NHẤT SINH NHẤT THẾ NHẤT SONG NHÂN

Thần quốc, hoàng thành.

“Hoàng thượng, hạt châu này ngài từ đâu mà có?” Nam tử tóc dài màu đen mặc trường bào màu đỏ trong tay cầm một viên minh châu sáng bóng.

“Quốc sư, hạt châu này có chỗ nào đặc biệt sao?” Bạch Hà vẫn chưa trả lời câu hỏi của quốc sư, chuyện Sầu Thiên Ca còn sống Bạch Hà cũng không muốn nói cho bất luận kẻ nào, hắn cũng sẽ không muốn nói cho quốc sư hạt châu này lấy từ chỗ Sầu Thiên Ca, một nam nhân tên Bộ Phong Trần để lại cho Sầu Thiên Ca sau khi rời đi, còn có một phong thư.

Thần quốc quốc sư đã ở Thần quốc sinh sống vài thập niên, cho đến nay dung mạo chưa từng thay đổi, Bạch Hà cũng biết quốc sư cùng Sầu Thiên Ca quan hệ kỳ thật coi như không tồi.

Ít nhát, vị quốc sư thẳng thắn này từng ở trước mặt hắn khen ngợi Sầu Thiên Ca, cũng biểu lộ ra tiếc nuối vì Sầu Thiên Ca không đạt được mệnh số xưng vương.

“Hồi Hoàng thượng, hạt châu này cũng không phải là một hạt châu bình thường, ý của thần là, hạt châu này so với tất cả những pháp châu mà thần đã thấy trân quý hơn gấp bội.” Quốc sư hơi hơi nhíu mày, nhìn hạt châu nói “Cảm giác đầu tiên của thần khi nhìn thấy hạt châu này là nó đến từ một vị có tu vi cao thâm.”

“Hạt châu ẩn chứa một cỗ hơi thở thâm hậu mà tinh thuần, hẳn là người tu hành kia đưa pháp lực chuyển vận vào hạt châu, chỉ cần đeo hạt châu này lên, hạt châu này có thể bảo hộ người đeo không bị thương tổn.” Quốc sư gắt gao cau mày, làm cho Bạch Hà thấy trong mắt rõ ràng là nghi hoặc cùng ngạc nhiên.

“Hoàng thượng, ngài nhìn xem.” Quốc sư vươn bàn tay cầm minh châu hướng về phía Bạch Hà, rồi sau đó quốc sư đem hạt châu nắm lại trong tay, ngay sau đó, quốc sư bảo một đồ đệ đem qua một thanh đao lớn, trước mặt Bạch Hà, quốc sư bảo đồ đệ dùng thanh đao kia chém hắn.

“Quốc sư -” Bạch Hà thét lên một tiếng kinh hãi, lại nhìn thấy thanh đao kia chưa chạm đến thân thể quốc sư đã bị bắn ra ngoài đứt thành hai đoạn, không chỉ có như thế, sau đó quốc sư bảo đồ đệ đem lửa đến, thế nhưng cũng không bị bỏng.

Bạch Hà thầm than trong lòng, hạt châu này thế nhưng thật là thần kỳ, nghĩ đến vị Bộ Phong Trần kia chẳng lẽ cũng là người tu hành?

Quốc sư đem hạt châu trả lại cho Bạch Hà, thở dài: “Bệ hạ, minh châu này là chí bảo, mặc dù không biết vị tu hành nào lưu lại, nhưng hiện giờ tới tay của bê hạ cũng là một loại duyên phận, mong rằng bệ hạ hãy bảo quản thật tốt, tương lai hạt châu này muốn biến mất, cũng hy vọng bệ hạ có thể buông tay.”

Ta cùng Bộ Phong Trần cũng không có quá nhiều thời gian, suy tính Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong sẽ không đi quá xa, chỉ là hướng vào sâu trong núi đi một đoạn đường nhưng không phát hiện một dấu vết nào của hai người kia.

“Cũng sẽ không biến mất như vậy đi.” Sắc trời đã tối sầm, càng đi vào sâu trong núi, mây đen trên đỉnh đầu càng dày đặc, cho đến khi không trung không còn một tia ánh trắng, bốn phía vẫn như cũ yên tĩnh một mảnh, cũng may trên người Bộ Phong Trần có dạ minh châu chiếu sáng, cũng có thể thấy rõ đường.

