NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Edit: Tình

Beta: Khốc

Ta nghĩ để Bộ Phong Trần ra tay nhưng ngụy thánh Bộ Phong Trần lại hiển nhiên không muốn động thủ, nếu giờ phút này là giả nhân giả nghĩa thì có khả năng đã ra tay rồi.

Bộ Phong Trần không phải động tay mà là động miệng.

“Là Bộ mỗ sai trước, vô tình trong lúc đó đem nước đổ trúng người vị tiểu huynh đệ này.” Trong nháy mắt lạnh lùng biến mất sạch sẽ, ngụy thánh thối lập tức lại biến thành thánh nhân, thanh tao nho nhã, tràn ngập thần khí, thanh âm mềm nhẹ, thái độ hòa ái, nhất thời làm cho không khí dịu xuống không ít.

Bộ Phong Trần đầu tiên là chủ động giải thích, rồi sau đó cũng đem chuyện đã xảy ra sau đó từ từ nói ra, nghe hắn nói xong, sau ta cũng mới biết được đã xảy ra sự tình gì.

Nguyên lai tối hôm qua, Bộ Phong Trần một đem nước đổ từ cửa sổ ra ngoài, vận khí thật tốt, làm ướt cả thân mình Bạch Tiểu Song lúc ấy đang đi vào Yên Hoa lâu, Bạch Tiểu Song trong cơn tức giận tìm đến ngoài phòng để kiếm chuyện, lúc ấy ta sắp sửa nghỉ ngơi, hồi tưởng lại, lúc ấy nghe được có người đá văng cửa, người kia chính là Bạch Tiểu Song đi.

Bộ Phong Trần lúc ấy đã tỏ vẻ xin lỗi, nhưng Bạch Tiểu Song là một tên bại hoại sao lại bằng lòng bỏ qua, kiếm chuyện muốn đi vào, Bộ Phong Trần sợ quấy nhiễu đến ta nghỉ ngơi, nên dùng biện pháp thổi sáo đem lũ kiếm chuyện hất xuống đất, không thể nhúc nhích.

Bạch Tiểu Song tuy rằng không tốt, nhưng không phải ngu ngốc, trông thấy loại võ công kỳ quái kia trong lòng hoảng hốt, sợ hãi, lập tức đi tìm ca ca Bạch Hà đến giúp đỡ.

Sau đó nữa chính là tình huống hiện tại.

Nhưng rõ ràng là Bộ Phong Trần gây ra chuyện, lại còn liên lụy đến ta, lúc nói chuyện liền nhấn mạnh lúc ấy vì không cho người quấy rầy người bệnh như ta nghỉ ngơi, xuất phát từ bất đắc dĩ nên mới làm cho bọn thuộc hạ đều xụi lơ.

Khá lắm, bất đắc dĩ a, làm chuyện xấu còn muốn giả vờ vô tội, ngụy thánh Bộ Phong Trần bản chất chính là như vậy.

Qua một phen giải thích trau chuốt của Bộ Phong Trần, người bên ngoài nghe ra giống như việc này không phải lỗi của Bộ Phong Trần, ngược lại Bạch Tiểu Song ngang ngược, không chịu buông tha cho người ta, hai người kia biểu hiện ra ngoài hoàn toàn bất đồng khí chất, ha ha, tiểu vô lại Bạch Tiểu Song nay gặp Bộ Phong Trần phúc hắc đại vô lại, coi như là họa đến.

“Tiểu Song, vị tiên sinh này nói đều là thật?” Bạch Hà hơi hơi nhíu nhíu mày, nam tử này, ngay cả khi nhíu mày đều dễ nhìn như vậy, ta cũng tùy thời quan sát một chút.

So với lần cuối cùng nửa năm trước nhìn đến Bạch Hà, nam tử này sau khi trở thành hoàng đế, thoạt nhìn liền thành thục ổn trọng hơn, quần áo đơn bạc buộc vòng quanh thân thể nam tử cao gầy, mi mục như họa, đôi mắt hữu thần, tao nhã mà cao quý.

Mỹ nhân vẫn không thay đổi, ta càng yêu bộ dáng thanh mị của hắn lúc trên giường, đáng tiếc, nam tử cùng ta không thể gặp lại.

“Là…… Không phải!” Luận tài ăn nói cùng đầu óc linh hoạt, Bạch Tiểu Song tất nhiên là không thắng được ngụy thánh không biết sống bao nhiêu năm rồi, một tiểu thí hài làm sao có thể so sánh với trí tuệ của một Thánh môn môn chủ.

Bạch Tiểu Song ấp úng nửa ngày nói không ra lời, hắn chỉ cảm thấy lời nói của Bộ Phong Trần có vấn đề, nhưng nói ra đều là sự thật, rõ ràng biết có vấn đề, lại tìm không ra vấn đề, Bạch Tiểu Song lo lắng, một ngụm khí nghẹn ở ngực thập phần khó chịu.

“Đệ, đệ… Hắn nói không có sai, nhưng là, ca ca, hắn thật sự khi dễ đệ! Huynh cần phải tin tưởng đệ!” Bạch Tiểu Song nhất quyết không bỏ qua, nuốt không trôi cục tức này.

