NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Mặt trời lặn mặt trăng lên, trong rừng rậm càng yên tĩnh, cho dù âm thanh gió thổi sàn sạt đều có vẻ thập phần rõ ràng.

“Trước đây, ta vẫn nghĩ người ở Thánh môn đều không giống như phàm nhân, đều là giống như tăng nhân không gần nữ sắc… Lại càng không gần nam sắc.” Sau khi thắt chặt đai lưng, ta hít sâu một hơi, gió đêm thật lạnh, trên người ta còn vương lại một từng trận mồ hôi ẩm ướt.

Cho tới bây giờ đã chấm dứt hồi lâu nhưng bàn tay vẫn có một chút phát run.

“Kết quả, nguyên lai cũng chỉ là người thường đều có thất tình lục dục mà thôi.” Ta khẽ thở dài một tiếng, phía sau vang lên một trận rất nhỏ tiếng bước chân, hơi thở thuộc về nam nhân kia làm cho người ta mẫn cảm, nhất là đã thanh tỉnh sau khi sự việc kia đã qua đi, hơi thở trên người Bộ Phong Trần thản nhiên mà nồng hậu, thủy chung quanh quẩn trên cơ thể ta, mỗi một tấc làn da… Tràn đầy đều là mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể của Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, hắn dùng hai má cọ xát tóc dài rối tung xõa xuống trên vai ta, vô cùng thân thiết như vậy, có lẽ ta đã có chút mệt mỏi cũng không đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hắn có nghe thấy được cái gì không.

“Một thân mồ hôi hôi hám, có cái gì dễ ngửi chứ.”

“Thánh nhân cũng là người, huống chi ta chưa bao giờ cảm thấy ta là thánh nhân.” Bộ Phong Trần thản nhiên nở nụ cười, buông bàn tay đang loạn động trên lưng ta, hắn đứng ở phía sau giúp ta vuốt tóc, dùng một dây cột tóc buộc chặt lên.

Một phen rối rắm lúc trước cũng không biết làm sao mà trâm cài tóc của ta đã không thấy nữa, chỉ còn lại một dây buộc tóc cũng đều là của Bộ Phong Trần, nam nhân liền dùng trên người ta.

Tuy rằng hắn từ trước đối đãi cũng không kém nhưng vẫn cảm thấy lúc này hắn đối đãi với ta tựa hồ tốt hơn, một loại cảm giác nói không nên lời. Có lẽ từ hôm nay về sau, quan hệ của chúng ta sẽ càng kỳ quái.

“Chúng ta đi tìm bọn Tiểu Mật Nhi đi, để bọn chúng ở đó lâu cũng không tốt.” Sửa sang lại quần áo xong, ta nhìn kỹ xem trên cổ mình có lưu lại ấn ký gì của Bộ Phong Trần hay không, xác nhận không có lộ ra mới hơi chút an tâm.

“Bộ Phong Trần, chuyện vừa rồi là bởi vì ảnh hưởng của dược tính, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều.” Ta thấp giọng nói một câu, ta phải giải thích việc chủ động vừa rồi thật sự không phải là do ta tự nguyện.

Bộ Phong Trần cũng không có nói cái gì, chỉ là đạm cười, rồi sau đó mang theo ta về lại chỗ chúng ta vừa rời đi tìm Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong, bất quá khi đến nơi thì bọn Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đã không thấy bóng dáng, hơn nữa phụ cận cũng không có dấu chân.

“Bọn họ là rời đi hay là bị hung thi tập kích?” Ta có một chút lo lắng.

“Có dạ minh châu, hung thi sẽ không tiếp cận được bọn chúng.” Bộ Phong Trần nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt hết thảy đã sáng tỏ, hắn nói “Bọn họ bị người ta mang đi, nhưng lại là một người có tu vi cao.”

Ta cố ý hỏi một câu: “Cùng ngươi so sánh thì sao?”

Bộ Phong Trần không có rơi vào bẫy của ta, lại tiếp tục nói: “Điền cô nương cùng với Thanh Phong lúc này không có nguy hiểm đến tính mạng, người nọ tuy rằng có thể mang bọn họ đi nhưng không động được đến một sợi tóc của bọn họ.”

“Bởi vì viên dạ minh châu kia?” Ta nhíu mày, rất nhanh đã bắt được sơ hở trong lời nói của Bộ Phong Trần, nếu dạ minh châu thực sự lợi hại như vậy, lúc trước tên chết tiệt này lúc rời đi sao không cho ta một viên?!

“Phải” Bộ Phong Trần thẳng thắn đáp.

Ta nhất thời tức giận, bất mãn thốt ra: “Vậy ngươi lúc trước khi trở lại Thánh môn sao không cho ta một viên, ngươi có biết hay không ngươi vừa rời đi, thiếu chút nữa ta liền… ” Cảm giác kinh sợ chính mình đang oán giận, còn trong lời nói rõ ràng bị chính mình nuốt lại ở trong lòng.

Bộ Phong Trần đi nơi nào, có hay không trở về Thánh môn cũng không quan hệ đến ta, nam nhân này càng không có trách nhiệm phải bảo đảm sự an toàn của ta, Sầu Thiên Ca ta từ trước đến nay chưa từng đem an nguy của chính mình ký thác trên người bất cứ ai, đối với người này lại làm sao đột nhiên lỗ mãng như vậy, không lịch sự tự hỏi đã nói ra.

“Là ta sai, về sau không bao giờ…để ngươi lại lâm vào nguy hiểm, cũng sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào.” Bộ Phong Trần chính là mỉm cười tiếp nhận trách cứ của ta, không có gì phản bác “Tốt lắm, Điền cô nương cùng với Thanh Phong tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nhanh chóng cứu bọn họ ra mới phải.”

Nói xong, Bộ Phong Trần tựa hồ suy tư một lát, rồi sau đó từ trong ngực xuất ra một hạt châu, hạt châu này còn nhỏ hơn dạ minh châu đưa cho tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong nhiều, ước chừng chỉ bằng đầu ngón út mà thôi, cũng không phải đặc biệt sáng bóng, nhưng lại rất nhẵn bóng, đây là một hạt châu màu trắng, không có thập phần nổi trội cũng không quá mức bình thường.

Thoạt nhìn bằng mắt thường, cũng chỉ là một hạt châu sáng bóng mà thôi.

Nhưng ta biết, hạt châu này cũng không phải đơn giản như mặt ngoài của nó, bởi vì là Bộ Phong Trần phải suy tư trong chốc lát mới lấy ra, nam nhân này cũng không phải là keo kiệt, ngược lại ra tay hào phòng đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này cũng bởi vì Bộ Phong Trần gián tiếp giải thích giá trị của hạt châu này.

Từ lúc lấy hạt châu ra, Bộ Phong Trần lại nhổ một sợi tóc, sợi tóc trong tay hắn nhìn như yếu ớt nhưng có thể xuyên qua hạt châu cứng rắn, Bộ Phong Trần dùng sợi tóc của hắn đem hạt châu xuyên qua.

“Lại gần đây.” Sau khi xuyên qua hạt châu, tâm tình Bộ Phong Trần có vẻ hớn hở, ta theo lời hắn mà tiến gần lại một chút, Bộ Phong Trần đem hạt châu đeo lên cổ cho ta.

“Đây là hạt châu gì?” Ta cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ ta, hạt châu im lặng nằm trước ngực ta, mơ hồ trong lúc đó, ta cảm giác được có thứ gì đó theo hạt châu chậm rãi chảy xuôi vào xương cốt tứ chi, nguyên bản kinh mạch tắc nghẽn nhất thời liền thông, không còn gò bó, tinh thần cũng nhất thời tốt lên không ít, có lẽ là ảo giác, ta thế nhưng cảm thấy được hạt châu này có sinh mệnh.

“Lưu Quang.” Bộ Phong Trần ý vị thâm trường đọc ra tên hạt châu.

Đem hạt châu giúp ta đeo xong, Bộ Phong Trần có vẻ thực vừa lòng, hắn nhìn thật lâu, mỉm cười nói: “Nó cùng ngươi rất xứng đôi.”

“Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Minh châu rỡ mà lấp lánh, từ trong ánh mắt Bộ Phong Trần có thể thấy hạt châu gọi “lưu quang” này đối với hắn mà nói không chỉ là một hạt châu đơn giản như vậy.

Bộ Phong Trần chỉ lắc lắc đầu, nói: “Đem nó tặng cho ngươi vốn nên nói với hắn một tiếng, nhưng ta nghĩ… Hắn có thể cũng sẽ đồng ý”.

Ta rất nhanh liền được, “hắn” ở đây chỉ chính là một Bộ Phong Trần còn lại, là giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh đồng thời chiếm cứ thân thể này, lại nói trở về, giả nhân giả nghĩa đã biến mất một thời gian, theo trước mắt quan sát, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa là hai nhân cách bất đồng, luân phiên chiếm cứ thân thể này.

Chỉ là lúc này đây giả nhân giả nghĩa biến mất lâu hơn mà thôi.

“Có thể nói với ta nhiều hơn chuyện của ngươi và hắn không?” Ta thử hỏi.

Bộ Phong Trần cười cười, nói: “Tìm được Điền cô nương cùng Thanh Phong rồi sau đó ta chậm rãi nói cho ngươi.”

Ta nhất thời nhớ đến, tiểu chất nữ của ta cùng Thanh Phong mất tích chưa tìm được. Một viên lưu quang của Bộ Phong Trần khiến ta đem chuyện này quẳng ra sau đầu.

“Vậy phải nhanh lên!” Đem hạt châu nhét vào cổ áo, ta cùng Bộ Phong Trần rất nhanh hướng tới ngọn núi mà đi.

Bình luận

Truyện đang đọc