NHẤT TÚY KINH NIÊN

Ngày hôm sau khi Hà Cố rời khỏi, Tống Cư Hàn vẫn chưa tỉnh.

Anh vội vàng đi Giang Tô công tác, buổi chiều còn phải trở về gấp, thời gian khá eo hẹp, cộng thêm không muốn làm Tống Cư Hàn tỉnh giấc, nên đi rất vội vàng, đến trạm tàu cao tốc mới phát hiện, anh bỏ quên điện thoại rồi.

Anh đứng trong phòng bán vé nơi nhiều người qua lại, thực sự là gấp gáp lắm rồi. Tính cách anh cẩn thận, rất ít mắc mấy lỗi nhỏ nhoi này, thông tin mua vé của anh, người phải giao thiệp ở tỉnh Giang Tô, tất cả đều ở trong điện thoại, không có điện thoại, e rằng hôm nay không thể làm việc.

Anh do dự một chút, đành phải lái xe về lấy, may mà nhà Tống Cư Hàn cách ga tàu không xa, trở lại ngồi chuyến kế tiếp, trước bữa trưa vẫn có thể tới nơi.

Vội vội vàng vàng trở về, anh có chút sốt ruột ấn chuông cửa, hồi lâu sau, cửa được mở ra, Hà Cố nghĩ rằng anh sẽ nhìn thấy một Tống Cư Hàn còn buồn ngủ, vẻ mặt không thoải mái, nhưng chẳng ngờ, Tống Cư Hàn nhìn qua vô cùng thanh tỉnh, chỉ là ánh mắt lạnh tới dọa người.

Hà Cố không kịp nghĩ nhiều, bước vào:"Làm cậu tỉnh giấc hả? Tôi để quên điện thoại ở đây." Anh vào phòng ngủ tìm, không tìm thấy, lại về phòng khách, thì nhìn thấy Tống Cư Hàn khoanh tay dựa vào tường, trong tay đang cầm điện thoại của anh, trong đôi mắt thâm thúy đó bắn ra tia lạnh thấu xương, hung tợn trừng anh.

Hà Cố giật mình, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì.

"Tìm cái này phải không?" Tống Cư Hàn quơ quơ điện thoại, "Không phải anh vội vàng đi công tác sao? Vẫn cố ý về lấy, là lo lắng không thể liên lạc với tiện nhân Trang Tiệp Dư kia?"

Đầu óc Hà Cố mơ màng một lúc, Tống Cư Hàn xem điện thoại anh?

Tống Cư Hàn cắn răng, một cỗ lệ khí bao quanh người hắn, dường như có thể biến ra lưỡi dao hữu hình, nháy mắt đâm xuyên qua cơ thể Hà Cố, "Hai người quen nhau từ lúc nào? Lúc tôi không biết, đã thân thiết thế này rồi?" Hắn mở điện thoại, "Tiểu hầu tử? Hà thúc thúc? Đ*t, cmn buồn nôn!" Hắn hung hăng ném điện thoại đi, thứ máy móc mỏng manh kia va vào tường, lập tức vỡ tan tành!

(Lệ khí: nôm na là sát khí)

"Tống Cư Hàn!" Hà Cố tức giận nói, "Điện thoại tôi có rất nhiều thứ quan trọng, cậu có thể nghe người khác giải thích trước được không!"

"Giải thích à." Tống Cư Hàn nguy hiểm híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hà Cố, "Lần trước tôi uống nhiều, chưa giải thích với anh, là tôi không đúng, giờ tôi cho anh cơ hội giải thích, các người quen nhau thế nào, liên lạc ra sao, phát triển tới mức nào rồi, khoảng thời gian này anh ngày càng lạnh nhạt với tôi, mẹ nó có phải vì thằng tiện nhân này không!"

"Không phải!" Hà Cố không chịu yếu thế hét lớn, "Chúng tôi chỉ là vô tình chạm mặt, có cùng một người bạn, cậu ấy thích trêu tôi, chỉ vậy thôi!"

"Con mẹ anh! Anh coi tôi là thằng ngu hay sao mà tin mấy lời xằng vậy này! Trêu đùa hay là tán tỉnh ông đây còn không nhìn ra? Trang Tiệp Dư quyến rũ anh trước có phải không? Anh cũng rất hứng thú với nó chứ gì? Anh ngủ với nó chưa?"

