Tùy ý đi dạo quanh nơi chụp ảnh, đi bộ đến nơi nào, nơi đó liền nhốn nháo hoảng loạn.
Anh nghĩ, nếu không hay quay về ngồi đợi trong xe.
Mặc dù, anh đã đợi ở trong xe đến muốn nôn.
Xa xa, anh liền liếc thấy, một tấm hình trên màn ảnh máy vi tính.
Thiếu niên này có chút quen mắt, anh nhớ không nhầm, gọi Kim Thịnh, gần đây mới vừa diễn vai nam ba trong một bộ phim.
Thiên phú không tệ, mặc dù so với anh, vẫn hơi kém một chút.
Hình này, chụp không tồi, chụp được cả sự đẹp đẽ và khí thế của thiếu niên.
Anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, dù sao đoàn phim người ta cũng chưa công khai ảnh tạo hình, xem trước, không tốt.
Người đang nói chuyện, hẳn là nhiếp ảnh gia rồi.
Nói dõng dạc, "Mới vừa rồi có một cảnh nam nữ chính diễn đặc biệt tốt, đáng tiếc, không chụp được.
Đại diện kim bài mà, ngay cả không tự mình lên hình cũng không cho chụp, đến lúc đó trong kịch bản có cảnh hôn, còn có cảnh giường chiếu, cũng không biết sẽ quay thế nào đây."
Trong lòng anh thầm nghĩ: Không chuyên nghiệp.
"Độ nổi tiếng của nam nữ chính không giống nhau, dính xì căng đan cũng không thể nổi, Kim Thịnh là tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, Trình Hạ có gì?"
Lỗ tai của anh bùm một tiếng, chuyện gì cũng nghe không rõ, chỉ hai chữ, Trình Hạ.
"Cho tôi xem hình một chút."
"Hình này là bí mật, không thể tùy tiện cho người.
.
.
.
.
." Nhiếp ảnh gia nhận được ánh mắt ra hiệu của những người khác, quay đầu, "Ninh, Ninh Nhất Ngạn?"
Ninh Nhất Ngạn đen mặt, "Cho tôi xem hình một chút, hoặc là, tôi xin sự đồng ý của đạo diễn?"
"Không cần, ngài muốn xem thì không cần xin phép." Nhiếp ảnh gia liếm môi cười, "Tôi cho ngài xem như thế nào?"
Nếu có thể chụp một tấm hình của Ninh Nhất Ngạn, anh, anh.
.
.
.
.
.
Ninh Nhất Ngạn tức giận kêu lớn, "Trương Tử!"
"Chép hình." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L (ê) Q * úy * Đ #ôn
Lúc Trình Hạ báo tin mừng với Bạch Oản, Bạch Oản đang trang điểm ở thẩm mỹ viện.
Vội vàng nói một câu chúc mừng, Bạch Oản cảm thấy hay là nên gọi điện thoại qua.
Nhưng một cú điện thoại cản cô lại.
Bạch Oản ấn nút nghe: "Alo, mẹ."
"Tại sao con không ở nhà?"
Bạch Oản sững sờ, mẹ vì lo lắng cho cô, cố ý từ quê lên thăm?
"Con ở đâu vậy?"
Bạch Oản nói thật: "Đang trang điểm."
"Lừa người, những chuyện kia đều là lừa người."
Trái tim vừa mới cảm thấy run động lại bị sự bất đắc dĩ và phiền não giải tỏa.
"Con trở về sớm một chút, mẹ có lời muốn nói với con."
Bạch Oản lên tiếng: "Dạ." Vùi đầu vào trong gối đầu.
Cô nhớ lại khi tin tức cô và anh chia tay truyền ra.
Mẹ gọi điện thoại tới chỉ nói, "Mẹ đã sớm nói, cậu ta vừa nhìn đã biết là tên lừa gạt."
Lý do không có sức thuyết phục như vậy, trong lòng cô không nhịn được cảm thấy bức bối, nhưng cũng hơi cảm thấy đau khổ trong lòng, mẹ luôn luôn cố chấp, cuộc sống hiện tại đã sớm tách rời khỏi xã hội, có lòng khuyên cô, nhưng khi nói, chỉ có thể nói ra vài từ "Gạt người", "Tên lừa gạt" như vậy.
Bản thân mẹ, cũng rất bất đắc dĩ.
Mà người phụ nữ kia, Bạch Oản ngẩng đầu lên, trang điểm ở sát vách phòng cô chính là Tống phu nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Giày vò một hồi, Bạch Oản quên chuyện gọi điện thoại cho Trình Hạ, sau đó mới nhớ tới, cảm thấy cũng không cần thiết nữa.
Chẳng qua chỉ là một bộ phim truyền hình đầu tư nhỏ, không nên gây thêm áp lực cho Trình Hạ.
Tiến độ quay phim truyền hình nếu so với phim điện ảnh thì nhanh hơn rất nhiều.
Cuối tuần mở máy.
Ngay sau đó, Trình Hạ liền vào đoàn.
Đạo diễn sắp xếp rất hợp lý, hai ngày đầu các cảnh diễn cũng không quá nặng nề, đoàn phim Bạch Liên hoa hòa hợp rất nhanh.
Buổi tối thỉnh thoảng cũng sẽ có tiệc liên hoan, Trình Hạ nhìn bọn họ ăn.
Kim Thịnh: "Chị Trình Hạ, tại sao chị không ăn vậy?"
Trình Hạ: ".
.
.
.
.
.
Chị dễ mập, không thể ăn nhiều."
Đỗ Văn Hi: "Kiểu cách."
Trình Hạ chú ý Weibo của Kim Thịnh, Kim Thịnh cũng theo dõi lại cô, nhìn bài đăng trên Weibo của anh trong hai ngày qua, rõ ràng không giống trước kia, chắc là anh đã lấy lại Weibo.
Có vài hình chụp, là tự chụp, nhìn góc chụp liền biết là thẳng nam.
Ác ý của Đỗ Văn Hi với cô hiện rõ trên mặt, cũng có thể hiểu.
Kim Thịnh lúng túng: "Chị Văn Hi.
.
.
.
.
."
Xuân mập: "Trình Hạ, để đũa xuống cho chị!"
Thời gian trôi qua, rốt cuộc Trình Hạ nhận được WeChat của một vị nào đó.
Một tấm hình, trong hình là đồng hồ đeo tay hôm đó cô ném ở trong phòng bao.
Lúc này, theo bậc thang mà đi xuống, Trình Hạ trả