“Không xa.” Bộ Phong Trần nhắm hai mắt lại, như là đang cảm giác cái gì, một lát sau hắn mở mắt, xoay người người về phía một ngọn núi lớn cách chúng ta không xa lắm.

“Đi theo ta.” Nói một câu, Bộ Phong Trần đi trước, ta đi theo sau.

Ở trước mặt chúng ta chính là một tòa núi lớn, đá nham cứng rắn, ngẫu nhiên có một khe hở dài đầy cỏ dại, thoạt nhìn cũng không phải chỗ gì quá đặc biệt.

Bộ Phong Trần xoay người hướng ta vươn tay, nói: “Bọn họ bị mang vào trong núi, chúng ta vào đi thôi.”

“Phải đi vào như thế nào?” Tuy rằng miệng hỏi, ta vẫn đưa tay cho Bộ Phong Trần cầm, vừa mới hỏi xong, Bộ Phong Trần liền lôi kéo ta hướng vào tảng đá trước mắt, ta vội nhắm hai mắt lại, nguyên tưởng rằng sẽ cảm thấy đau đớn do va chạm, cuối cùng lại nghiêng ngả lảo đảo dừng lại.

Ta mở mắt, rõ ràng phát hiện ta cùng với Bộ Phong Trần thế nhưng đi vào một cái sơn động, chỗ chúng ta vừa mới đứng cách đó vài bước, vừa rồi nơi này là một cánh cửa bằng đá thật lớn.

“Đây là cái gì?” Ta không khỏi chao mày.

“Thủ thuật che mắt.” Bộ Phong Trần nói xong sau đó, ta cảm thấy lưu quang ở trước ngực có chút nóng lên, một lát sau lưu quang châu lại bình thường trở lại, ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tựa hồ cũng không có gì phát sinh.

“Đi thôi,” Bộ Phong Trần đi ở phía trước, ta nhanh nhẹn đi theo.

Bên đường đi vào sơn động đều có những ngọn đuốc, trên đường một mảnh sáng ngời, chỉ là nhìn không thấy một bóng người, cái đó và ta tưởng tượng không giống nhau, ta nghĩ vào trong sơn động sẽ đụng phải cái gì đó kỳ quái, thế mà từ lúc tiến vào đến giờ một đoạn đường rồi vẫn không thấy cái gì.

Ta cũng không cảm giác được phụ cận có người ẩn nấp, hoặc là hung thi phát ra hơi thở tanh tưởi, việc này có chút không bình thường, nếu sơn động này thật sự giấu người lợi dụng binh lính tạo thành thi độc, bọn họ cho dù không biết có người tiến vào cũng có thể bố trí một ít thủ vệ, mai phục hoặc cơ quan.

Hiện tại tình hình giống như bọn họ mở rộng cửa tùy ý ta cùng Bộ Phong Trần đi vào mà không có ai ngăn cản.

Đi một chốc, ta cùng Bộ Phong Trần đi tới một phiến cửa đá, cửa đá gắt gao đóng chặt, mặt trên cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có thể mở ra, ta tiến lên vỗ nhẹ lên cửa, cửa đá cứng rắn phi thường, phòng chừng dùng búa cũng khó có thể đập vỡ.

“Ngươi có thể bắt nó mở ra.” Bộ Phong Trần đứng phía sau ta.

“Dùng chân đá thì sao?” Ta cười cười, tuy rằng biết muốn đẩy cửa đá này ra cần mở một cơ quan, hoặc là dùng phương thức giống như chúng ta vào sơn động lúc nãy, cần phá giải pháp thuật nhưng trước mắt xem ra không có đầu mối, cũng không có đạo cụ gì có thể sử dụng.

Bộ Phong Trần đi tới bên cạnh ta, hắn kéo tay của ta đặt lên trên cửa đá, ôn nhu nói: “Nhắm mặt lại, dùng tâm hồn ngươi cảm ứng nói với cửa đá…” (tiến bộ dữ, dùng cảm ứng luôn)

Ta y lời Bộ Phong Trần mà làm, nhắm mắt lại sau nghe được lời nói của nam nhân, mềm nhẹ phiêu đãng trong đầu ta, nơi thanh âm phát ra không phải bên tai mà là đến từ chính hạt lưu quang châu trên ngực.

[hết thảy hư ảo pháp thuật, biến mất như bọt biển, lấy tâm trong suốt để nhìn chân tướng thế gian]

Trong một mảnh hắc ám hư không, một luồng sáng từ từ xuất hiện, ta đột nhiên mở mắt, bàn tay hướng tới cửa đá nhẹ nhàng vỗ, nguyên bản cửa đá gắt gao đóng chặt nhất thời giống như lông ngỗng mà bị đẩy ra.

Loại cảm giác vừa mới rất kỳ quái như là ta bất tri bất giác nhìn thấy cơ quan của cửa đá, giống như có chữ đột nhiên hiện ra trong đầu (chỗ này không hiểu gì hết).

“Đây là có chuyện gì?” Ta cũng không cho rằng đây là năng lực lão thiên cho ta, nói đi nói lại lão thiên so với ai cũng đều keo kiệt hơn một chút. Loại chuyện này chỉ có thể có liên quan đến Bộ Phong Trần.

“Nếu có rảnh, nên khai thông cùng lưu quang.” Bộ Phong Trần để lại một câu, rồi sau đó keo kiệt đến nỗi không thèm nói cho ta biết về lưu quang rốt cuộc là cái gì, hết thảy vừa rồi rốt cuộc là phát sinh như thế nào.

Sau đó cũng không phải là cơ hội tốt để cùng Bộ Phong Trần thảo luận về vấn đề này, đẩy ra cửa đá xong, ta chỉ có thể mang một bụng nghi vấn về ‘Lưu quang’ đi theo Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần cho ta lưu quang, rốt cuộc là cái gì?

Mới đi được vài bước, trước mắt đột nhiên kim quang lóng lánh, làm cho người ta có chút hoa mắt, thanh âm đinh tai nhức óc ở bên tai vang lên, từng đợt ầm ầm dường như đánh vào ngực ta, chỉ là mỗi một lần thanh âm kia có ý đồ xuyên qua ngực ta thì đều bị lưu quang ở trên ngực bài xích, một chút đều không thể xâm nhập.

“Nam mô A Di Đà Phật, tội nhân vô tri, còn không mau phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật!” Xuất hiện trước mắt chúng ta là một kim thân Phật tượng.

Trong núi còn có một tượng Phật? Ta không khỏi nhíu mày, xuất hiện hết sức thiểm diệu, thanh âm như vậy mưu toan đoạt nhân tâm, nếu không phải có lưu quang che chở, có thể ta sẽ bị giả thần giả Phật trước mắt hù dọa, xem ra xuất hiện trước mắt chính là một trong những đầu sỏ việc lợi dụng thi độc để cải tạo binh lính.

Giở trò giả thần. Cũng không biết làm cái gì đây.

“A Di Đà Phật, tội nhân vô tri, phóng hạ đồ đao, hồi đầu thị ngạn!” (bỏ đao đồ tể, quay đầu là bờ) Lại một trận thanh âm làm cho người ta cảm thấy lỗ tai đau nhức, chỉ là âm thanh phát ra lúc này không phải là Phật giả kia mà là một đám đạo sĩ khoác trường bào đột nhiên xuất hiện, bọn họ vây quanh ta cùng Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần đứng im bất động, một tay vẫn chấp sau lưng, thanh âm bình thường đều nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại giống như thiên âm nện vào lồng ngực người ta, tràn ngập trong mỗi ngóc ngách của sơn động.

“Phật không phải Phật, Đạo không phải Đạo, người không phải người, yêu không phải yêu, quỷ không phải quỷ, ngươi là vật gì?” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi là vật gì…”

“Ngươi là vật gì…”

Một tiếng lại một tiếng vọng lại trong sơn động, nơi nơi đều là thanh âm của Bộ Phong Trần.

“A…Ta, ta là cái gì? Ta là cái gì…. Ta là…A…” Nguyên bản một đám đạo sĩ đang giở trò giả thần  đều bưng kín lỗ tai, một phen tru lên sau đó đột nhiên ngã xuống mặt đất liền biến mất, bọn họ bất quá là ảo ảnh mà người ta dùng pháp thuật tạo ra, vốn không tồn tại.

Đó chính là pháp thuật sao? Ta cảm giác hạt châu trước ngực hơi hơi rung động, chỉ là Bộ Phong Trần làm thế nào, làm sao để những người này hiện nguyên hình chỉ dùng có mấy câu?

“A…. Ta, là cái gì? Không, ngươi… Ngươi lại là người nào, ngươi là ai! Yêu pháp, đây là cái gì yêu pháp… A… Ta thật khó chịu, ta thật là khó chịu! Ta không xong rồi – ” Nguyên bản kim thân Phật giả cũng bắt đầu dao động, thân thể run rẩy như sắp vỡ vụn ra.

Thống khổ hét lớn một tiếng, Phật giả nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ, hiện ra nguyên hình, xuất hiện trước mặt ta là một con xuyên sơn giáp (con tê tê)?!

Ta lần đầu tien nhìn thấy một con xuyên sơn giáp to như thế, lớn hơn gấp mười con bình thường.

“Này… Đây là cái gì?” Vật kỳ quái bực này, từ trước đến nay chỉ nghe người ta nói trên thế gian có động vật sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm đều thành yêu, nhưng cho tới bây giờ chưa có gặp qua, không biết con xuyên sơn giáp trước mắt có được tính hay không.

“Ta lộ ra nguyên hình!” Xuyên sơn giáp biết nói tiếng người, cái đuôi quẩy đến quẩy đi, làm cho vách đá đều rung chuyển, xuyên sơn giáp tựa hồ muốn chạy trốn.

“Nguyên lai là một con xuyên sơn giáp sống ngàn năm đã tu luyện thành yêu.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu, rồi sau đó lại biến mất rồi đột nhiên xuất hiện phía sau xuyên sơn giáp đang muốn chạy trốn, một cước dẫm nát chiếc đuôi to của nó “Còn chạy loạn nữa sẽ làm chỗ này sụp đổ.”

“A-” Con xuyên sơn giáp kêu một tiếng, nhưng đột nhiên dần dần biến nhỏ, cho đến khi biến thành một con xuyên sơn giáp nhỏ bằng bàn tay.

“Vô thượng pháp thuật dùng lời nói, làm mọi vật trở lại chân tướng dùng lời nói, ngươi… Ngươi đến tột cùng là cái gì, như thế nào có thể, như thế nào có thể dùng lời nói siêu việt đến thế ngươi đến tột cùng là cái gì…” Xuyên sơn giáp liên tục lải nhải lẩm bẩm, kết quả chính là bị Bộ Phong Trần đạp cho một cước.

Làm mọi vật trở lại chân tưởng chỉ dùng lời nói, này cũng là một loại phép thuật hay sao? Ta tạm thời đem vấn đề đó để ra sau đầu, chỉ là muốn biết xuyên sơn giáp này rốt cuộc là chịu sự sai bảo của người nào, Tiểu Mật Nhi cùng Thanh Phong đang ở đâu.

“Tha mạng, cầu ngài tha mạng tiểu yêu đi, đều là người tu hành, tu luyện ngàn năm mới có tu vi như hôm nay, đai tiên chớ phế đi tu vi của tiểu yêu! Tiểu yêu không muốn phải tu luyện lại từ đầu, tiểu yêu không muốn bị phàm nhân lột da xẻ thịt a!” Xuyên sơn giáp bắt đầu cầu xin tha thứ, lệ rơi lã chả.

“Ngàn năm tu hành đắc đạo không dễ, ngươi không ở trong núi an tâm tu luyện, lại đến đây giả thần giả quỷ, làm hại người, lưu lại ngàn năm tu hành của ngươi để làm gì?”

Nói xong, Bộ Phong Trần một cước hạ xuống, chỉ nghe xuyên sơn giáp oa oa kêu lớn: “A… Ngàn năm tu vi của ta, ngàn năm tu vi của ta, ngươi thật nhẫn tâm phế tu vi của ta, ta bất quá là một tiểu yêu, ngươi lại là cái gì, Phật không phải Phật, tiên không ra tiên, người không phải người, ma không phải ma!”

“Ta tiến ngươi đến cực lạc, thế nào?”

Xuyên sơn giáp nhất thời liền ngậm miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc