NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Edit: Tình

Beta: Khốc

Giang thành, tên như ý nghĩa, trong thành còn có sông Trường Giang cùng Hoàng Hà chảy ngang, nhờ Trường Giang cùng Hoàng Hà này, kinh thương Giang thành thập phần phát đạt, thương nhân cùng lữ khách từ bốn phương tám hướng thường ở Giang thành dừng lại vài ngày sau lại tiếp tục đi, ở phía trên Trường Giang và Hoàng Hà cũng có tiếng là nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Nơi phong hoa tuyết nguyệt này, ta kỳ thật cũng từng đi qua vài lần, ấn tượng sâu nhất hẳn là Trích Tinh các, nơi đó trước kia từng có hoa khôi là một nam nhân, không biết hiện tại có thay đổi hay không, Nhuyễn cốt Phong hoa tán của Trích Tinh các được cho là nhất tuyệt, xem ra ta nên quay lại chỗ đó.

Ta lặng lẽ liếc mắt sang Bộ Phong Trần bên cạnh, người này hiện tại không còn theo sau ta một khoảng cách nhất định nữa, ngược lại biến thành song song đi bên cạnh ta, chính là vẫn như cũ cách ta một bước không sai chút nào.

Bộ Phong Trần nhìn thấy mấy người ăn mày ngồi xổm ở ngoài cửa thành, Giang thành tuy là một nơi giàu có nhưng mỗi chỗ đều có giàu có nghèo, Giang thành có một phố người giàu nhưng cũng không thiếu những phố đầy ăn xin.

Bộ Phong Trần chẳng lẽ tính lấy trong người ra chút vật đáng giá cho những người khất cái này sao? Tấm tắc, người này trong người đều là bảo bối nếu thật sự đưa cho ăn mày, Bộ Phong Trần cho dù mất trí nhớ cũng là có chút thiện tâm, người trong Thánh môn, là ý tứ này đi?

“Đi thôi.” Bộ Phong Trần quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái.

Ta nhíu mày, cảm tình đối với người này vừa mới rồi chỉ là nhìn một cái? Uổng ta còn nghĩ người trong Thánh môn đều có lòng tốt.

Cửa thành cao lớn ngay tại trước mắt, đi đến trước cửa thành, ta nhẹ nhàng lấy tay mơn trớn gò má mình, trong mắt lộ ra ý cười châm chọc, hiện giờ ta chỉ sợ là đã không còn người có thể nhận ra, thay đổi bộ dáng, thay đổi thân phận, Giang thành như trước vẫn phồn hoa mà người đã không còn như hôm qua, lưu lại một tia cảm khái.

Sầu Thiên Ca đã chết, Sầu Thiên Ca lại đã trở lại.

Lâu rồi không trở lại Giang thành, không biết có thể gặp được người quen.

Đi ở trong thành, ta phát hiện luôn luôn có không ít ánh mắt hướng tới bên người ta bay đến, bộ dáng ta bình thường tự nhiên sẽ không khiến người khác đặc biệt chú ý, chính là bên người ta có một người thủy chung duy trì một bước khoảng cách, Bộ Phong Trần còn có chút đẹp mắt, Giang thành từng có giang hồ tiếng tăm lừng lẫy đại ma đầu, hiện giờ cũng không ít giang hồ nhân sĩ, theo lý thì mọi người sớm đối với những loại người kỳ quái đều nhìn đã quen.

Bất quá bộ dáng kia của Bộ Phong Trần, dáng người đó, cách ăn mặc đích thực có chút đáng chú ý, đối với vô số ánh mắt bay qua, bộ dạng Bộ Phong Trần đạm mạc hoàn toàn không để trong tầm mắt.

Cũng may, Bộ Phong Trần tràn đầy khí chất thần thánh, người tò mò trong thành cũng chỉ nhìn xem chứ cũng không quấy rầy, không biết còn tưởng rằng là đại hiệp ẩn cư ở núi nào đó hạ sơn.

“Giá! Tránh ra! Tránh ra~”

Cách đó không xa, một đạo người ngựa hướng cửa thành phóng như bay, bụi đất dấy lên, người trên đường hoang mang rối loạn dạt ra hai bên nhường đường cho đội nhân mã, ngẫu nhiên có người tránh không kịp khó tránh khỏi té ngã trên mặt đất.

Ta không khỏi mị hí mắt, trong lòng có chút không thoải mái, thật đúng là quái, vừa mới nghĩ có thể hay không gặp người quen, không nghĩ tới đúng là sẽ gặp, ta tuy rằng không nhường đường cho nhóm người này, bất quá vừa mới trở lại phàm trần vẫn là nên thu liễm một chút không nên so đo quá.

Đáng tiếc, ta thu liễm muốn nhường đường, một người ở bên cạnh ta lại không có vì người ngay bên người hắn mà có thói quen nhường đường.

Hai tay chấp sau lưng, Bộ Phong Trần đạm mạc bước thẳng tới gần tuấn mã đang phi nhanh, ta liền cảm thấy dường như sắp có chuyện hay xảy ra rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc