NHẤT MỰC CƯNG CHIỀU


Người phụ nữ trước mặt cậu chính là người mà cậu không muốn gặp lại nhất, người nhà Thẩm gia.
Ngày ấy cậu không muốn trở về S thành cũng là vì sợ gặp lại chú và dì.

Cậu sợ người nhà Thẩm gia sẽ biết sự tồn tại của Tiểu Vũ.

Cậu luôn có linh cảm rằng nếu họ biết được Tiểu Vũ là con trai của cậu thì sẽ xảy ra chuyện.
Thật không ngờ thành phố lớn như vậy, cậu vừa ra cửa thì liền gặp được dì.
Triệu Tư thấy mặt của cậu tái xanh, ngồi im bất động, bà ta còn nghĩ rằng mình đoán đúng rồi, vừa đắc ý lại vừa tức tối.
Năm đó bà ta đuổi Thẩm Tư Thần đi, sau đó thì cậu biệt tăm biệt tích, còn xin nghỉ học, bà ta cũng chẳng quan tâm tới, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ vì không cần phải nuôi thêm một miệng ăn vô tích sự nữa.
Thế nhưng hôm nay gặp lại, thiếu niên trước mặt càng tinh xảo xinh đẹp, trên người mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, mua sắm ở cửa hàng cao cấp.


Hình như Thẩm Tư Thần sống rất tốt, hoàn toàn không giống bộ dạng lang thang cơ cực bà ta tưởng tượng ra.
Một thằng nhóc mười mấy hai mươi tuổi không học đại học, không tiền không nhà không người thân thì làm sao có thể trong mấy năm trở thành một thiếu gia sang trọng như vậy, trong mắt của bà ta trước nay Thẩm Tư Thần chỉ là một thiếu niên nhút nhát rụt rè, tự ti lại vô dụng.
"Mày cũng thật là tài giỏi, mới mấy năm mà đã kiếm được không ít tiền dơ bẩn nhỉ? Lúc trước tao bảo mày đi hầu hạ người ta mày còn một hai không chịu, làm bộ làm tịch thanh cao."
Nhắc tới chuyện năm xưa, Thẩm Tư Thần siết chặt tay đến nổi gân xanh, "Dì quên rồi sao, năm đó là dì ép tôi, dì nói là vì Thẩm gia nên tôi mới..."
Triệu Tư cười ha hả, giọng nói cũng lớn hơn, "Mày nói tao ép mày, nếu lần đó là tao ép mày còn sau đó thì sao, là ai ép mày nữa đây? Mày đừng nói với tao đồ trên người mày, tiền của mày tiêu là tiền mà mày kiếm được đấy nhé."
Thẩm Tư Thần chợt khựng lại, quả thực những thứ này đều không phải của cậu, là Kiều Cảnh Nam cho cậu, nhưng quan hệ của cậu và hắn không hề dơ bẩn như những gì bà ta nói.
"Đây là chỗ công cộng, dì đừng có lớn tiếng ăn nói linh tinh.

Tôi dùng của ai không liên quan đến dì."
"Sao? Có tật giật mình rồi à? Mày không làm gì sao mày phải sợ tao nói.

Bây giờ mày có chút tiền thì liền trở mặt, dám nói chuyện với dì của mày như vậy sao?
Thẩm Tư Thần nghiến chặt răng, khó khăn đáp lại, "Dì quên rồi sao, năm đó lúc dì đuổi tôi đi dì đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi, bây giờ chúng ta không liên quan đến nhau."
"Mày...!thằng mất dạy này!" Triệu Tư bước tới định ra tay với cậu như ngày trước, nhưng chỉ vừa đưa tay lên đã bị người khác ngăn lại.
Là quản lý của cửa hàng đã kịp ra can ngăn, "Quý khách, có chuyện gì thì từ từ nói."
Bà ta bỏ tay xuống, bày ra bộ dạng phu nhân cao quý, "Hừ, thằng trai bao này làm bẩn váy của tôi lại còn ăn nói xấc xược, tôi chỉ muốn dạy cho nó một bài học mà thôi."
Quản lý nhìn Thẩm Tư Thần, cung kính hỏi, "Tiên sinh, xin hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không, lúc nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì khiến cậu không hài lòng sao?"
Thẩm Tư Thần có chút ngại ngùng, chỗ này quả thật là do cậu làm lộn xộn, "Thật xin lỗi, là tôi làm đổ nước trái cây này, cái này...!tôi sẽ bồi thường."
Quản lý "à" một tiếng, sau đó lại tiếp tục cười nói, "Ra là vậy, không sao, chúng tôi sẽ cho người dọn dẹp, tiên sinh không cần bận tâm chuyện nhỏ này."