So với Bạch Tiểu Song hổn hển, Bộ Phong Trần vẫn như cũ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Việc này là ta sai trước, không biết làm sao để được vị tiểu huynh đệ này tha thứ.”

Vốn là gương mặt xinh đẹp có chút thoát tục không giống với người phàm, lộ ra bao dung ôn hòa tươi cười, đừng nói là người khác, ngay cả ta chán ghét Bộ Phong Trần như thế, cũng nhịn không được mà rung rinh.

Bộ Phong Trần tuy là đáng giận nhưng bộ dáng thật là đẹp mắt.

Trước đây ta đã nghĩ Bạch Hà vô luận là bộ dáng hay khí chất cùng tài năng đều là nhất đẳng, nhưng nếu so với Bộ Phong Trần, chỉ sợ còn không bằng một phần mười của Bộ Phong Trần, chính là Bộ Phong Trần đẹp quá mức lạnh lùng, quá mức lợi hại, lại quá mức nguy hiểm.

“Việc này cũng không thể chỉ trách chúng ta chứ?” Ta mở miệng nói, “Ngoài cửa sổ phòng là bồn hoa, chúng ta sao biết được vị tiểu huynh đệ này lại ẩn nấp ở đó, giải thích cũng không rõ được, đã như vậy hai vị còn muốn không buông tha dân chúng bình thường như chúng ta sao? Trong thiên hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu việc này thật sự không thể giải hòa ngay tại đây, vậy đến công đường phân xử đi.”

Bạch Hà là hoàng đế làm sao có thể lên công đường, lần này ra cung chỉ sợ cũng là lặng lẽ chạy đến, nam tử này vừa mới lên làm hoàng đế không bao lâu, thế cục trong nước vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay, như thế nào liền tùy tiện xuất đầu lộ diện? Chẳng lẽ Bạch Hà không sợ thủ hạ cũ của ta tìm đến hắn gây phiền toái hay sao?

Lúc trước ta lựa chọn nhảy xuống núi tự sát, không chờ trấn thủ biên cương quân đội chạy tới cứu giúp, vì cái gì chứ, còn không phải sợ quân đội trấn thủ biên cương một khi bỏ đi sẽ không còn người ở đó trấn giữ, khiến cho ngoại quốc có cơ hội xâm lược, vì tồn vong của quốc gia, phồn vinh thịnh thế, cho dù là đem quyền lực trả lại cho Bạch gia cũng không sao.

Ngay cả khi ta nghĩ trở thành chủ nhân của thiên hạ, cũng vẫn là một con dân của thiên hạ này.

Sầu Thiên Ca, “bị” tiên đế trao tặng danh xưng “Ma vương”, một người vô địch trên chiến trường, càng làm cho tiên đế nội tâm bất an, là tưởng thưởng, cũng là một loại cảnh cáo.

Sầu Thiên Ca ta cho dù thành vương, cũng là ma, một ma vương giết chóc cùng gông xiềng tàn khốc.

Bạch Hà, nếu ta đã muốn đem quyền trị vì quốc gia trả lại cho ngươi, ngươi liền làm tốt hoàng đế cho ta, tại Yên Hoa lâu gặp lại Bạch Hà, cố nhiên làm cho ta cảm thấy có chút kinh ngạc, ẩn ẩn bên trong vài phần tức giận, không trị vì tốt quốc gia, ở đây làm cái gì.

“Chỉ là hiểu lầm.” Bạch Hà thản nhiên nói, mang theo ý tứ hàm xúc nhìn Bạch Tiểu Song, Bạch Tiểu Song thấy Bạch Hà có chút tức giận cũng không dám náo loạn nữa, chính là trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái sau liền thở phì phì xoay người rời bước.

Bạch Hà có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đối ta cùng với Bộ Phong Trần nói: “Ngu đệ từ nhỏ tùy hứng, mong rằng hai vị đừng chấp nhất, hôm nay như vậy cáo biệt, ngày khác hữu duyên tái kiến.”

Nói chuyện rất nhiều, Bạch Hà nhẹ nhàng phiêu ta liếc mắt một cái, ta tiếp tục giả vờ suy yếu tựa vào trong lòng Bộ Phong Trần, sau khi nói xong, Bạch Hà xoay người rời đi, những cao thủ nguyên bản ngồi ở trong đại sảnh cũng đều rời đi.

Lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Hà, ta lại phát hiện chính mình cũng không khó thể tiếp nhận y như trong tưởng tượng, hoặc là cảm xúc dao động, có lẽ, là thật không hề đem nam tử này đặt ở trong lòng.

“Ôm đủ chưa!” Trừng mắt đối mắt Bộ Phong Trần, ta chụp lấy tay nam nhân đang ôm thắt lưng ta, người thì đã đi rồi, cũng không nên tiếp tục giả vờ nữa.

“Ngươi quen biết hắn.” Ngữ khí khẳng định, Bộ Phong Trần đột nhiên nói.

Bình luận

Truyện đang đọc