NHẤT MỰC CƯNG CHIỀU


Bạch Ân tiến đến chỗ của Kiều Cảnh Nam, mỉm cười dịu dàng, "Kiều tổng, lâu rồi không thấy ngài ghé qua.

"
Kiều Cảnh Nam không nhìn cậu ta, chỉ "ừ" một tiếng, Bạch Ân có chút mất mát trong lòng, thế nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như cũ, cậu ta không ngồi bên cạnh Kiều Cảnh Nam mà chỉ đứng bên cạnh, khom lưng rót rượu, cổ áo sơ mi mở rộng xương quai xanh tinh xảo nửa kín nửa hở.

Tiếc là, từ đầu tới cuối không có ai thưởng thức.

Kiều Cảnh Nam chỉnh lại khăn quàng của Thẩm Tư Thần, mặt mày nhăn lại, "Lẽ ra lúc nãy tôi nên đem thêm áo khoác cho em, ban đêm hơi lạnh.

"
"Không sao mà, em không thấy lạnh.

"
Hai người kia hoàn toàn xem Bạch Ân như người vô hình, cậu ta lặng lẽ lui về ngồi cách Kiều Cảnh Nam một đoạn, bày ra dáng vẻ cô đơn đáng thương, ngoan ngoãn đến đau lòng.

Âu Tĩnh Siêu ở bên kia bĩu môi, trước giờ anh ta chưa từng thấy Kiều Cảnh Nam quan tâm ai như vậy đâu, từ lúc bước vào tới giờ chỉ xoay quanh một mình thiếu niên kia, đúng là có sắc quên bạn.

Bên trái là Liễu San San và Trương Tống Lâm, bên phải là Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần, rốt cuộc chỉ có anh ta là lẻ loi một mình, uống rượu cũng không thấy ngon nữa.

Liễu San San bưng chén rượu qua ngồi cạnh Thẩm Tư Thần, cùng cậu trò chuyện.

Kiều Cảnh Nam sợ cậu mới gia nhập không quen sẽ buồn chán, ai ngờ thiếu niên trò chuyện với Liễu San San vô cùng hợp ý, cười đến tít cả mắt.

Hắn ngồi chéo chân bên cạnh, lắc nhẹ ly rượu trong tay, suy nghĩ xem hai người bên kia đang thì thầm to nhỏ cái gì.


Âu Tĩnh Siêu thì kéo Trương Tống Lâm chơi xúc xắc uống rượu, Bạch Ân thấy cơ hội của mình đã tới nên mượn cớ rót thêm rượu nhích lại gần chỗ Kiều Cảnh Nam.

"Kiều tổng, em rót thêm rượu cho ngài nhé.

" Giọng nói mềm mại yêu kiều như thể đang làm nũng.

"Không cần đâu, hôm nay chỉ uống một ly thôi.

" Uống nhiều quá trong miệng sẽ lưu lại mùi rượu, lỡ như thiếu niên ghét bỏ không cho hắn hôn thì biết làm thế nào.

Bạch Ân "vâng" một tiếng, đặt bình rượu xuống, sau đó không tự chủ được mà mở miệng, "Em sắp tốt nghiệp đại học rồi, có lẽ sau này sẽ không tới đây làm nữa! "
Kiều Cảnh Nam đang suy nghĩ về Thẩm Tư Thần, rốt cuộc cũng không nghe rõ cậu ta nói cái gì, chỉ gật đầu qua loa tỏ ý đã biết.

Bạch Ân siết chặt tay trên sofa, ngày trước Kiều tổng sẽ không lạnh nhạt với cậu ta như vậy, nghĩ rằng chính vì tên nhóc không biết ở đâu xuất hiện kia mà mình mới bị ghẻ lạnh như bây giờ, ngay cả việc cậu ta sẽ không tới đây làm nữa Kiều tổng cũng không hỏi tới.

Cậu ta lướt mắt về phía sau Kiều Cảnh Nam, sau đó đi vòng qua bên kia, rót rượu cho mọi người một lượt.

Thẩm Tư Thần ở bên này đang chăm chú nghe Liễu San San kể về Kiều Cảnh Nam lúc còn đi học, nào là được nữ sinh hâm mộ ra sao, nào là học giỏi nhường nào, xuất sắc bao nhiêu, còn có cả những chuyện hài hước lúc bốn người họ còn đi học!
Cậu càng nghe càng say mê, đồng thời cũng cảm thấy người trong lời kể của Liễu San San cùng với Kiều tổng mà cậu gặp hoàn toàn không giống, nếu không muốn nói là khác nhau một trời một vực.

Kiều tổng này làm gì có dáng vẻ của một nam sinh đứng đắn chỉ chú tâm tới học tập, thẳng nam tới mức được người ta tỏ tình cũng không hiểu, cũng không băng lãnh khiến người khác sợ hãi mà.

Cậu đang nghiêm túc suy nghĩ thì Bạch Ân đến rót thêm sữa bò cho cậu, cậu ta không đứng mà quỳ nhẹ xuống thảm trải sàn, Bạch Ân đưa ly sữa cho Thẩm Tư Thần, cậu đưa hai tay ra đỡ nhưng ly sữa còn chưa tới tay đã rơi xuống đất vỡ tan tành.


Âm thanh thanh thúy vang lên, mọi người đều chú ý về bên này, Thẩm Tư Thần có hơi ngơ ngác, còn Bạch Ân thì lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn cậu.

Cậu ta nhìn Kiều Cảnh Nam bằng vẻ mặt quẫn bách, sau đó cúi đầu liên tục nói xin lỗi, giọng cũng nghẹn ngào giống như vô cùng uất ức.

"Xin lỗi Thẩm thiếu gia, xin lỗi cậu, là tôi bất cẩn, là tại tôi! "
Bạch Ân cho rằng Thẩm Tư Thần chẳng phải thiếu gia gì, chỉ là hạng trai bao mà thôi, ba chữ "Thẩm thiếu gia" này chính là mỉa mai cậu.

Thẩm Tư Thần thấy Bạch Ân như vậy thì nghĩ là cậu ta cũng không phải cố ý, có lẽ là sợ bị quản lý mắng hoặc là trừ lương, cậu cảm thấy làm nhân viên phục vụ cũng không phải dễ dàng gì, thêm nữa tiền lương cũng không cao, trước kia cậu cũng từng làm qua cho nên rất thông cảm.

"Không sao, không phải tại cậu, là tôi làm rơi.

"
Bạch Ân run run dùng tay nhặt mảnh vỡ, bộ dáng yếu đuối đến khiến người ta muốn che chở, Thẩm Tư Thần thấy thế vội khom xuống, cậu vốn chỉ định ngăn cậu ta nhặt, thế nhưng trong mắt ai đó thì lại không nghĩ như vậy.

"Thần Thần!" Kiều Cảnh Nam bỗng nhiên lớn giọng gọi cậu, ngữ khí cũng giống như là tức giận.

Thẩm Tư Thần ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy người kia nhíu mày nhìn Bạch Ân, "Cậu đừng nhặt nữa, ra ngoài bảo người khác đem dụng cụ vào dọn dẹp đi.

"
Bạch Ân sợ sệt nhìn Thẩm Tư Thần, sau đó mới nhìn hắn, trong lòng vui mừng vì rốt cuộc người kia cũng nhìn mình, "Kiều tổng, là tại tôi! "
"Được rồi, đi gọi người đi.


"
"Vâng.

"
Bạch Ân đi ra ngoài, trên mặt thoáng lên nụ cười đắc ý, người thông minh như Kiều Cảnh Nam chắc chắn sẽ nhận ra là do Thẩm Tư Thần ức hiếp cậu, còn cậu thì ngoan ngoãn không dám phản khán.

Lúc hắn biết tâm địa Thẩm Tư Thần hẹp hòi như vậy hẳn là dần dần sẽ cảm thấy chán ghét mà thôi.

Làm gì có ai kẻ lắm tiền nào chỉ nhìn có một bông hoa, nếu như giữ kẻ chỉ biết ghen tuông bên mình thì sẽ rất mệt mỏi.

Bên trong phòng bao, "người thông minh" họ Kiều đang nhăn mặt nhíu nắm tay Thẩm Tư Thần, căng mắt ra xem xét.

"Em không biết đó là thủy tinh sao mà còn định nhặt, định hù chết tôi hay sao, tôi mà kêu chậm một giây nữa thì không kịp rồi.

"
Hắn xem tới xem lui bàn tay của Thẩm Tư Thần, giữ khư khư bảo vật, mấy người trong này ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, rõ ràng là người ta còn chưa có đụng vào cái gì, Kiều Cảnh Nam xem cậu ấy là hoàng tử thủy tinh sao, động một chút liền vỡ.

"Em đâu có định nhặt, chỉ định ngăn cậu ta nhặt thôi.

" Cậu cũng đâu có ngốc, lại đi tự làm đau mình.

"Mặc kệ, em quan tâm người khác làm gì, lỡ như làm mình bị thương thì sao.

" Chuyện này hắn rất quả quyết, không thể nhân nhượng.

Thiếu niên "ồ" một tiếng biểu thị đã biết, sau đó lại nghiêm chỉnh ngồi về một bên.

Âu Tĩnh Siêu còn sợ Kiều Cảnh Nam tức giận với Thẩm Tư Thần, anh ta sợ bạn thân mình lần đầu yêu đương lại dọa con người ta chạy mất cho nên đứng ra hòa giải.


"Được rồi Cảnh Nam, cậu cũng đừng tức giận với Tư Thần, có gì nói nhỏ nhẹ một chút.

"
Kiều Cảnh Nam trừng mắt nhìn anh ta, "Con mắt nào của cậu thấy tôi tức giận với em ấy? Tôi nâng niu em ấy còn không kịp, lý nào lại tức giận.

"
Rõ ràng là hắn đang lo lắng, tức giận gì chứ.

Sau đó hắn lại kéo thiếu niên qua chỗ mình, ôm cậu vào lòng, "Tôi không có tức giận, sau này sẽ không lớn tiếng như vậy nữa.

"
Thẩm Tư Thần cũng không nghĩ là hắn tức giận, cậu biết hắn là vì muốn tốt cho cậu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Âu Tĩnh Siêu phục rồi, anh ta còn giúp cái gì chứ, người ta căn bản là không cần giúp mà, xem đi xem đi, nhìn Kiều Cảnh Nam có giống lần đầu yêu đương chứ, dỗ người dỗ đến ngọt ngào trơn tru như vậy, đúng là cao thủ mà.

Mà cảnh tượng Kiều Cảnh Nam an ủi Thẩm Tư Thần vừa hay lọt vào mắt của Bạch Ân - người vừa quay lại phòng.

Cậu ta căm tức nhìn Kiều Cảnh Nam ôm thiếu niên kia vào lòng an ủi, trong lòng chắc chắn rằng lúc nãy Kiều Cảnh Nam đã mắng Thẩm Tư Thần, sau đó người kia dùng khổ nhục kế khóc lóc khiến hắn phải đau lòng dỗ dành, dù sao cũng là người mình dẫn theo nên cũng phải cho chút mặt mũi.

Bạch Ân nhướng mày, xem ra Thẩm Tư Thần này cũng giống cậu ta, không phải thiếu niên hiền lành ngây ngô gì, cũng có chút thủ đoạn.

Mà cũng phải, không có thủ đoạn làm sao có thể nắm bắt được người đàn ông hoàng kim danh giá nhất S thành.

Nếu đã vậy, thì đấu nhau xem thử thủ đoạn của ai hơn ai.

.


Bình luận

Truyện đang đọc