Triệu Tư lấy mình bị lơ nên có chút bực dọc, bà ta lại chen vào, "Hừ, cái váy này của tôi là hàng hiệu đó, bẩn thế này làm sao mặc được nữa, cũng tại cái tên trai bao này.

Cậu không bắt nó đền thì cũng phải bảo nó đền cho tôi chứ."
Thẩm Tư Thần có chút bối rối nhìn quản lý giống như sợ anh ta sẽ nổi giận, cậu nói với Triệu Tư, "Tôi sẽ đền cho dì, dì đừng làm ồn ào chỗ kinh doanh của người ta nữa."
"Mày làm loạn mọi thứ lên mà bây giờ định đổ vấy cho tao sao? Đúng là cái thứ vô học hạ tiện mà.

Cậu quản lý này cậu đừng để vẻ ngoài của nó lừa gạt, nó mà là tiên sinh gì, nó chỉ là một thằng trai bao mà thôi."
Giọng của Triệu Tư rất lớn, mấy người đi bên ngoài cũng dừng chân lại xem náo nhiệt, Thẩm Tư Thần bị mọi người nhìn ngó, cả người khó chịu vô cùng, hai tay cậu siết chặt lại, vành mắt không tự chủ được mà đỏ lên, cậu vừa tức giận lại vừa sợ hãi, "Tôi không có, dì đừng có ăn nói bậy bạ."
Triệu Tư là bóng ma ám ảnh tuổi thơ của cậu, những tiếng mắng chửi đay nghiến, những cái bạt tay bỏng rát giáng lên người cậu từ nhỏ đến lớn làm cho cậu vô thức thấy sợ hãi bà ta.
Lúc này bà ta càng hung dữ càng khiến cậu nhớ lại quá khứ, cộng thêm việc bị người khác chỉ trỏ khiến cậu càng quẫn bách hơn, cậu cúi đầu đứng im một chỗ, vặn vẹo mấy đầu ngón tay đến trắng bệch.
Quản lý thấy tình cảnh này thì hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn bày ra một thái độ vô cùng chuyên nghiệp, "Vị phu nhân này, nếu bà muốn đền váy thì cửa hàng chúng tôi sẽ thay tiên sinh đây đền cho bà.

Bà có thể đem hóa đơn của váy đến đây để nhận lại tiền, bà cũng có thể sang cửa hàng quần áo cao cấp bên cạnh mua một chiếc váy mới, cửa hàng sẽ thanh toán cho bà."

Triệu Tư nghi hoặc nhìn quản lý, "Tại sao các người lại phải thay mặt nó đền?"
"Xin phu nhân thứ lỗi, chuyện này không liên quan gì tới bà, chúng tôi không thể tiết lộ.

Bây giờ bà chỉ cần chọn một phương thức bồi thường là được."
Bà ta khoanh tay trước ngực, nhìn thấy quản lý đứng ra hòa giải thì lại càng được nước lấn tới hơn, "Hừ, tôi không muốn các người đền, tôi muốn nó đền cho tôi, hơn nữa còn phải cúi đầu xin lỗi tôi nữa kìa.

Một thằng trai bao hạ tiện mà lại dám lên mặt với tôi?"
Quản lý cảm thấy Triệu Tư càng lúc càng quá đáng, trầm giọng nhắc nhở, "Xin bà hãy ăn nói thận trọng, nếu bà còn làm ầm ĩ xúc phạm khách hàng của chúng tôi thì tôi sẽ mời bà ra ngoài."
Triệu Tư trợn tròn mắt, tức giận chất vấn, "Cậu muốn đuổi tôi? Cậu vì tên trai bao này mà muốn đuổi tôi ra ngoài sao? Cậu có biết tôi là ai hay không? Hả?"
Ngoài cửa truyền vào một giọng nói đầy giận dữ, "Bà là ai? Tôi cũng rất muốn nghe xem bà là ai mà lại dám đứng đây lớn tiếng với bé cưng của tôi?".


Bình luận

Truyện đang đọc