NHẤT THẾ TÔN SƯ (NHẤT THẾ CHI TÔN)

Dịch giả: Liêu Doanh

"Trương Viễn Sơn Trương sư huynh sao?"

Khuôn mặt Phù Chân Chân tái nhợt, mắt mở to đến đáng sợ. Nàng hỏi lại, những mong mình nghe lầm, mong tìm thấy một tia hy vọng cuối cùng.

Đạo sĩ cảm giác được có điều bất thường nhưng hắn là người xuất gia, không muốn xen vào chuyện tình cảm nam nữ, nhẹ nhàng khẳng định:

"Trương Viễn Sơn chính là một trong thất tử Chân Vũ phái thế hệ này, mặc dù thứ hạng không cao nhưng khá được coi trọng, là đối tượng kết thân gia phù hợp với Tống thị."

Đạo sĩ cho rằng hai người này đang hoài nghi tư cách của Trương Viễn Sơn.

Mạnh Kỳ đứng bên cạnh đang định ngăn hắn trả lời nhưng đã chậm.

"Được, được lắm." Phù Chân Chân thất hồn lạc phách xoay người rời khỏi đội ngũ, đi ra phía ngoài thành.

Nàng vô thức sử dụng khinh công, bóng người nhanh như thiểm điện, dường như muốn dứt bỏ sự thật không thể tiếp nhận lại phía sau.

Mạnh Kỳ nhìn theo bóng Phù Chân Chân, thở dài một tiếng, thi triển ra Bộ Phong Tróc Ảnh đuổi theo. Hắn không thể đi lên núi một mình lúc này được.

Những người khác trong đội ngũ đều ngạc nhiên nhìn bọn họ, không rõ có chuyện gì xảy ra. Có người suy đoán hai người này đang gây gổ, có người lại cảm thấy nguyên nhân là do Trương thị tiếp đãi không đủ long trọng.

Đạo sĩ cau mày, mờ ám nói một câu: "Chẳng lẽ tiểu tử Trương Viễn Sơn kia đã gây nợ phong lưu?"

Phù Chân Chân vẫn phóng hết tốc lực, thấy núi vượt núi, thấy sông vượt sông, hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Nàng chỉ đang trốn tránh theo bản năng.

Mạnh Kỳ đuổi sát Phù Chân Chân, cũng không đi lên khuyên bảo. Loại tình huống này hắn thật sự không biết nên nói gì, đành cứ lặng lẽ theo sau, phòng ngừa nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đây cũng coi như tận sức làm hết trách nhiệm của kẻ đồng bọn.

Chạy thật lâu, rốt cuộc Phù Chân Chân cũng hao hết thể lực, tốc độ dần chậm lại. Phía trước là một ngọn núi u tĩnh, mơ hồ nhìn thấy phòng ốc trên đỉnh núi.

Hai tay Phù Chân Chân che mặt, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Mạnh Kỳ thở dài, quyết định đi lên khích lệ hai câu, không còn tình lang thì vẫn còn người thân, bạn bè, chớ nên nghĩ quẩn.

Bỗng nhiên, một tiếng trống canh ở đâu vang lên bên tai hai người.

Đ…A…N…G…G!!

Theo sau tiếng trống là một tiếng chuông ngân nga vang vọng, lay động đến mỗi góc nhỏ trong tâm hồn.

Toàn thân Phù Chân Chân chấn động, hai tay buông thõng, ngơ ngác bước lần theo phương hướng tiếng chuông truyền đến. Nàng đi dọc theo thềm đá lên núi, truy tìm nơi phát ra tiếng chuông.

Mạnh Kỳ lắc đầu, chậm rãi đi theo, trong đầu đang cân nhắc từ ngữ xem lát nữa nên khuyên bảo thế nào.

Trên ngọn núi có mấy ngôi chùa nhỏ nằm phụ cận Đạo Môn, tăng nhân đi lại nơi đây đều có thân thủ bình thường.

Phù Chân Chân lặng lẽ bước đi rồi ngừng chân trước một am ni cô.

