NHẤT TÚY KINH NIÊN

Tống Cư Hàn giày vò một lần, còn chê chưa đủ thì bị Hà Cố kịp thời đẩy ra, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không thể đi ra bằng đôi chân của chính mình mất.

Tống Cư Hàn bày vẻ mặt chưa đã ghiền, phát ra tiếng kêu bất mãn như mèo:"Đừng ra ngoài đó mà."

"Chẳng lẽ ở đây cả đêm hả, em mất tích tất cả mọi người đều sẽ biết đó." Hà Cố Mặc xong quần áo, nhìn áo sơmi cùng quần tây nhăn nhúm, nhanh chóng lấy tay vuốt vuốt, nhưng căn bản không làm nó phẳng lại được.

Tống Cư Hàn thấy thế, khom gối quỳ nửa người xuống, dùng tay kéo gấu quần giúp anh.

"Ai..." Hà Cố muốn ngăn cản hắn, đã thấy biểu tình Tống Cư Hàn rất tự nhiên, mà anh trái ngược bắt đầu ngại ngùng.

Tống Cư Hàn ngẩng đầu cười với anh:"Nhăn một chút thì cứ kệ đi, không rõ, anh đi theo em, bọn họ sẽ chỉ nhìn mặt em thôi."

Hà Cố cười cười, vươn tay về phía Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn nắm lấy tay anh, được anh kéo dậy:"Chúng ta ra ngoài nào."

Tống Cư Hàn một tay ôm thắt lưng anh, hôn một cái lên cổ anh, trêu ghẹo nói:"Anh có thể đi sao?"

"Có thể." Hà Cố khẽ liếc hắn.

Tống Cư Hàn cúi đầu cười không ngừng:"Vậy chúng ta về nhà tiếp tục ha."

"Tiếp tục cái đầu em ấy." Hai má Hà Cố nóng rần, đẩy Tống Cư Hàn tiến thẳng phía ngoài cửa.

"Hà Cố." Tống Cư Hàn ở sau lưng gọi anh.

Hà Cố quay đầu:"Còn chưa đi?"

Tống Cư Hàn nhìn anh, ánh mắt ôn nhu:"Cảm ơn anh."

Hà Cố ngẩn người:"Cảm ơn anh cái gì?"

"Nhiều lắm, kể từ giây phút anh xuất hiện trong cuộc đời em, cho đến ngày em bước điểm cuối cùng của sinh mệnh, em đều muốn cảm ơn anh."

Hà Cố Nhịn không được nở nụ cười:"Thật biết ăn nói."

"Em còn biết "làm" nữa đó." Tống Cư Hàn vẻ mặt lưu manh chớp chớp mắt.

Hà Cố bất đắc dĩ nâng nâng cằm:"Đi thôi."

Anh mở cửa bước ra ngoài.

Tiểu Tùng ở bên ngoài lo lắng tột độ, nhìn thấy bọn họ chỉ kém chút kêu lên tổ tông của tôi ơi, "Hai anh thoải mái đủ rồi hả, tiệc mừng đã bắt đầu rồi kìa."

Tống Cư Hàn đuổi theo, nắm tay Hà Cố:" Gấp cái gì, em cũng đâu phải diễn viên chính."

Hà Cố muốn rút tay về:"Đừng nháo, trong hội trường đều là phóng viên."

"Thế thì sao." Tống Cư Hàn nắm chặt tay không chịu buông, kéo Hà Cố tiến từng bước lớn về phía hội trường.

Tiệc mừng quả nhiên đã bắt đầu, bọn họ từ chỗ xa liền nghe thấy đạo diễn đang đọc diễn văn, hai người thoải mái tiến vào hội trường từ cửa phụ (?), không ít người có mặt đều đổ dồn ánh mắt như xem náo nhiệt về phía họ

Tống Cư Hàn vẫy vẫy tay chào hỏi với người trên bục, sau đó cùng Hà Cố tìm chỗ trống ngồi xuống.

Trên đường tới chỗ ngồi, Hà Cố thật sự nổi hết da gà, cảm giác bước qua từng bàn khách mời, bị người ta nhìn chăm chú, chắc chỉ có Tống Cư Hàn thường xuyên sống dưới ánh mắt mọi người cùng ánh đèn sáng rực mới có thể bình thản ung dung thế, cũng may, cũng may Tống Cư Hàn vẫn luôn nắm tay anh, trấn anh trái tim anh.

Tống Cư Hàn ghé sát tai Hà Cố nói:"Đừng sợ, ai dám nhìn anh em sẽ lườm kẻ đó ngay."

Hà Cố phì một tiếng bật cười.

Tống Cư Hàn dùng sức cầm tay anh, sau đó đem bản tay kia áp trọn vào lòng bàn tay mình.

Hà Cố bất giác thẳng sống lưng, nhìn phía đài chăm chăm, không thể chịu nổi ảnh hưởng của mọi ánh mắt chung quanh nữa.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, đạo diễn bảo Tống Cư Hàn đi uống rượu cùng bọn họ, Tống Cư Hàn uyển chuyển cự tuyệt, hắn không chút xấu hổ nói:"Hà Cố nhà tôi mệt rồi, tôi phải về nhà."

Hà Cố liếc mắt nhìn hắn:"Anh không mệt, em đi đi."

"Đừng mà, em mệt có được chưa."

Mọi người xung quan đều bật cười.

Tạm biệt đoàn làm phim, ba người rời khỏi khách sạn.

Tiểu Tùng ngồi ở ghế phó lái, trộm nhìn cả hai từ gương chiếu hậu miết.

Tình cờ một lần bị Tống Cư Hàn bắt thóp, hắn trừng cậu:"Làm gì đấy hả?"

Tiểu Tùng rụt cổ:"Anh Hàn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em vẫn thường bị kinh diễm vì sắc đẹp của anh nha."

Tống Cư Hàn cười mắng:"Vỗ mông ngựa."

Hà Cố nhớ tới lúc nãy Tiểu Tùng ở ngoài cửa chờ bọn họ mãi, chẳng biết đã nghe thấy gì chưa, anh lập tức thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:" Tiểu Triệu, dừng xe."

Tài xế dừng xe lại:"Hà tổng, sao vậy ạ?"

Hà Cố vươn người lên phía trước, vỗ vỗ vai tài xế Tiểu Triệu cùng Tiểu Tùng:"Hai người đi xuống, tự bắt xe về đi."

"Hả?"

Hà Cố cười cười:" Nghe lời."

Tiểu Triệu vội xuống xe, Tiểu Tùng bĩu bĩu môi, lại lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi, cười gian nhìn Hà Cố một cái, cũng nhanh chóng xuống xe nốt. (Lại nghĩ bậy rồi, không có xe chấn đâu bé ơi)

Hà Cố đổi sang ghế lái, Tống Cư Hàn cũng sải chân dài, trực tiếp bước từ ghế sau lên vị trí trước, cười nói:"Có phải anh cũng cảm thấy Tiểu Tùng phiền?"

"Đâu chỉ là phiền." Hà Cố Chỉ cần tưởng tượng nói không chừng Tiểu Tùng đã nghe thấy được cái gì, liền không muốn tiếp tục ngồi cùng trong trong không gian chật hẹp như vậy với cậu nữa.

Tống Cư Hàn nhéo nhéo má anh:"Vợ muốn đi đâu nà?"

"Về nhà." Hà Cố khởi động xe.

"Được được được, về nhà." Ánh mắt Tống Cư Hàn tràn đầy ý cười.

"À, em có biết Yến Minh Tu và Chu Tường là thế nào không?" Hà Cố nghĩ thầm, nhất định là lây bệnh Tiểu Tùng, anh mà cũng trở nên thích hóng chuyện như vậy.

"Em từng hỏi qua, Yến Minh Tu bảo đó là mối tình đầu của cậu ấy, cậu ấy thích nhiều năm rồi."

Hà Cố cười nói:" Thật tốt."

"Hai chúng ta cũng là mối tình đầu."

Hà Cố lườm hắn:"Vớ vẩn, đừng để anh đây phải bóc phốt chú em nhé."

Tống Cư Hàn chẳng chút do dự nói:"Mấy cái thích trẻ con đấy đâu tính, em chỉ yêu mình anh thôi."

Hà Cố nhếch nhếch miệng:"Cái gì em đều có lý cả."

"Vốn dĩ chính là vậy." Tống Cư Hàn mìm cười nói, "Em cũng là mối tình đầu của anh chứ hả?"

"Anh không rõ nữa." Hà Cố Cố ý trêu hắn.

Tống Cư Hàn nhíu chặt mày, hơi khó chịu hỏi:"Trước em anh thật sự từng yêu đương à? Ai?"

Hà Cố không chớp mắt nhìn phía trước, nhưng chỉ cười chẳng nói gì.

"Nói đi, ai thế, mấy tuổi, anh xem anh đấy, không học hành chăm chỉ, đua đòi yêu sớm làm cái chi."

"Mẹ Tố Tố."

Tống Cư Hàn ngẩn người, bắt đầu haha cười lớn, Hà Cố cũng cười theo, anh còn nhớ rõ lúc anh nói Tố Tố là con gái mình, biểu tình kinh ngạc trên mặt Tống Cư Hàn thật sự thú vị.

