NHẤT MỰC CƯNG CHIỀU


Thẩm Tư Thần gọi tên hắn một tiếng, tâm can của hắn lại lộn ngược hết cả lên, cái gì mà tức giận, cái gì mà buông lời chất vấn, hắn thật sự không làm được.
Huống hồ gì, thiếu niên lại giống như con mèo nhỏ bổ nhào vào lòng hắn, khiến hắn không kịp phản ứng gì, cũng may là hai tay hắn luôn có phản xạ tự nhiên với thiếu niên, chỉ cần cậu đến gần thì liền tự động dang rộng vòng tay ôm cậu vào trong ngực.
"Cảnh Nam, lúc nãy em thật sự rất sợ hãi, em cứ chờ anh mãi...!hức...!chờ anh đến đón em..."
Kiều Cảnh Nam ôm lấy cậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng an ủi cậu, động tác vô cùng cẩn thận, vô cùng nâng niu, "Ngoan, không cần sợ, đã có tôi ở đây rồi, Thần Thần không cần sợ, tôi sẽ che chở cho em..."
Hàn Kỳ nhìn một màn này, bàn tay vô thức siết chặt lại, trong đáy mắt cũng toàn là đố kỵ.
Rõ ràng...!rõ ràng là hắn đến trước, rõ ràng là hắn đã giải vây cho cậu, vậy mà hóa ra người trong lòng cậu mong đợi từ đầu đến cuối đều không phải là hắn.
Tại sao...!tại sao lại không phải là hắn!
Kiều Cảnh Nam chẳng quan tâm xung quanh, chỉ chăm chăm ôm người trong ngực dỗ dành, Thẩm Tư Thần có "người lớn trong nhà" đến, lập tức trở thành "đứa nhỏ" có chỗ dựa, cả trái tim lẫn thể xác đều phó mặc cho hắn.
Thẩm Tư Vũ:...
Không biết hai người ba của mình có còn nhớ đến đứa con trai này không nhỉ?
Cạch!
Cánh cửa sau lưng mở ra, phía sau cánh cửa là khuôn mặt mà không một ai ở đây muốn nhìn thấy, Triệu Tư.
Triệu Tư nhìn thấy Kiều Cảnh Nam cũng đến thì có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến mối quan hệ tay ba giữa Hàn Kỳ, Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần thì lại thấy vô cùng hiếu kỳ.
Rốt cuộc là tại sao cả hai người đàn ông độc thân hoàng kim, vừa giàu có vừa có danh vọng địa vị nhất nhì S thành lại cùng đến đây vì Thẩm Tư Thần chứ, chẳng lẽ là...!Hàn gia cũng để ý đến đứa nhỏ Tiểu Vũ kia.
Bà ta không chắc, nhưng bà ta thật sự không muốn buông tay cơ hội nắm lấy đứa cháu cưng đáng giá bạc tỷ này.
"Kiều tổng cũng đến sao? Vừa hay tôi muốn xin lỗi Kiều tổng chuyện lần trước, chỉ là hiểu lầm mà thôi.


Hôm nay tôi và Thần Thần đã nói rõ rồi, cũng đã giảng hòa với nhau.

Dù sao cũng đều là người nhà Thẩm gia cả, đều là máu mủ có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, có đúng không, Thần Thần."
Triệu Tư tươi cười lấy lòng Kiều Cảnh Nam như thể chuyện ở trung tâm thương mại lần trước chưa từng xảy ra.
Kiều Cảnh Nam lấy làm lạ, không biết trong đầu bà ta có phải muốn trèo cao đến điên rồi không, nhìn hắn ta giống đứa con nít ba tuổi dễ bị lừa gạt bởi mấy lời nói dối trắng trợn này của bà ta sao? Không, cả đứa trẻ như Tiểu Vũ có khi còn không thèm tin nữa là.
Nhìn xem, bé cưng của hắn bị bà ta dọa sợ đến mức này, làm gì có chỗ nào giống giảng hòa chứ, giống ức hiếp người khác thì đúng hơn.
"Tôi đã cảnh cáo bà không được đến gần bé cưng nhà tôi, bà cho là tôi chỉ nói cho có sao?"
"Kiều tổng, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm.

Dù sao Thẩm gia..."
Kiều Cảnh Nam đưa tay lên ra hiệu bà ta im lặng, hắn cười khẩy, "Bà còn mặt mũi nhắc Thẩm gia? Cũng đúng, nếu không có hai chữ Thẩm gia này thì cả tư cách xuất hiện trước mặt Kiều Cảnh Nam tôi bà còn không có.

Chỉ vì bé cưng nhà tôi họ Thẩm, cho nên tôi mới chừa cho các người một con đường sống, vậy mà...!các người cứ nhất quyết muốn chọn đường chết?"
Thẩm Tư Thần níu áo Kiều Cảnh Nam, từ trong ngực hắn phát ra âm thanh khe khẽ, "Em...!em đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, nơi đó không phài Thẩm gia...!không phải nhà em..."
Giọng hắn dịu lại, trả lời cậu, "Được, chúng ta cắt đứt với bọn họ."
Triệu Tư nghe vậy thì gấp gáp đến độ quên mất kìm lại giọng nói của chính mình, to tiếng gọi, "Thần Thần, sao cháu có thể nói như vậy!"

Thiếu niên giật mình, hốt hoảng chôn mặt vào ngực của Kiều Cảnh Nam, chân run rẩy gần như không có sức lực.
Cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại thành ra như vậy.

Rõ ràng lúc nãy cậu có thể đối diện với nỗi sợ hãi ở quá khứ, dũng cảm đối mặt với Triệu Tư để bảo vệ con trai, thế nhưng khi có Kiều Cảnh Nam ở đây cậu bỗng nhiên chỉ muốn dựa vào hắn, muốn được trở nên nhỏ bé trong vòng tay hắn, muốn được chở che.
Có phải bởi vì hắn luôn bảo bọc cậu, luôn nói với cậu sẽ nuông chiều cậu, luôn xuất hiện vào những lúc cậu cần nhất để làm chỗ dựa cho cậu, cho nên dần dần đã khiến cho cậu có thói quen dựa dẫm, ỷ lại vào hắn rồi hay không.

Hiện tại trước mặt nhiều người thế này cậu cũng không ngại làm như vậy.
Liệu có phải...!cậu bị Kiều Cảnh Nam chiều hư rồi không?
Kiều Cảnh Nam trừng Triệu Tư, bà ta cũng biết vừa rồi mình có hơi lớn tiếng, vô thức đưa tay lên che miệng lại.
"Hừ, chuyện hôm nay là do bà tự làm tự chịu, còn hậu quả...!mong là bà có thể gánh vác nổi."
Kiều Cảnh Nam nói rồi chẳng thèm cho bà ta nhiều thêm một ánh mắt, hắn bế thiếu niên lên, sau đó nhìn tới Thẩm Tư Vũ còn đang đứng bên cạnh Hàn Kỳ, rồi nói với Lục Văn, "Cậu đưa Tiểu Vũ sang nhà chị tôi đi."
Thẩm Tư Vũ ngoan ngoãn tự giác đi qua phía Lục Văn, đúng là nhóc thường hay chống đối người ba họ Kiều từ trên trời rơi xuống này, nhưng nhóc cũng biết hiện tại không phải lúc, giờ nhóc phải nghe lời để làm cho ba ba yên tâm đã.
Từ đầu đến cuối, Hàn Kỳ đều im lặng đứng một bên quan sát, anh ta không muốn thể hiện ra bộ mặt khác ở trước mặt Thẩm Tư Thần và Tiểu Vũ, anh ta muốn mình vĩnh viễn mang dáng vẻ dịu dàng ôn hòa trong mắt họ.
Còn về phần Thẩm gia kia, chỉ cần âm thầm xử lý trong bóng tối là được.
Kiều Cảnh Nam bế thiếu niên đi phía trước, tiếp sau là Lục Văn và Tiểu Vũ, còn Hàn Kỳ thì chậm rãi bước theo sau.
Về phần Triệu Tư, bà ta bị mấy tên vệ sĩ mặt mày lạnh tanh lôi trở vào phòng, vì quá sợ hãi mà một câu cũng không dám thốt ra.