Hà Cố hít một hơi sâu, miễn cưỡng áp chế cảm xúc cuộn trào mãnh liệt của mình, trầm giọng nói:"Không có, cái gì cũng không có."

"Không có?" Tống Cư Hàn cười lạnh một tiếng, "Anh chắc biết nó là 0 chứ? "Không có", là vì không biết dùng thứ đồ kia thế nào? Cũng đúng, nhiều năm như vậy anh bị tôi thao, anh biết thao người khác thế nào sao?"

Hà Cố làm lơ lời châm chọc của hắn, anh lạnh lùng nhìn Tống Cư Hàn, lời nói chưa qua đại não xử lý đã thốt ra khỏi miệng:"Cư Hàn, đầu tiên, bất luận là Phùng Tranh hay Cố Thanh Bùi, hoặc là Trang Tiệp Dư, giữa tôi và họ đều trong sạch, hiện tại tôi muốn hỏi cậu, từ gốc rễ chuyện này hỏi cậu, cậu có quyền gì mà quản tôi kết bạn cùng ai, ngủ với ai?!" Lời nói như băng nhọn ném xuống đất, cơ thể có sắc bén thế nào, áo khoác lạnh lẽo đến đâu, cũng chung quy đổi lấy kết cục thảm thương tan xương nát thịt, Hà Cố cảm giác trái tim đau đớn, cơ hồ đau đến mức anh không thể đứng thẳng, hai tay phát run, đầu óc choáng váng, tầm mắt có chút mơ hồ.

Anh nói ra rồi, anh thực sự nói ra rồi, lời này đã kìm nén trong lòng biết bao năm tháng muốn nói ra, anh đều cố gắng nhịn xuống? Anh biết rõ không công bằng, nhưng anh không dám phản bác, vì một khi nói ra, quan hệ giữa anh và Tống Cư Hàn e rằng sẽ lập tức kết thúc.

Nhưng anh thực sự nói ra rồi, có lẽ giây phút anh nói ra ấy, anh liền hối hận, nhưng đã chẳng còn đường lui nữa

Tống Cư Hàn trừng mắt nhìn anh:"Con mẹ nó anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"

Hà Cố thực sự không đủ đũng khí để nói lại, chỉ có thể mím môi, chờ đợi lời tuyên án của Tống Cư Hàn.

"Tôi không có quyền quản anh?" Tống Cư Hàn giống như một con mãnh thú bị ép đến nóng nảy, hung hãn bước hai bước về phía Hà Cố, Hà Cố theo bản năng phòng bị lui lại sau hai bước, hắn dừng cước bộ, quay một vòng tại chỗ, lại quay vòng nữa, dường như cả người sắp nổ tung vậy, nắm tay kêu răng rắc, cuối cùng, hắn một tay nâng ghế lên, ném tới tủ trưng bày đồ cổ!

Rầm một trận, những vật bên trên rơi sạch xuống đất, cảnh tượng lập tức trở nên cực kỳ hỗn độn.

"Tôi không có quyền quản anh?!" Tống Cư Hàn chỉ vào Hà Cố giận dữ hét, "Mẹ nó anh bị nhiễm bệnh thì ai chịu? Anh biết Trang Tiệp Dư từng ngủ với bao nhiều không? Anh như thế nào liền không thể chịu nổi tịch mịch như vậy, có phải tôi nên mỗi lần đều thao cho anh không thể xuống giường không!"

"Đủ rồi!" Ánh mắt Hà Cố đỏ bừng, thanh âm run rẩy đến cực điểm, "Còn cậu thì ngủ với bao nhiêu người rồi?!"

"Tôi giống anh sao? Anh từng gặp mấy người? Tùy tiện quyến rũ anh một chút anh liền lập tức cắn câu, đời này anh cmn ngay cả bao cao su cũng chưa từng đeo đi."

"Tống Cư Hàn, cậu đừng quá đáng!"

"Tôi quá đáng thì sao? Anh dám làm phản quản tôi!" Tống Cư Hàn thực sự tức chết, giận không để đâu cho hết.

"Cậu có thể quản tôi, tôi không thể quản cậu!" Hà Cố lạnh lùng nói.

"Đúng!" Gương mặt xinh đẹp vô cùng của Tống Cư Hàn lúc này vặn vẹo dữ tợn đến dọa người, "Đúng, chính thế, anh không hài lòng thì cút mẹ nó đi, ông đây từng đối tốt với ai thế này chưa? Quãng thời gian này lúc nào cũng nhẫn nhịn nhường anh, nhưng con mẹ nó anh càng được nước lại càng lấn tới! Cái khuôn mặt cười kia mẹ nó ông đây nhìn chán rồi, tôi thượng anh bao năm nay cũng thượng đến chán rồi, anh cút ra cho tôi!"

Hà Cố cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn đến mức gần như đứng không vững, anh gắng gượng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, từng bước lần theo tường, nhặt chiếc điện thoại vỡ vụn lên, sau đó lại từng bước đi tới phía cửa.

Lúc đi qua Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn đột nhiên mắt lộ hung quang, nắm chặt cổ áo anh, hung hăng ấn anh lên tường, lạnh giọng nói:"Nhỡ rõ, nói với "tiểu hầu tử" của anh rằng, nó sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để đóng phim nữa, cút về quê muốn làm gì thì làm đi."

Hà Cố bắt lấy tay hắn, cắn răng nói:"Cậu đừng làm vậy."

Đứa trẻ 19 tuổi đầu như Trang Tiệp Dư một mình lang bạt nơi thành phố rộng lớn, có bao nhiêu gian khổ và khó khăn, chẳng cần nói cũng biết, chỉ cần một câu của Tống Cư Hàn, đã có thể chặn hết tất cả đường sống của cậu.

"Anh đau lòng?" Tống Cư Hàn tức đến nỗi muốn ăn tươi Hà Cố, "Tôi đã cảnh cáo nó, cảnh cáo nó không được gặp anh, nó dám chống đối tôi, thì nên tự gánh lấy hậu quả." Nói xong, hung hăng đẩy Hà Cố ra.

Hà Cố nắm tay thành quyền, tự biết bản thân bất lực, anh thậm chí ngay cả mình cũng khó bảo vệ, chỉ có thể nhân lúc trước khi bản thân chưa vỡ vụn, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Thời khắc cửa đóng lại, Hà Cố nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm đập phá, nóng nảy mà tràn ngập lệ khí.

Hà Cố đỡ tường, mới có thể đứng vững.

Kết thúc rồi sao?

Kết thúc rồi sao?

Thực sự kết thúc rồi sao?

Trong lòng anh không ngừng tự hỏi mình, nhưng có một tiếng nói nhỏ xíu đang phản bác.

Sẽ không đâu, hơn 6 năm rồi, hai người bên nhau đã thành quán tính, giống như bọn họ vốn dĩ nên như thế, giống như bọn họ sẽ vĩnh viễn như thế...Nên, sao có thể ngay lập tức kết thúc được?

Sẽ không đâu nhỉ...

Nếu hiện tại anh vào xin lỗi thì sao? Nếu anh giải thích rõ ràng thì sao? Nếu...

Hà Cố nâng tay, tự cho mình một cái bạt tai mạnh.

Đi thôi, Hà Cố, rời khỏi nơi đây, kết thúc tất cả.

Nhưng bước chân anh lại chẳng thể xê dịch, giống như bước ra khỏi nơi đây, anh sẽ chết vậy.

Tống Cư Hàn, anh phải rời khỏi Tống Cư Hàn, thứ anh phải rời khỏi, là Tống Cư Hàn! Cái người chiếm đi vị trí quan trọng nhất trong đời anh.

Từ nay về sau không thể gặp gỡ nhau lần nào nữa? Không thể ôm hắn, hôn hắn, chăm chú nhìn hắn nữa? Trong cuộc đời sẽ chẳng còn Tống Cư Hàn nữa?

Không...Anh có thể làm được chứ? Anh có thể sống một cuộc đời không có Tống Cư Hàn sao?

Trái tim Hà Cố đau đỡn dữ dội, chầm chậm trượt xuống theo bức tường.

Tiếng vang trong phòng dừng lại, Hà Cố dán tai lên tường, dường như thế này là có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Tống Cư Hàn, liền có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Có lẽ đây là lần cuối anh cách Tống Cư Hàn gần nhất trong cuộc đời này, anh không có dũng khí rời đi.

Nhưng anh bắt buộc phải rời đi.

Anh thực sự dùng hết sức hút một ngụm khí lớn, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể, lết từng bước rời xa Tống Cư Hàn....

Bước đi khó khăn, giống như mỗi một bước anh trải qua hơn sáu năm nay vậy.