Nàng quay đầu, trên mặt vẫn vương nước mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn Mạnh Kỳ: "Cho tới nay, sư phụ vẫn muốn ta xuất gia, trở thành truyền nhân của Ảnh Hoa Am, rũ bỏ hồng trần thế tục, một lòng nghiên cứu Cứu Nhân kinh. Thế nhưng lòng ta vẫn luôn mong mỏi tìm được một phu quân tốt, hai chúng ta 'Hồng tụ thiêm hương, họa mi điểm ngạch' dắt tay nhau lang bạt giang hồ giống như cha mẹ ta vậy, cho nên ta vẫn kiên trì chỉ làm tục gia đệ tử"

Cho đến hôm nay, ta mới biết sư phụ nói không hề sai, vợ chồng trên thế gian chẳng mấy người có thể ân ái trường cửu như cha mẹ của ta. Thề non hẹn biển cũng thành không, đầu gối tay ấp cũng thành không, lời nói tự tình hôm nào vẫn còn văng vẳng bên tai, thế mà hắn đã kết thân với người khác. Hồng trần đa khổ, tất cả đều là hư ảo, đã vậy vì cái gì còn không xuất gia?"

Mạnh Kỳ há to miệng, bao nhiêu ngôn từ đã chuẩn bị đều chẳng thể nên lời, nhưng hắn cũng thầm thở ra, dù sao xuất gia so với trả thù xã hội thì vẫn còn tốt hơn. Với khả năng dụng độc của Phù Chân Chân mà nói, không khéo Trương Viễn Sơn phải minh hôn* mất.

*Tập tục kết hôn dành cho người chết

Phù Chân Chân chỉ muốn trút nỗi lòng, cũng không chờ Mạnh Kỳ trả lời liền bước vào am ni cô, tìm sư thái trụ trì. Mạnh Kỳ thở hắt ra, cũng đi theo vào.

Đây là một am ni cô nhỏ, phong cách cổ xưa, có khoảng mười vị ni cô ăn mặc mộc mạc, có già có trẻ đang cúi lạy trên Phật đường.

"Ngươi muốn xuất gia?" Sư thái trụ trì trịnh trọng hỏi lại nàng, bà không vì có người muốn quy y mà kích động hay vui sướng gì.

Phù Chân Chân rủ mắt, quỳ gối trên bồ đoàn: "Vâng"

"Khóe mắt ngươi vẫn còn vương nước mắt, còn có một nam tử theo sau, có lẽ là bị tổn thương tình cảm nên nhất thời xúc động. Nếu như vậy, không nên xuất gia thì hơn" Trụ trì khuyên bảo Phù Chân Chân.

Khóe miệng Mạnh Kỳ giật giật, ta chỉ là một đồng đội nhiệt tâm thôi, chuyện này không có liên quan đến ta đâu đấy.

Phù Chân Chân lập lại một lần những lời đã nói với Mạnh Kỳ, mờ mịt nhìn về phía sư thái trụ trì: "Tình yêu chỉ là hư vô, kính xin sư thái thành toàn"

Sư thái trụ trì thở dài: "Nếu đã là đệ tử cửa Phật, vậy bần ni liền theo ý ngươi, chỉ mong ngươi có thể tĩnh tâm nghiên cứu Phật pháp, chính thức đại triệt đại ngộ"

Phù Chân Chân là đệ tử Ảnh Hoa Am, khi trở về đó hẳn sẽ thực hiện lại các nghi thức xuất gia, bởi vậy các trình tự ở đây cũng không quá mức rườm rà, rất nhanh Phù Chân Chân đã quỳ gối trước tượng Bồ Tát.

Sư thái trụ trì nhìn thoáng Mạnh Kỳ nhưng không đuổi hắn đi mà để kệ hắn đứng ngoài quan sát, tay bà cầm dao cạo quy y, đi tới trước mặt Phù Chân.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự muốn quy y cửa Phật sao?"

Phù Chân Chân nhìn ngọn đèn trước mặt, gật đầu: "Vâng"

Mạnh Kỳ vô thức bước tới một bước, miệng há mở, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn vị sư thái trụ trì đặt dao lên đỉnh đầu Phù Chân Chân, lẳng lặng nhìn từng sợi tóc đen rơi xuống.