Về đến nhà, Tống Cư Hàn khẩn cấp ấn Hà Cố lên tường, mặc kệ Hà Cố muốn nói gì đều cường ngạnh chặn cứng bằng đôi môi nóng bỏng của mình.

Hà Cố bị hôn tới mức khó hô hấp, trong mơ hồ quần áo lại bị cởi hơn phân nửa, anh ôm cổ Tống Cư Hàn, thở hổn hển nói:"Cẩn thận cánh tay."

Tống Cư Hàn cười nhẹ đáp:"Nếu vết thương của em nặng hơn, vậy liền phiền anh, cho nên...giúp em tắm."

Hà Cố cười mắng:"Vô lại."

Tống Cư Hàn dùng sức hôn anh một ngụm, kéo anh vào phòng tắm...

Tống Cư Hàn thật sự như lời hắn nói, nghẹn đến hỏng rồi, sau khi làm một lần ở khách sạn, về nhà lại giày vò Hà Cố cả đêm, đến cuối cùng Hà Cố cũng chẳng biết do mệt hay buồn ngủ mà thần chí không rõ, mặc Tống Cư Hàn muốn làm gì thì làm, trong cơn khoái cảm giữa thiên đường và địa ngục ngất lên ngất xuống mấy lần, cùng bừng tỉnh dậy mấy độ.

Buổi sáng hôm sau, Hà Cố vừa mở mắt, thứ đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt lai tuấn tú khiến hàng triệu fan phát cuồng kia, vài lọn tóc quăn rơi lộn xộn trước mắt Tống Cư Hàn, nhưng vẫn không che nổi nét thâm tình trong đáy mắt hắn.

Hà Cố nhìn hắn hai giây liền nhắm hai mắt lại.

Tống Cư Hàn cười hai tiếng, thanh âm lười biếng mà gợi cảm:"Còn muốn ngủ hả, đã giữa trưa rồi đó."

Hà Cố lần nữa mở mắt, rầu rĩ nói:"Sao không gọi anh."

"Gọi anh làm gì." Tống Cư Hàn xoa xoa đầu anh, "Để anh ngủ cho đã."

Hà Cố động đậy, phát hiện thắt lưng vô cùng đau đớn, hạ thân giống như mất đi tri giác, anh đau đến nỗi hít một hơi, ngũ quan có chút vặn vẹo.

Tống Cư Hàn vội xoa lưng anh:"Thế nào? Đau sao?"

"Thắt lưng đau."

"Em xoa bóp giúp anh."

"Không cần, lực tay em mạnh lắm, tìm không thấy huyệt vị sẽ chỉ càng bóp càng đau thôi."

"Vậy anh bảo em bóp ở đâu."

Hà Cố nằm ngửa trên giường:"Anh nằm một chút là được."

Tống Cư Hàn cúi đầu nhìn anh, nhịn không được hôn chụt một cái lên môi anh, cười nói:" Lần sau đừng bắt em phải nhịn lâu như vậy."

"Em còn trả treo."

Tống Cư Hàn cười đến mức mắt cong tít:"Muốn ăn gì không? Em làm cho anh."

"Đừng, em xuống lầu mua đi."

"Sao, em còn đặc biệt học xuống bếp đó."

"Em học ở đâu? Chắc chữ thầy giả thầy hết rồi chứ gì."

Tống Cư Hàn bĩu môi:"Em xuống lầu mua."

"Bỏ đi." Hà Cố ôm cánh tay hắn, cười nhẹ nói, "Anh không đói, em ở cạnh anh là được."

Tống Cư Hàn nằm quay về trong chăn, ôm lấy Hà Cố:"Em cũng không đói, em ăn anh no rồi."

Hà Cố mặc kệ hắn, chỉ là im lặng dựa vào lồng ngực đối phương, nghe nhịp tim hắn đập từng chút, cảm giác đặc biệt an tâm, thứ anh khát cầu trước giờ cũng chỉ như này mà thôi, chỉ có thế này.

Tống Cư Hàn xoa nhẹ lòng bàn tay dày của anh:"Anh nghe em nói, bất luận hôm nay thức dậy nhìn thấy giới truyền thông viết thế nào cũng đừng để bụng, bọn họ đều là một lũ ngu ngốc."

"Yên tâm đi, anh mất cảm giác từ lâu rồi."

"Rất nhiều người hâm mộ chúng ta đó, còn có rất nhiều người thích anh, anh nên xem mấy cái ấy."

"Phải không, còn có người thích anh?"

"Đương nhiên, hiện tại anh có một đống fan, ngay cả anh đều không biết chứ gì? Bọn họ bảo anh vừa đẹp trai, vừa thông minh, lại có khí chất, nói chúng ta quả thực là ông trời tác hợp."

Hà Cố nở nụ cười:"Em chỉ chọc anh thôi đúng không?"

"Lừa anh làm chi." Tống Cư Hàn vươn cánh tay dài, lấy điện thoại từ tủ đầu giường, mở weibo, tùy tiện mở bình luận của một bài viết:"Anh tự xem này."

Hà Cố nửa tin nửa ngờ cầm di động, Tống Cư Hàn tùy tiện đăng cái gì đều có mấy trăm nghìn bình luận, phía dưới kiểu gì cũng có, có mắng chửi, có tâng bốc, còn có một vài chúc hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc. Hà Cố thật sự có chút giật mình, anh quả thực không hiểu giới trẻ hiện nay, hóa ra xã hội đều phóng khoáng như vậy rồi à?

"Thế nào, em không lừa anh phải không, hiện tại anh nổi tiếng ghê lắm, em biết mà, họ nhất định sẽ nhìn thấy mặt tốt của anh."

Hà Cố Cười khổ nói:"Bọn họ chính là thích em nên mới yêu ai yêu cả đường đi, nhưng chắc chắn vẫn cầu mong em tìm được người tốt hơn."

"Ai bảo thế." Tống Cư Hàn hôn anh thật mạnh, "Ai tốt hơn người em yêu chứ."

Hà Cố ngẩn ra, trái tim tê dại một trận. Năng lực tán tỉnh của Tống Cư Hàn không ai hiểu hơn anh, mặc dù biết đây là lời yêu thương, nhưng lọt vào lỗ tai cũng trực tiếp lay động trái tim.

Ai tốt hơn người em yêu chứ.

Cũng chỉ có thiên chi kiêu tử như Tống Cư Hàn mới có thể tràn đầy tự tin nói ra những lời này.

Tống Cư Hàn nghiêng người nâng má Hà Cố:"Lúc nào chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé."

Hà Cố cười nói:"Tuần trăng mật cái gì."

"Hai ta còn chưa từng cùng đi chơi đâu." Tống Cư Hàn không cẩn thận nhớ tới Chu Hạ Nhất, sắc mặt trầm xuống, "Anh thích châu Âu, chúng ta liền đi châu Âu."

"Châu Âu anh đều chơi gần hết rồi."

"Đối tượng không phải em thì không tính."

"Em thật là..."

Tống Cư Hàn nhéo nhéo mặt anh:"Em muốn để mỗi một đoạn hồi ức của anh đều chỉ có em, không có kẻ khác."

"Sao có thể chứ."

Tống Cư Hàn cầm tay anh cắn một ngụm, có chút giận dỗi nói:"Tâm thành tất linh."

Hà Cố cười nhẹ hai tiếng, lại có chút cảm khái nói:"Mỗi một đoạn hồi ức của anh, quả thật đều có em." Bất luận là tốt hay xấu, vui sướng hay thống khổ, trong tất cả kí ức anh nhớ mãi không quên, nhất định đều có Tống Cư Hàn. Người này đã hoàn toàn khắc sâu vào sinh mệnh anh, trái tim anh sẽ vĩnh viễn rung động vì người này.

"Về sau, mỗi một đoạn hồi ức của anh, cũng đều sẽ có em." Tống Cư Hàn nắm chặt tay anh, vô cùng kiên định nói:"Lần này, em sẽ giữ thật chặt."

Hà Cố kéo cằm hắn, nhẹ nhàng hôn một cái:"Được, em nhất định phải giữ chặt, nếu em còn dám vớ vẩn, cẩn thận anh thiến em." Ngay cả chính anh cũng không biết, lời mình nói rốt cuộc có phải đùa vui hay không, anh đã nhận định Tống Cư Hàn là của anh, anh cũng sẽ...giữ thật chặt.

Tống Cư hàn dùng chóp mũi cọ cọ hai má Hà Cố, ôn nhu nói:"Coi thường em quá nha, em liều cả tính mạng theo đuổi anh về tay mình, cả đời này đều sẽ không để anh rời xa nữa đâu."

Hà Cố lộ ra nụ cười nhẹ, trong lòng dâng lên niềm hy vọng vô hạn vào tương lai.

Từ 11 năm trước, thiếu niên tuyệt sắc mỉm cười với anh đã gieo một hạt mầm vào đáy sâu tâm hồn anh, phong ba bão táp bao nhiêu năm qua, thanh hoàng giao điệt*, cây đã ngã mà rễ vẫn chưa đoạn, cuối cùng chờ được đến ngày hoa nở đầy cành.

(Thanh hoàng giao điệt: ý là lá cây hết vàng lại xanh, ẩn dụ cho những lần Hà Cố đau khổ hoặc vui sướng vì Tống Cư Hàn)

Bình luận

Truyện đang đọc