Hà Cố trực tiếp trở về nhà, tình trạng anh quá kém, không cách nào làm việc, lắp thẻ vào điện thoại dự phòng, anh gọi điện cho ông chủ nói anh bị bệnh, đổi người khác đi.

Sau đó anh cuộn mình trên giường, trong đầu phát đi phát lại hết thảy việc phát sinh buổi sáng hôm nay.

Càng nghĩ càng đau khổ, càng nghĩ càng không hiểu, anh không hiểu, thích một người là chuyện tốt đẹp như vậy, tại sao đồng thời lại có thể đem đến cho người ta nỗi tuyệt vọng to lớn đến thế.

Tại sao tình yêu không thể chỉ lưu giữ phần tốt đẹp, mà cứ phải trộn thêm máu trong mật ngọt.

Có lẽ là vì, tình yêu của anh căn bản không xứng gọi là tình yêu, đó chỉ là tình đơn phương.

Mơ mơ hồ hồ ngủ mất, Hà Cố mơ thấy ác mộng, trong mơ anh cứ chạy trốn mãi, thực sự còn mệt hơn so với tỉnh táo.

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe tiếng gõ cửa, anh bừng tỉnh từ trong mộng, đại não còn chưa kịp phản ứng, có thể đã lảo đà lảo đảo xuống giường, chạy qua mở cửa.

Ngoài cửa lại là Trang Tiệp Dư.

Hà Cố sững sờ nhìn vành mắt đỏ ửng của Trang Tiệp Dư, trong lòng chết lặng.

Trang Tiệp Dư mếu máo, thần tình ủy khuất.

Hà Cố thở dài, có chút không biết làm sao.

Trang Tiệp Dư kéo tay anh, đặt trên đầu mình, Hà Cố hiểu ý, sờ sờ.

Trang Tiệp Dư tiến lên ôm anh, Hà Cố vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói:"Đừng có lợi dụng thời cơ."

Trang Tiệp Dư oán hận nói:"Anh đúng là không hiểu phong tình."

Hà Cố để cậu vào.

"Tôi đói bụng." Trang Tiệp Dư ngồi trên sofa, kêu rên hai tiếng, "Tôi đúng là thảm a, tôi đắc tội với nhân vật có máu mặt trong showbiz, tôi đến đường cùng rồi, tôi sắp chết rồi aaaaa--"

"Nói nhỏ chút." Hà Cố xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu.

"Tôi đói bụng." Trang Tiệp Dư phát ra thanh âm như chim nhỏ.

Hà Cố thực sự không còn sức để nấu cơm, liền đun bình nước, úp bát mì cho cậu ăn.

Trang Tiệp Dư ghét bỏ dùng đũa bới bới:"Cái này nhiệt lượng cao lắm." Nói xong bắt đầu ăn từng miếng to.

Hà Cố đã khôi phục sự bình tĩnh, hay nói anh đã tê dại rồi, anh nhìn Trang Tiệp Dư, trầm giọng nói:"Hắn đã cảnh cáo cậu đừng tiếp cận tôi, sao cậu vẫn còn muốn làm thế này."

Trang Tiệp Dư hít hít mũi:"Tôi tưởng hắn sẽ không biết, hơn nữa, tôi cảm thấy...cũng chẳng có gì to tát, hắn đâu cần nhỏ mọn như vậy chứ. Tôi đúng là thiệt thòi mà, nếu tôi thực sự ngủ với anh rồi thì cho qua đi, đằng này tôi còn chưa cả ngủ nữa!"

Hà Cố biết đứa trẻ vào tuổi này, làm việc không suy nghĩ hậu quả, toàn bộ chỉ là nhất thời nông nổi, hơn nữa Trang Tiệp Dư nói đúng, đây chẳng phải chuyện gì to tát lắm.

Trang Tiệp Dư xì nước mũi, dùng sức ăn một miếng mì, "Tôi chẳng biết nên làm thế nào nữa, oan quá đi." Trang Tiệp Dư đáng thương dùng ngón tay khẩy đũa, "Thẻ tín dụng của tôi còn nợ mấy vạn tệ...."

"Cậu định làm thế nào?" Hà Cố không cảm xúc nói.

"Không biết..." Trang Tiệp Dư cào cào tóc, "Kỳ thực nhà tôi cũng rất có tiền, nhưng vì tôi là gay, nên bố đuổi tôi ra ngoài, tôi muốn thật thành công cho ông ta xem, khiến ông ta hối hận..." Nói đến chỗ thương tâm, Trang Tiệp Dư lại bắt đầu thút tha thút thít, "Tôi tuyệt đối không về nhà, tôi thà bán mình chứ không thèm đi cầu xin ông ta."

Hà Cố thở dài:"Chi bằng cậu tìm một công việc ổn định."

"Tôi thì biết làm gì, tôi chỉ lớn lên trông đẹp trai biết diễn xuất thôi." Trang Tiệp Dư lại hung hăng cắn mì, "Bỏ đi, nghĩ thoáng tí thì cũng chẳng có gì, tôi về cầu xin ông chủ, Tống Cư Hàn cũng chẳng phải một tay che trời, tôi kiếm chút cơm ăn chắc vẫn có thể đi. Ế? Nếu không tôi dứt khoát mở mở tiệm taobao, tôi có thể tự mình làm người mẫu, nhưng đi đâu nhập hàng giờ..."

Hà Cố nhìn bộ dạng không biết sầu của Trang Tiệp Dư, trong lòng rất hâm mộ, cậu trẻ đến mức không sợ phạm sai lầm.

Trang Tiệp Dư ăn xong quệt miệng, nói mình hao tổn tinh thần quá độ, phải nghỉ ngơi, Hà Cố bất đắc dĩ, trong nhà chỉ có một phòng ngủ, anh nhìn Trang Tiệp Dư đáng thương thế này, cũng ngại đuổi cậu.

Trang Tiệp Dư cởi quần áo chui vào chăn, lộ ra một đoạn chân dài, điềm đạm đáng yêu nhìn Hà Cố:"Thúc thúc, chú phải ôn nhu với người ta đó nha."

Hà Cố xoay người bước đi.

"*** má anh quá không nể mặt tôi rồi đó! Có chút lòng cảm thông nào không hả!" Trang Tiệp Dư tức đến nỗi cầm gối ném Hà Cố, không trúng.

Hà Cố trở lại phòng khách, nghiêng người ngã xuống sofa, nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng phát ngốc, cả người một chút sức lực cũng không có.

Cho tới bây giờ, anh vẫn không thể tin anh và Tống Cư Hàn đã kết thúc.

Tống Cư Hàn chưa nói kết thúc nhỉ...

Có lẽ, có lẽ vẫn còn một con đường sống?

Hà Cố nhắm chặt mắt, đầu đau như muốn nứt ra.

Anh cố ý xa lánh Tống Cư Hàn, chỉ vì ngày anh rời đi kia, có thể thoải mái một chút, bớt đau một chút, nhưng khi ngày ấy thực sự đến, anh lại chỉ muốn trốn tránh.

Con người sao có thể mâu thuẫn như thế, hèn mọn như thế?

Ánh mắt của Tống Cư Hàn, mỗi một câu hắn nói, đều giống như con dao lăng trì trái tim anh, anh đã không biết nên làm thế nào mới tốt.

Anh cứ ngây ngốc như vậy tới buổi tối, Trang Tiệp Dư ngủ dậy, còn muốn ở nhờ qua đêm, nói chưa ngủ cùng anh đã bị Tống Cư Hàn phong sát, thực sự qáu thiệt thòi, tốt xấu gì cũng phải làm gian tình trở thành thật, nên bị Hà Cố đuổi đi luôn.

(Phong sát: triệt đường sống)

Anh hiện tại không có tinh thần đối phó với bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, anh cảm thấy bản thân dường như phế rồi.

Anh cứ thế trải qua ba ngày, kéo anh trở về hiện thực, là cuộc điện thoại của tiểu Tùng.

Khi nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, tay anh run rẩy, cuộc điện thoại ấy giống như một phán quyết, kết quả thế nào, anh lập tức sẽ biết được.

Anh dùng hết dũng khí, nhận điện thoại, thanh âm khàn khàn nói:"Alo?"

"Hà Cố ca." Tiểu Tùng cẩn thận hỏi, "Anh vẫn ổn chứ?"

Một Hà Cố chưa từng lộ ra nửa điểm yếu ớt trước mặt người khác như Hà Cố, lại nhẹ giọng nói:"Không ổn."

"Em biết mà...Ai, anh nói sao anh lại dây dưa với Trang Tiệp Dư vậy, cái người đó vô tâm vô phế, không có khả năng sẽ nghiêm túc với anh được đâu."

"Tôi cùng cậu ấy cái gì cũng không có." Hà Cố nhắm mắt, anh tận lực ngăn cách cảm quan, chỉ vì để thính giác thêm nhạy bén hơn, anh sợ rằng sẽ bỏ sót mỗi một từ mà tiểu Tùng nói ra, ngữ khí của từ đó và ý nghĩa ẩn đằng sau.

"Em tin anh, anh và cậu ấy, em thực sự cảm thấy không thể bên nhau được, nhưng Hàn ca ghen ghê lắm, mấy ngày nay như ăn phải hỏa dược, ngay cả bố anh ấy cũng dám nổi giận, dọa chết bọn em rồi." Tiểu Tùng lòng còn sợ hãi nói.

Hà Cố mệt mỏi nói:"Cậu ấy...nói gì?"

"Thật ra cũng chưa nói gì, nhưng chuyện của hai anh ý mà, chỉ cần em hỏi, anh ấy căn bản sẽ không nói với em, kỳ thật, Hàn ca không muốn chấm dứt với anh, thật đấy, em biết Hàn ca đối với anh rất có cảm tình."

"Phải không." Trong lòng Hà Cố một chút phập phồng cũng không có.

"Thật mà, hai người các anh a, làm khổ người khác chết đi được."

"Tiểu Tùng, cậu cứ an ủi tôi, nói giống như cậu ấy quan tâm tôi, kỳ thật những thứ cậu nhìn thấy đều là biểu tượng thôi, cậu biết tôi ở bên cậu ấy bao nhiêu năm rồi không? Sắp 7 năm rồi, có lẽ tôi còn hiểu cậu ấy hơn cả bố cậu ấy."

"Ca, có đôi khi tự cho rằng bản thân rất hiểu một người, thì càng dễ sai lầm, cho rằng mình luôn đúng, vì thế nên mới càng nhìn không rõ."

"...Phải không."

"Ai, anh nhớ buổi sinh nhật lần trước chứ? Chúng em lúc bắt đầu quên mất, sau đó anh gọi điện thoại cho em, em đột nhiên nhớ ra, nên liền bảo Hàn ca, chiều hôm ấy bọn em có một chương trình thực tế rất quan trọng, 1 phút 8 vạn a, nếu tham gia thì được đến 100 vạn, Hàn ca là một người chuyên nghiệp, nói không đi liền không đi, anh ấy bảo đồng ý đón sinh nhật cùng anh trước rồi."

Hà Cố mở mắt, trái tim rốt cuộc có chút phập phồng:"Thật sự..."

"Thật nha, Tống tổng vì chuyện này tức sắp chết luôn, Hàn ca đều không cho em nói với anh, còn có lần trước đi đảo Saipan, cũng là Hàn ca ép em gọi điện cho anh, anh ấy vẫn luôn nhớ anh. Thật ra Hàn ca...Hàn ca mặc dù có chút phong lưu, nhưng anh ấy đối với anh tuyệt đối là tốt nhất, em nói thật lòng anh đừng mắng em, trong lòng chúng em...đều cảm thấy anh là chính thất."

(Chính thất: vợ cả)

Hà Cố cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy da mặt kéo căng:"Tiểu Tùng, cậu nói lời này là mắng tôi."

"Xin lỗi, xin lỗi Hà Cố ca, em thực sự không có ý gì khác, em chỉ là cảm thấy, em rất hiểu Hàn ca, anh ấy bình thường xử lý mọi chuyện rất thành thục, nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến anh, IQ liền giảm mạnh. Anh hãy tin em, Hàn ca không muốn chấm dứt với anh chút nào, anh ấy chỉ là tức giận nhất thời thôi. Hôm nay là sinh nhật em, anh đến đây chơi coi như làm quà, Hàn ca cũng sẽ đến, chúng ta giải thích hiểu lầm cho rõ ràng, là xong hết rồi, được không?"

Hà Cố trầm mặc. Anh đi rồi, e rằng là tự rước lấy nhục, anh không đi, sợ rằng sẽ hối hận cả đời.

"Ca, đến đi, cầu xin anh dó, coi như nể mặt em, coi như thương cho công việc khổ cực của em để lấy vợ không dễ. Thật đó ca, chỉ cần tình cảm hai người hòa hợp, Hàn ca liền dễ hầu hạ, công việc thuận buồm xuôi gió, hai anh cứ hễ giận nhau, Hàn ca chính là sẽ như ăn phải thuốc súng, em biết em chân chó, anh đừng chấp nhặt em, em cầu xin anh cầu xin anh đó, anh đến đi đến đi mà."