"Phiền não tan hết, hồng trần rời xa" Sư thái trụ trì vừa cạo tóc, vừa tụng niệm câu này.

Hàm răng Phù Chân Chân cắn chặt, theo từng lọn tóc rơi xuống, lòng nàng như nhẹ hơn, lộ ra vẻ mặt giải thoát.

Nghe câu "Phiền não tan hết, hồng trần rời xa" Mạnh Kỳ như trở về thời điểm lần đầu tiên đến thế giới này, nghĩ tới sư phụ, sư đệ, trong lòng đột nhiên buồn vô cớ.

Rất nhanh, Phù Chân Chân đã hoàn thành nghi thức xuống tóc, nàng đến hậu đường thay đổi trang phục ni cô, đội mũ ni sư, bình thản đi đến trước mặt Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nhìn thấy nàng mặc đồ ni cô đứng trước thiền đường thanh tịnh, cảm xúc bỗng dâng trào, hắn khe khẽ hát một bài dân ca cũ: "Một bước xuất gia rũ hết tục trần, sao vẫn trằn trọc giấc mộng về tình ái dở dang..."

Phù Chân Chân vốn đang định cười Mạnh Kỳ tự nhiên lại hát một bài dân ca hương dã nhưng nàng càng nghe càng nhập thần, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.

Thanh đăng chập chờn như khắc họa nỗi cô tịch của người thiếu nữ.

Mạnh Kỳ thu liễm tâm tình, ngừng hát, thở dài một hơi.

Phù Chân Chân gượng cười: "Sao ngươi tự nhiên lại hát bài dân ca này?"

Mạnh Kỳ nhìn nàng, cười nói: "Không hát nữa, để ngươi đi niệm Phật kinh."

"Vì ái nên sợ hãi

Vì ái nên ưu phiền

Kẻ lìa được chữ ái

Tâm mới được an nhiên"

Giọng nói bình thản, thanh thúy cất lên giữa thiền đường thanh tịnh thật có hương vị của hồng trần như mộng.

"Vì ái nên sợ hãi, vì ái nên ưu phiền, kẻ lìa được chữ ái, tâm mới được an nhiên...." Phù Chân Chân thấp giọng lập lại vài lần, ánh mắt cứ thẫn thờ ngây dại.

Ài, đúng là những kẻ si tình, Mạnh Kỳ thầm ai thán

Thật lâu sau, Phù Chân Chân cũng phục hồi tinh thần, cố gắng chuyển chủ đề: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giúp hắn ngăn cản ta xuất gia đấy."

Dù sao Mạnh Kỳ và Trương Viễn Sơn quen nhau từ trước, giao tình sâu nặng, nàng không hề nghi ngờ rằng nếu phải lựa chọn giữa nàng và Trương Viễn Sơn thì Mạnh Kỳ sẽ đứng về phía Trương Viễn Sơn.

"Nếu tâm không tịnh, cho dù tóc xanh tan mất, thân ở chốn tu hành thì cũng chỉ là những thứ bề ngoài, căn bản không thể tính là xuất gia, tùy thời đều có thể hoàn tục. Còn như tâm đã tịnh cho dù chìm trong hồng trần, cho dù hàng đêm hoan lạc, hưởng hết vinh hoa, vẫn là người xuất gia."

Mạnh Kỳ nghiêm túc nói: "Tâm ngoại vô Phật*, xuất thế hay nhập thế, đi tu giữa hồng trần, tất cả đều chỉ ở trong tâm ngươi, ta sao mà ngăn cản được."

*Đức Phật nói "Ngươi đi tìm Phật bên ngoài tâm, đó là giả, ngoài tâm không có Phật" Phật ở trong lòng người.

Phù Chân Chân nghe đến nhập thần, cuối cùng nở nụ cười khổ: "Ta vẫn cho rằng ngươi làm hòa thượng không được nghiêm túc, không thể ngờ sau khi ngươi rời khỏi Thiếu Lâm, lại càng thành cao tăng đắc đạo rồi."