...
"Chú Hàn, tạm biệt chú, cháu đi trước đây."
"Tạm biệt Tiểu Vũ, lần sau gặp lại."
Thẩm Tư Vũ gật đầu, lễ phép chào Hàn Kỳ rồi mới theo Lục Văn lên xe để đến nhà của Kiều Cảnh Vân.
Kiều Cảnh Nam đặt Thẩm Tư Thần vào trong xe, sau đó hắn không vào ngay mà đóng cửa lại.
Bên ngoài xe, hai người lần nữa đứng đối diện nhau.
Hàn Kỳ đút một tay vào túi quần, dáng vè thong dong, trên mặt anh ta mang theo nụ cười như có như không, Hàn Kỳ  của hiện tại không giống một bác sĩ gần gũi như lúc trước, mà là dáng vẻ tinh anh xã hội, công tử cao quý, lại pha thêm chút khí chất dịu dàng nho nhã.
Kiều Cảnh Nam đứng đối diện lại mang khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, ánh mắt sáng quắc sắc bén, là dáng vẻ của một người lăn lộn thương trường, sát phạt quyết đoán.
Cả hai đều xuất chúng hơn người, nhưng khí chất toát ra trên người bọn họ lại khác nhau rõ rệt.
"Lần trước tôi nói chưa rõ, hay Hàn thiếu đây cố tình không hiểu? Tôi không muốn nhìn thấy cậu lảng vảng trước mặt Thần Thần và Tiểu Vũ nữa." Kiều Cảnh Nam gằn từng chữ nhấn mạnh.
Hàn Kỳ không hề bị khí thế này của Kiều Cảnh Nam dọa sợ, anh ta cười nhạt, hỏi lại, "Kiều tổng, anh lấy tư cách gì để nói với tôi câu này đây? Lúc Tư Thần khó khăn nhất, vất vả nhất, là ai ở bên cạnh em ấy? Từ lúc Tiểu Vũ được sinh ra đến nay, là ai chăm sóc, chơi đùa cùng thằng bé nhiều hơn? Lần này cũng vậy, lúc Tư thần cần có người bảo vệ, là ai đã kịp lúc đến bên cạnh em ấy chứ? Là anh sao, Kiều tổng?"
Sắc mặt Kiều Cảnh Nam lại càng trầm xuống.
Hắn nhếch miệng, nói một cách đầy mỉa mai, "Nhưng mà tôi mới là cha ruột của Tiểu Vũ, và  đến cuối cùng người Thần Thần chọn ở bên cạnh cũng là tôi.

Có đúng không, Hàn thiếu?"
Ánh mắt quyết tâm hai người đàn ông giao nhau, giống như nước và lửa không thể dung hòa, ai cũng đều không muốn nhường bước.
"Kiều tổng, anh đừng vội mừng, còn chưa biết khi nào mới là cuối cùng đâu.

Ngày nào đó em ấy chắc chắn sẽ nhận ra rằng...!lần này lựa chọn sai thì em luôn có thể chọn lại bất cứ lúc nào, bởi vì tôi luôn luôn đứng phía sau chờ đợi em ấy."

"Hừ, Thần Thần là người của tôi, vĩnh viễn đều là như vậy.

Nể tình mấy năm qua cậu chăm sóc cho em ấy và con trai tôi, cho nên lần này tôi chỉ cảnh cáo, nếu có lần sau...!đừng trách tôi không nể mặt, cả cậu và cả Hàn gia nữa."
Kiều Cảnh Nam nói xong thì mở cửa lên xe, mặc kệ thái độ hay phản ứng của Hàn Kỳ.
Mãi đến khi chiếc xe sang trọng mất hút trong tầm mắt, Hàn Kỳ mới thu lại nụ cười vô hại trên mặt.

Bên trong tròng mắt đen sâu thăm thẳm tưởng chừng như không thể nhìn thấu kia lại đang chất chứa từng cơn giông bão thét gào.
"Ha, Kiều Cảnh Nam, chúng ta cùng đợi mà xem, anh còn có thể ngông cuồng đắc ý như vậy được bao lâu nữa?"
...
Trên xe, Kiều Cảnh Nam không nói không rằng, mặt mày đăm chiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại, Thẩm Tư Thần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn liền nghĩ rằng hắn đang tức giận, chỉ là đang  cố kiềm chế để không phát tác với cậu mà thôi.
Nhưng mà...!tại sao hắn lại tức giận chứ? Chẳng lẽ là bởi vì cậu lại gây ra rắc rối sao.

Mà lúc nãy bên ngoài xe, rốt cuộc là hắn và Hàn Kỳ đã nói những gì?
Thiếu niên rối rắm trong lòng, cậu cắn môi, hai bàn tay đặt trên đùi cũng không thể yên được, chốc chốc mấy ngón tay lại vô thức cào cào vào quần tây.
Mà người ngồi bên cạnh cậu lại đang tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị là một giao diện diễn đàn hỏi đáp yêu đương trên mạng, là một bài thảo luận với một câu hỏi rất dài.
[Quả Chanh: Có một tên thích bạn trai nhỏ của tôi, hắn ta từng là ân nhân đã giúp đỡ em ấy lúc khó khăn nhất, bây giờ lại còn thường xuyên  quấn lấy em ấy.

Lỡ như...!lỡ như bạn trai nhỏ nhẹ dạ của tôi bị hắn lừa gạt đi mất thì biết làm thế nào đây? Có cách nào để em ấy cách xa hắn mà lại không bị em ấy nghĩ tôi là tên ích kỷ, ghen tuông vớ vẩn không? Online chờ, vô cùng gấp!]1.


Bình luận

Truyện đang đọc