Hà Cố hít một hơi sâu:"Được, tôi đi."

Coi như cho mình một cơ hội cuối cùng, coi như gặp mặt Tống Cư Hàn lần cuối cùng, coi như vì tình yêu thầm kín không có kết quả suốt mười năm nay của mình, đặt một dấu chấm kết thúc.

Anh biết anh và Tống Cư Hàn đã đi quá xa rồi, không thể đi tiếp nữa, anh căn bản không hy vọng có thể làm hòa với Tống Cư hàn, anh chỉ là muốn nhìn thấy Tống Cư Hàn, đơn thuần nhìn, nếu không sau này gặp lại, sợ rằng chỉ có thể là trên TV.

Hà Cố thu thập một hồi, đi ra ngoài.

Tới cửa khách sạn, anh gọi một cuộc cho tiểu Tùng, hỏi ở phòng nào, tiểu Tùng nói sẽ ra đón anh.

Chỉ chốc lát sau, tiểu Tùng chạy ra, nắm chặt cánh tay Hà Cố, giống như nhìn ân nhân cứu mạng, chỉ còn thiếu điều nước mắt giàn giụa:"Ca, cảm ơn anh đã đến."

"Không có gì, cậu đừng cảm ơn tôi."

Tiểu Tùng dường như sợ anh đổi ý, kéo anh đi vào:"Hàn ca vẫn chưa đến, em còn đang phải tiếp đón những người khác, để bạn gái em bồi anh ha, cô ấy hài hước lắm."

"Ừm."

Hai người sóng vai đi vào, nhưng không nghĩ lại gặp phải người ngoài dự liệu--Bành Phóng và Nguyên Dương.

"Hắc, đây không phải Hà Cố và tiểu Tùng sao, tôi nói thành phố này thật nhỏ đi, đâu đau cũng có thể gặp được người quen." Bành Phóng dùng tay huých huých Nguyên Dương, "Nhớ không, lần trước uống rượu cùng."

Nguyên Dương hiển nhiên không nhớ, nở nụ cười gật đầu với Hà Cố, xem như chào hỏi, xem ra vị thiếu gia này hôm nay tâm trạng không tồi.

"Bành tổng, trùng hợp quá, đến ăn cơm a." Tiểu Tùng nói rồi liền đưa anh điếu thuốc, "Hóa ra anh cũng quen Hà Cố ca."

"Cũng không phải, gia đây quan hệ rộng rãi."

"Bành tổng, chào anh." Hà Cố bắt tay cùng y.

"Hôm nay đến đây có việc gì thế?"

"Sinh nhật tiểu Tùng."

"Yo, tiểu tử nhà cậu sinh nhật à." Bành Phóng nhéo nhéo cổ tiểu Tùng, "Sinh nhật vui vẻ, lần sau đến quán của tôi, miễn phí cho cậu."

"Cảm ơn Bành Tổng." Tiểu Tùng cười hi hi nói, "Vậy hai anh tiếp tục, em còn phải tiếp đón người khác, Hà Cố ca, phòng 203 a."

"Được, cậu đi trước đi."

Tiểu Tùng đi rồi, Bành Phóng hiếu kỳ hỏi:"Sao cậu còn quen cả trợ lý của Tống Cư Hàn thế?"

"Ừm, tôi là bạn học cùng trường với Tống Cư Hàn."

"Chẳng trách, vậy, vậy Phùng Tranh biết cậu quen Tống Cư Hàn không?"

"Biết a."

"Chậc chậc." Bành Phóng lộ ra nụ cười đầy ý vị, anh nhìn Nguyên Dương một cai, "Thú vị chứ nhỉ."

Nguyên Dương trừng y:"Chỉ có anh thích mấy chuyện bát quái thôi."

Hà Cố mơ hồ cảm nhận được gì đó:"Sao vậy? Có vấn đề gì hả?"

Bành Phóng vẻ mặt thần bí chớp mắt:"Cậu không biết à? Tiết lộ cho cậu tin tức nhỏ này, Tống Cư Hàn từng qua lại với Phùng Tranh đó."

Hà Cố trợn trừng mắt, trong đầu oanh một tiếng, lập tức trống rỗng một mảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc