NHẤT THẾ TÔN SƯ (NHẤT THẾ CHI TÔN)

Dịch giả: Ranh

Cố Tiểu Tang tựa hồ không nhận ra ánh mắt cảnh giác của Mạnh Kỳ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc, tư thế mềm mại, cực kỳ đáng yêu: “Nghe đồn Bá Vương Tuyệt Đao trước nay vẫn yên lặng, từ xưa đến giờ Tố Nữ Đạo đều không có ai có thể từ đó ngộ ra tuyệt thế thần công Bá Vương lục trảm cùng Lôi Thần truyền thừa Thần Tiêu cửu diệt, điều này có lẽ là vì các công pháp trên có xung đột với truyền thừa của bọn họ.”

“Đạo pháp cơ bản của Tố Nữ đạo là Tố Nữ kinh và Xá Nữ Thiên Thư, được xưng có thể lần lượt ngưng kết Cửu Thiên Huyền Nữ Pháp Thân cùng Hoan Hỉ Bồ Tát Kim Thân, cái trước tiên khí dạt dào, đi theo con đường nam nữ hợp hoan thăng tiên, cái sau là Phật Môn hoan hỉ chi đạo, quả thực có xung đột với Bá Vương tuyệt đao.” Mạnh Kỳ vẻ mặt như có đăm chiêu, gật gật đầu.

Bá Vương tuyệt đao, Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đánh giá là “Cương mãnh đệ nhất”, so với con đường âm dương hợp hoan của Tố Nữ đạo chênh lệch cực kỳ lớn.

Cố Tiểu Tang bĩu môi, như cười mà không phải cười, nói: “Đám tiểu tiện nhân kia giỏi nhất là dụ dỗ chồng người khác, hấp thành xác khô, phu quân dù thế nào cũng đừng liên quan gì đến bọn họ, nếu gặp phải liền một đao chém chết.”

Nói đến đây, nàng cười khúc khích nói: “Thiếp thân còn chờ phu quân trưởng thành, cùng phu quân bái đường thành thân, đừng để mất tấm thân đồng tử trước nhé...”

Khí chất của nàng vốn dĩ kỳ ảo khó lường, lúc này sóng mắt lưu chuyển, lại lộ ra vẻ thiếu nữ ngây thơ cùng sự quyến rũ không thể nào mô tả bằng lời nói.

Đồ điên, đồ biến thái! Mạnh Kỳ tức giận mắng thầm trong lòng. Chẳng qua hắn cũng biết, Cố Tiểu Tang này nói mười câu bên trong không có lấy một câu chính xác, đến lúc nàng đạt được mục đích, chắc chắn sẽ giờ trò trở mặt vô tình.

Biểu cảm của Cố Tiểu Tang thay đổi bất thường, vừa rồi còn là ánh mắt mê hoặc, để người khác khó có thể khống chế, nháy mắt liền chuyển sang thánh thiện, tựa như hoa lan xinh đẹp trong khe núi: “Chỉ là ở đời trước của Tố Nữ Đạo có một nam đệ tử, vốn dĩ là dược tra lô đỉnh, lại được xưng là đã ngộ ra một môn đao pháp đỉnh phong từ Bá Vương tuyệt đao, trở thành một trong số ít nam đệ tử hạch tâm của Tố Nữ đạo, hiện nay đã là cường giả ngoại cảnh, không thể coi thường.”

“Hắn từ Bá Vương tuyệt đao ngộ ra đao pháp?” Mạnh Kỳ thoáng ngạc nhiên, lúc nãy mới nói Bá Vương tuyệt đao vẫn yên lặng mà?

Cố Tiểu Tang nhẹ nhàng gật đầu:“Cũng không phải Bá Vương lục trảm hay Thần Tiêu cửu diệt. Hắn gọi nó là Tử Lôi Thất Kích.”

Giọng điệu của nàng bình thường thản nhiên, không cho rằng đó là cái gì kỳ quái, Mạnh Kỳ nghe xong, lại trăm mối ngổn ngang, không biết là nên sửng sốt ngạc nhiên, hay là cười to hai tiếng. Tên này chẳng lẽ cũng là luân hồi giả? Thế mà lại học xong chiêu thức mình trước giờ luôn muốn đổi là “Tử Lôi Thất Kích” !

Từ việc hắn vốn dĩ là dược tra lô đỉnh mà phán đoán, Mạnh Kỳ cảm giác suy luận này có bảy tám phần nắm chắc.

Tử Lôi Thất Kích là tuyệt học Bá Vương trong một quyển truyện tranh nào đấy mà Mạnh Kỳ đã xem qua, cũng là kỹ năng cấp thần ma.

Nói xong chuyện Bá Vương tuyệt đao, Cố Tiểu Tang cũng không nói ra bản thân mình có mục đích gì, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ, dáng vẻ hoạt bát như thiếu nữ nhà bên: “Phu quân vừa rồi đi thuyền mà ra, đứng ở đầu thuyền, từng bước đạp nát tâm linh thủ hạ của thiếp thân, một kiếm chém giết hắn, phong thái thật sự xuất chúng, rõ ràng là dáng vẻ của cao thủ. Nhìn thấy cảnh ấy khiến trái tim thiếp thân đập rộn ràng, khuôn mặt nóng lên, hận không thể sà vào ngực của phu quân.”

Mạnh Kỳ, tay trái cầm kiếm tay phải cầm đao không hề buông lỏng, tư thế như chuẩn bị toàn lực ra tay, không chút thay đổi nào.

Ánh mắt Cố Tiểu Tang càng trở nên mê ly: “Phong độ thanh tao, tiêu sái phiêu dật, tất nhiên khiến người khác hâm mộ. Nhưng đội trời đạp đất, bước đi hiên ngang, hăng hái ngất trời cũng là biểu hiện của đấng nam nhi anh hùng. Nếu như dưới chân phu quân xương trắng thành núi, trước người biển máu quay cuồng, tà ma cản đường một đao chém giết, lương thiện loạn tâm một đao chém giết, đầy trời khắp đất kẻ nào không phục cũng một đao chém giết, bá tuyệt đương thời, thiếp thân nguyện tẩy tận duyên hoa, dùng đôi bàn tay này vì phu quân nâng khăn sửa túi.”

Lời nói của nàng tràn đầy cảm giác thân thiết chân tình, nhưng Mạnh Kỳ nửa chữ cũng không tin, nàng ta vẫn là đang lừa gạt mình nghĩ biện pháp mưu đoạt Bá Vương tuyệt đao.

Cố Tiểu Tang một lần nữa rút ra Ngọc Tiêu, đưa đến gần môi, thổi lên một khúc nhạc điệu du dương, đau khổ triền miên, khó buông tay, khó chia ly.

Mà thuyền nhỏ dưới chân nàng lướt sóng mà đi, chậm rãi hướng về giữa bóng tối phía bờ sông đối diện, tiếng tiêu phiêu tán, miên man không dứt.

Nàng đến một cách mênh mang, đi một cách phiêu dật, khiến Mạnh Kỳ hâm mộ không thôi. Biết một loại nhạc cụ quả nhiên là biện pháp tốt để làm màu, đáng tiếc mình không thời gian đi học...

Nếu Cố Tiểu Tang biết Mạnh Kỳ chỉ quan tâm đến điểm này, không biết tâm tình sẽ như thế nào nhỉ?

............

Mạnh Kỳ trên đường đổi thuyền, trong hai ngày, đã là xuôi dòng xuống, đến thành Tuyên Võ. Sơn môn phái Chân Võ cách tòa thành này 20 dặm về phía bắc, nhân sĩ giang hồ đều xưng thành Tuyên Võ là cửa ra vào của phái Chân Võ, nơi đây nằm ở chỗ xa, không quá tuân thủ mệnh lệnh triều đình.

Vừa mới rời thuyền, Mạnh Kỳ liền cảm nhận được sự phồn hoa khác hẳn với Tam Sơn Tứ Thủy. Trên bến tàu người đến người đi, có người ăn mặc trang phục cỡ lớn, có người quần gấm áo the, có người mang kình trang chít khăn trên đầu, có người áo ngắn giầy rơm, có giàu có nghèo, có mạnh có yếu, ồn ào náo nhiệt, đủ các loại khẩu âm vang vọng.

Mạnh Kỳ thở sâu, lọc đi đủ loại mùi mồ hôi, mùi thối, mùi son phấn, hắn ngửi thấy mùi gà nướng, ngửi thấy mùi đậu phụ thối nổi tiếng nhất của thành Tuyên Võ, ngửi thấy mùi thơm của món cá sông đang được nấu, cái bụng tham lam rột rột mấy tiếng, liền muốn tìm một tửu lâu, vung đũa ngấu nghiến một phen.

Chẳng qua hắn không có xúc động, dự tính đi tìm Trương Viễn Sơn trước, chỉ có người địa phương mới có thể tìm được món ngon chân chính tại địa phương đó.

Hắn vẫn giấu ba kiện binh khí bên trong bao lớn như cũ, tay trái ấn Băng Khuyết kiếm, ăn mặc thành một kiếm khách mang thanh sam, tay phải thắt chặt lại dây mũ sa để tránh bị người khác làm rơi tóc giả, nếu rơi thì quá mất mặt rồi.

Dọc theo con đường lát đá phiến tương đối rộng, Mạnh Kỳ đi vào bên trong thành, chỉ cảm thấy càng thêm phồn hoa càng thêm náo nhiệt càng thêm chen chúc.

Hắn hỏi kỹ đường đến phủ nhà họ Trương, nhàn nhã mà đi, hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như con em ở nông thôn mới lần đầu đi lên thành lớn, đưa tới không thiếu ánh mắt mơ ước, muốn ăn cắp tiền tài của hắn, nhưng đám trộm vặt đều thất bại mà về, hơn nữa tên nào cũng bị đánh một phát bằng bàn tay khi đang mò túi tiền, chỗ bị đánh vừa sưng vừa đỏ, giống như học sinh bên trong trường tư thục bị thầy giáo dùng thước kẻ răn dạy vậy.

Đám trộm vặt biết chính mình đã nhìn nhầm, đối phương chẳng hề “thuần phác” như bề ngoài, mà là một tiểu tử giả dối, võ công phi phàm.

Bởi vì nơi này là phạm vi thế lực của một danh môn chính phái như Chân Võ phái, bọn họ không dám trả thù, không dám làm quá, chỉ có thể hậm hực tránh đi.

Mạnh Kỳ dạy dỗ đám trộm vặt một cách thích thú, rồi chuyển sang một con đường có ít người qua lại hơn, xung quanh đó tất cả đều là cao môn đại viện, không bao lâu, liền thấy được phủ họ Trương bên bờ Tuyên thủy, kiến trúc liên miên, chiếm một diện tích đất rất rộng, rõ ràng là cảnh tượng của một gia tộc quyền thế.

Hắn biết Trương Viễn Sơn ở bên trong sơn môn Chân Võ phái, thậm chí hạch tâm của Trương thị gia tộc cũng ở tại một ngọn núi phụ trong Chân Võ sơn. Nếu chính mình vẫn là đệ tử đích truyền của Thiếu Lâm, khẳng định là đi sơn môn gửi bái thiếp, chờ đợi người phụ trách của Chân Võ phái thông báo Trương Viễn Sơn, nhưng hiện tại thân phận chính mình khá mẫn cảm, vẫn là đến Trương phủ bái kiến, mời bọn họ đi tìm Trương Viễn Sơn trở về tộc hoặc dẫn chính mình lên núi thì thoả đáng hơn.

Hai phía bên ngoài cửa Trương phủ có rất nhiều cọc buộc ngựa. Lúc này đại bộ phận đều đang có dây thừng cột vào, khá nhiều con tuấn mã đang ở nơi đó phát ra tiếng phì phì trong mũi.

“Thật nhiều khách...” Mạnh Kỳ có chút nghi hoặc, lúc bình thường thì làm sao có nhiều khách đến như vậy?

Hắn hoài nghi có phải là gặp được những dịp như thọ đản hoặc hôn lễ hay không.

“Chân... Tiểu hòa thượng?” Bỗng nhiên, một giọng nữ quen thuộc từ đầu ngõ truyền đến, mang theo vẻ mơ hồ không xác định.

Mạnh Kỳ hoảng sợ, tay trái cầm chặt chuôi kiếm, phòng ngừa bại lộ thân phận, đưa tới tai vạ.

Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy một thiếu nữ mặt trái xoan đang trốn ở giữa khúc ngoặt của hai ngõ nhỏ. Nàng dịu dàng vui tươi, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn khi ở nơi đất khách lại gặp được người quen, tựa hồ nỗi sợ hãi được thả lỏng rất nhiều.

“Chân Chân cô nương?” Mạnh Kỳ nhíu mày, bước nhanh tới, thiếu nữ chính là một người trong nhóm bọn hắn, Phù Chân Chân, môn đồ của Bắc Chu Ảnh Hoa Am, cao thủ độc y.

Nàng vậy mà từ ngàn dặm xa xôi, nam hạ Tuyên Võ, tìm kiếm tình lang!

Thật sự là không nhìn ra nha. Phù Chân Chân bề ngoài dịu dàng, lại là một người hành động quyết đoán như thế... Mạnh Kỳ thầm khen một câu, tựa tiếu phi tiếu nói: “Chân Chân cô nương, là đến tìm Trương sư huynh chăng?”

“Ta đến, đến được mấy ngày rồi, không dám đến cửa.” Phù Chân Chân cúi đầu kéo góc áo, cảm giác rất giống cô con dâu xấu xí sợ gặp cha mẹ chồng.

Mạnh Kỳ nhịn cười, không dám đùa giỡn. Phù Chân Chân da mặt tương đối mỏng, chịu không nổi trêu chọc trên phương diện này, mà nàng là cao thủ độc, không thể dễ dàng đắc tội: “Thật đúng lúc, ta cũng phải tìm Trương sư huynh, chúng ta cùng nhau đi thôi, đúng rồi, hiện tại gọi ta là Mạnh Kỳ được rồi.”

Phù Chân Chân sắc mặt đỏ hồng, khẽ ừ. Nàng đã xem qua Nhân bảng cho nên vừa rồi im miệng đúng lúc, không có gọi tên Chân Định ra.

Bởi vì Phù Chân Chân e lệ cùng thấp thỏm quá mức, mãi cho đến trước cổng lớn nhà họ Trương, nàng cũng chưa mở miệng nói chuyện.

Mạnh Kỳ mỉm cười đi lên bậc thang, nói chuyện với gác cổng: “Tại hạ Mạnh Kỳ, cùng Phù Chân Chân cô nương đến bái kiến Trương Viễn Sơn Trương sư huynh, các ngươi chỉ cần báo cho Trương sư huynh biết tính danh của chúng ta, hắn đương nhiên sẽ tới gặp.”

Hắn sử dụng ngữ khí như cực kỳ quen thuộc với Trương Viễn Sơn, tránh cho người sai vặt làm khó dễ.

Người sai vặt mí mắt không nhấc lên, cũng không ngạc nhiên nói: “Hai vị khách nhân, đợi chút liền có người dẫn khách ngày lên núi hôm nay, các ngươi cùng đi lên là được.”

Khách ngày hôm nay? Mạnh Kỳ càng cảm giác sự tình có chút cổ quái, đang định đặt câu hỏi, đã có Trương thị phó dịch đi ra, phía sau có một đám giang hồ hảo hán đi theo, có tăng có đạo có tục, có công tử cũng có khất cái.

Người sai vặt thấp giọng nói vài câu với Trương thị phó dịch, kể rõ thân phận hai người Mạnh Kỳ, phó dịch gật gật đầu, coi như cung kính hành lễ, mời hai người đi theo.

Đoàn người không cưỡi ngựa, rời đi thành trì, xuất phát đến Chân Võ sơn.

“Mạnh Kỳ, lúc ta thấy tên của ngươi trên Nhân bảng, ta thiếu chút nữa đã sợ ngây người.” Phù Chân Chân tuổi lớn hơn chút so với Mạnh Kỳ, song phương quan hệ không xa cũng không gần, bởi vậy lựa chọn xưng hô tên đầy đủ.

Nghe nàng truyền âm nhập mật, Mạnh Kỳ vừa cao hứng vừa khổ sở, có thể đi lên Nhân bảng, nhân tiền hiển thánh, đương nhiên đáng để vui vẻ, nhưng ngoại hiệu thật sự rất khó nghe !

“Chân Chân cô nương, ngươi là nhân dịp ra ngoài du lịch trực tiếp tới đây sao?” Ảnh Hoa Am có cường giả Ngoại Cảnh, nhưng không tính đại phái, đệ tử trong môn phái sau khi Khai Khiếu ổn định liền có thể xuống núi du lịch, cho nên Mạnh Kỳ mới hỏi điều này.

Phù Chân Chân hai gò má đã ửng hồng, ánh mắt nhìn mũi chân: “Ta, ta nghĩ du lịch cũng không có chuyện gì khác để làm, vì thế liền đi tới nơi này. Hơn nữa ta đã đổi bộ phận thứ nhất của Cứu nhân kinh, ở lại phụ cận môn phái dễ dàng bị nhận ra.”

Thật sự là tình thâm ý trọng, khiến người khác hâm mộ... Mạnh Kỳ cảm khái một tiếng, thuận miệng cùng nàng nói chuyện phiếm, cũng nghe giang hồ nhân sĩ chung quanh nói chuyện.

“Trương thị kết thân với Tống thị, chỉ sợ kết cấu Chân Võ phái sẽ có biến hóa lớn a.”

“Bọn họ chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, mấy chục năm nay, Diêu gia càng ngày càng mạnh, tam đại thế tục gia tộc mắt thấy liền muốn trở thành một nhà...”

Mạnh Kỳ càng nghe càng kỳ quái, nhịn không được hỏi đạo sĩ bên cạnh một câu: “Vị đạo trưởng này, hôm nay là tiệc kết thân giữa Trương thị và Tống thị hay sao?”

Đạo sĩ nhìn hắn một cách kỳ quái, tựa hồ muốn nói ngươi không biết việc này thì tới đây làm cái gì?

Hắn dừng một chút nói: “Đúng, hôm nay là tiệc đính hôn giữa Trương thị Trương Viễn Sơn cùng Tống thị Tống Minh Khê.”

Mạnh Kỳ nghe vậy liền giật mình kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phù Chân Chân, chỉ thấy sắc mặt nàng mới đó liền chuyển sang trắng bệch, thân thể hơi rung động, giống như sắp té xỉu.

Bình luận

Truyện đang đọc