"Đương nhiên." Mạnh Kỳ không có chút khiêm tốn nào.

"Cho nên, quy y cũng không là gì, nếu như ngươi thông suốt thì hoàn toàn có thể hoàn tục giống như ta. Còn nếu như lại bị tổn thương mà tuyệt vọng thì cứ tìm tới am ni cô, xuất xuất nhập nhập, đơn giản vậy thôi, chẳng qua tóc hơi khó dài a."

Phù Chân Chân cho dù đau lòng tổn thương cũng suýt nữa phì cười, vừa khen hắn cao tăng đắc đạo, hắn lại bắt đầu nhí nhố.

Nhưng mà, vậy mới là Tiểu Mạnh mà nàng quen.

Mạnh Kỳ nhìn Phù Chân Chân, khẽ nói: "Suy nghĩ cho kỹ, xuất gia làm ni cô cũng không hẳn là tốt."

"Ngươi bây giờ mới muốn ngăn cản ta à?" Phù Chân Chân dở khóc dở cười.

Mạnh Kỳ khẽ gật: "Dù sao đều là rời xa hồng trần, tội gì cứ nhất định phải làm ni cô? Đạo cô cũng là người xuất gia, lại không cần cắt tóc, sau này xuất xuất nhập nhập cũng tiện."

Phụt!!

Phù Chân Chân rốt cuộc không nhịn được cười, Tiểu Mạnh thật là lém lỉnh, một chuyện khổ sở như vậy mà hắn cũng có thể đem ra đùa giỡn để giảm bớt nặng nề.

Cười một trận, nước mắt nàng lại chảy ra.

Hồi lâu sau, nàng như trút được nỗi lòng: "Mạnh Kỳ, cảm ơn ngươi, ta giờ cảm giác tốt hơn nhiều rồi."

"Ta chỉ nói những điều mình suy nghĩ thôi." Mạnh Kỳ không chịu thừa nhận vừa rồi là đang an ủi Phù Chân Chân.

Lúc này, ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Sư thái có nhìn thấy một nam, một nữ vóc dáng khoảng chừng này hay không..."

Trương sư huynh đuổi tới rồi sao? Tiệc đính ước đã xong rồi à? Mạnh Kỳ sững sờ.

Sắc mặt Phù Chân Chân trắng bệch, nói với Mạnh Kỳ: "Ta không muốn gặp hắn! Ngươi giúp ta đuổi hắn đi!"

"Ta sẽ nói chuyện với Trương sư huynh."

Mạnh Kỳ biết rõ lúc này Phù Chân Chân đang bị kích động, Trương Viễn Sơn lại nhảy đến thì hẳn hai người này sẽ lập tức đi đóng phim Quỳnh Dao, rồi không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa. Bởi vậy, hắn định lôi Trương Viễn Sơn đi để nàng bình tâm lại, mình cũng muốn hiểu rõ ràng chuyện hôn sự này là thế nào, nếu có hiểu lầm gì thì còn kịp thời bổ cứu.

Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại đột nhiên bi ai, than thở nói: "Từ trước tới nay ta luôn mơ ước làm một kiếm khách áo trắng, tiêu diêu tự tại, thong dong tiêu sái...ai biết hiện giờ, hiện giờ lại cứ như là chủ tịch hội phụ nữ vậy!"

Chuyên môn hòa giải chuyện hôn nhân gia đình... sao con đường cứ càng lúc càng xa rời lý tưởng thế chứ...

"Chủ tịch hội phụ nữ?" Phù Chân Chân nghi hoặc.

"Được rồi, ngươi không hiểu đâu." Mạnh Kỳ thờ dài não nề, rời khỏi am ni cô, đi gặp Trương Viễn Sơn.

"Ôi! Mạnh sư đệ, Chân Chân ở đây sao?" Trương Viễn Sơn nhìn thấy Mạnh Kỳ, kích động hỏi.

"Để cho nàng yên tĩnh một chút đi." Mạnh Kỳ thở hắt ra "Đi, chúng ta đi uống rượu. Huynh nói, ta nghe."

Bình luận

Truyện đang đọc