NHẤT TÚY KINH NIÊN

Tống Cư Hàn không khởi tố. Vốn dĩ chỉ là một vụ ẩu đả bình thường, cũng không gây nên hậu quả quá nghiêm trọng, Chu Hạ Nhất còn là người người ngoại quốc, cảnh sát dạy dỗ vài câu liền thả y.

Hà Cố đi đón y.

Chu Hạ Nhất vừa ra khỏi cục cảnh sát, nhìn thấy Hà Cố càm thấy ngại vô cùng, y cúi đầu chẳng nói năng gì.

Hà Cố nhìn y chốc lát, vươn tay xoa xoa đầu y:"Đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế này nữa."

Chu Hạ Nhất đá viên sỏi dưới chân, nhỏ giọng nói:"Hắn bị thương nghiêm trọng không?"

"...Vẫn ổn."

Chu Hạ Nhất tựa hồ thở một hơi nhẹ nhõm:"Đáng đời hắn."

"Bất luận đáng hay không, cậu đều không thể giải quyết vấn đề bằng hành vi phạm tội này."

Chu Hạ Nhất chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt có chút đỏ lên:" Thực xin lỗi Hà Cố ca, em lại rước thêm phiền toái cho anh."

"Bỏ đi."

"Anh lớn hơn em mấy tuổi lận, vậy nên em luôn muốn tỏ ra trưởng thành, để anh không chê em trẻ con." Chu Hạ Nhất cười khổ nói, "Chuyện vừa qua làm hủy hết hình tượng em gây dựng bấy lâu nay."

Hà Cố cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng anh chẳng còn chút sức lực nào để dạy bảo Chu Hạ Nhất nữa:"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không trách cậu, chỉ là tôi hy vọng cậu có thể lý trí hơn một chút, về sau làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ."

Chu Hạ Nhất gật gật đầu.

"Được rồi, tôi đưa cậu về nhà, bạn cậu rất lo lắng cho cậu."

Chu Hạ Nhất nhẹ giọng nói:" Tống Cư Hàn...sao lại dễ dàng bỏ qua cho em, anh đi tìm hắn sao?"

Hà Cố trầm mặc chốc lát:"Không, vốn dĩ chẳng phải việc to tát, tôi tìm bạn giúp đỡ."

Hai người lên xe. Chu Hạ Nhất tựa vào ghế, hơi mím môi, tầm nhìn dừng trên cánh cửa cục cảnh sát ở nơi không xa, ánh mắt rất là ảm đạm.

Hà Cố đột nhiên ý thức được, Chu Hạ Nhất hẳn là hơi bị dọa. Dù sao thì y mới hai mươi tuổi đầu, cũng chưa từng trả qua việc như thế này, hơn nữa còn không phải quê hương mình, cho dù vẻ ngoài không biểu hiện ra, trong lòng chắc vô cùng khủng hoảng đi.

Hà Cố vươn tay nhéo nhéo cổ y, ôn nhu nói:"Hạ Nhất, mọi thứ đã ổn cả rồi."

Chu Hạ Nhất quay đầu nhìn anh, ánh mắt có chút mờ mịt, ướt nhòe như chú chó nhỏ dịu ngoan đáng thương.

Hà Cố mềm lòng thở dài.

"Cố ca, nếu..." Thanh âm Chu Hạ Nhất nghẹn ngào, "Nếu em không đi Mĩ, em ở lại đây, chúng ta có thể bên nhau không?"

Hà Cố hơi nhăn mày, trong mắt tràn đầy đau thương:"Hạ Nhất, hãy học hành thật tốt đi, cậu có ước mơ, có mục tiêu, những thứ đó quan trọng hơn nhiều so với thứ tình cảm mù mờ này, ở nơi mới cậu sẽ gặp được nhiều người hơn, cậu sẽ nhanh chóng quên tôi thôi."

Chu Hạ Nhất lắc lắc đầu:"Em sẽ không quên anh."

Hà Cố cười ảm đạm:"Tôi cũng sẽ không quên cậu."

Đưa người về đến nhà, Chu Hạ Nhất ôm anh hôn triền miên, giống như trút xuống toàn bộ nhiệt tình cùng yêu thích, cuối cùng mới lưu luyến buông ra, buồn bã nói:"Cố ca, anh là người đàn ông dịu dàng nhất, tốt nhất em từng gặp, Tống Cư Hàn không xứng với anh, anh nhất định phải cách xa tên điên đó."

Hà Cố thản nhiên nói:"Tôi sẽ."

Chu Hạ Nhất nhìn anh thật lâu mới xuống xe, không hề ngoảnh đầu, vội vàng lên lầu.

Hai người đều biết, bọn họ sẽ không gặp lại nhau trong khoảng thời gian ngắn.

Nhìn giống như chẳng có gì thay đổi, kỳ thật tất cả đã không còn như khi xưa nữa.

Hà Cố dừng xe ở chỗ đó thật lâu, cảm giác đau thương đè nặng trong lòng qua đi, anh mới khởi động xe về nhà.

Hà Cố về đến nhà, thấy giúp việc đã nấu cơm cho Tố Tố, Tố Tố nhìn thấy anh thì rất vui vẻ nhào tới:"Sao anh về muộn thế, em còn muốn đi thăm mẹ với anh cơ."

"Ngày mai anh đưa em đi thăm mẹ." Hà Cố nhéo nhéo cằm bé, "Hôm nay có nghe lời cô không?"

"Có chứ ạ, cô khen em có nền tảng chắc."

"Em ăn cơm chưa?"

"Em ăn xong rồi, anh ăn chưa?"

"Anh cũng ăn rồi."

Hà Cố bế bé ngồi lên đùi:"Tố Tố, anh thương lượng với em một chuyện."

"Gì thế ạ?"

"Tối nay anh muốn đi gặp một người bạn, em ngủ một mình được chứ?"

Tố Tố trợn trừng mắt, lập tức lắc đầu:"Em sợ lắm."

"Anh ở lại đến khi em ngủ thì đi, em gái anh lớn rồi mà, ngủ một mình chẳng có gì to tát."

Tố Tố mếu máo, bộ dáng không quá tình nguyện:"Anh muốn đi gặp ai?"

"Một người bạn bị thương."

"Bị thương gì, nghiêm trọng hơn cả mẹ sao?"

"Không giống với mẹ, nhưng cũng cần người khác ở cạnh."

Tố Tố nói với vẻ cam chịu:"Vậy anh phải đợi em ngủ mới được đi."

"Được, đợi em ngày mai tỉnh dậy anh sẽ về tới nơi, sẽ mua mì bò xào cải chua em thích ăn nhất."

"Vâng." Tố Tố nhìn Hà Cố, nhỏ giọng nói:" Ca ca, nếu chúng ta biết nhau sớm một chút thì tốt biết bao."

Hà Cố nhịn không được nở nụ cười.

"Anh đừng cười, thật đó, anh rất thích anh, em rất hy vọng anh ở bên em khi em vừa sinh ra, nhìn em trưởng thành."

Hà Cố sờ sờ đầu bé:"Bây giờ vẫn chưa muộn."

Tố Tố vùi đầu vào hõm cổ anh, cười vui vẻ.

Hà Cố dỗ Tố Tố ngủ xong mới lặng lẽ rời khỏi nhà, lái xe đến chỗ Tống Cư Hàn.

Anh không thể nói bản thân đã mất cảm giác, vẫn là rất thản nhiên, tóm lại, anh hiện tại rất bình tĩnh. Khi anh phát hiện không còn đường lui, không thể vãn hồi, anh sẽ dùng sự bình tĩnh tu luyện suốt đời để đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, hoảng loạn vừa không phải tính cách của anh, vừa chẳng có chút tác dụng.

Hiện tại, anh phải đi đối diện với Tống Cư Hàn.

Nếu trên thế giới thật sự có loại sức mạnh có thể thay đổi hoàn toàn một sự vật, như vậy anh cùng Tống Cư Hàn đã trải qua hết rồi. Anh tận mắt chứng kiến bản thân và Tống cư Hàn đi từng bước tới ngày bi kịch hôm nay như thế nào, nhưng cái tên mang đầy thiền ý như của anh, lại chẳng thể tìm ra nguyên do trong đó. Anh vừa là người bị hại, vừa như người đứng bên cạnh xem, trơ mắt nhìn quan hệ của hai người đổ nát với tốc độ nhanh chóng mà bất lực.

Anh thực hy vọng Tống Cư Hàn có thể dừng tay từ trước kia, nếu vậy, anh sẽ bảo bản thân quên hết tất cả đau buồn trong quá khứ, chỉ lưu lại ký ức tốt đẹp thuần túy về người anh từng thích.

Đáng tiếc, tất cả đã muộn.

Đến nhà Tống Cư Hàn, anh lấy chìa khóa ra mở cửa--Cái chìa khóa anh từng không nhận.

Thời điểm mở cửa ra, Tống Cư Hàn vừa hay đứng lên từ sô pha, bộ dáng buồn ngủ, hiển nhiên là đang chờ anh, than phiền nói:"Muộn vậy mới tới."

"Dỗ em gái ngủ." Hà Cố đứng trước mặt Tống Cư Hàn, chờ "chỉ thị" tiếp theo.

Tống Cư Hàn nắm chặt tay anh, để anh ngồi lên sô pha, nhẹ nhàng chui đầu vẫn quấn băng gạc vào ngực anh:"Tôi đợi anh mãi, cơm còn chưa cả ăn."

"Cậu muốn ăn gì?"

"Qua cơn đói rồi, không muốn ăn." Tống Cư Hàn ôm chặt anh eo, nhẹ giọng nói:"Chuyện của mẹ anh, anh không cần lo lắng, tôi sẽ giúp bà, bảo bà yên tâm chữa bệnh là được."

Hà Cố yên lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ:"Được."

"Tôi sẽ...Tôi sẽ giải quyết tất cả phiền não của anh, giúp anh chăm sóc người nhà, để anh sống một cuộc sống vô ưu vô lo." Tống Cư Hàn nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, "Tôi sẽ đối tốt với anh cả đời này, vây nên đừng rời xa tôi."

Hà Cố trầm mặc một chút, hai mắt trống rỗng:"Được."

Tống Cư Hàn thu chặt cánh tay, cho dù người ở ngay trong ngực, nhưng lòng hắn vẫn mang nỗi đau thương khôn xiết.

Hắn biết chính mình không bình thường, kể từ ngày Hà Cố muốn rời xa hắn, hắn đã chẳng còn bình thường nữa. Người hắn nghĩ rằng có thể vĩnh viễn nắm trong tay, người luôn yên lặng đợi chờ phía sau hắn, người hắn coi như không khí, khi anh muốn rời khỏi, hắn mới ý thức được, không có không khí bảo hắn phải sống như thế nào.

Thời gian bảy năm, Hà Cố dùng bảy năm để gieo hạt trong lòng hắn, sau đó trong mưa gió bão bùng, hạt giống ấy lặng lẽ trở thành cây đại thụ, hắn hưởng thụ bao điều tốt đẹp của cái cây ấy, nhưng lại chẳng hề phát hiện vô số rễ cây đã sớm ăn sâu vào huyết mạch, thần kinh, da thịt, xương cốt của hắn, đến toàn bộ cơ thể hắn đều bị cắm rễ, muốn rút cây đại thụ này ra, quả thực là lột da rút gân, còn đau đớn hơn cái chết.

Hắn đã cảm thấy sợ hãi, trên thế giới tại sao lại có một người khiến hắn hoảng sợ đến mức độ này.

Hà Cố nhìn không thấu sự thay đổi của Tống Cư Hàn, anh chỉ biết anh cùng Tống Cư Hàn, trước đây là bao dưỡng, hiện tại vẫn là bao dưỡng. Chỉ có điều trước đây anh tự nguyện, hiện tại là anh bị ép.

Cũng tốt, anh cứ coi như nuôi một con chó đi. Chỉ cần có thể làm Tống Cư Hàn không phát điên đi cắn người nữa, một mình anh gánh vác là đủ rồi. Dù sao thì trên thế giới này, chẳng ai có thể chịu đựng Tống Cư Hàn hơn anh.

Về phần anh đau hay không, sợ hãi hay không, nhục nhã hay không, buồn bã, mệt mỏi, thì ai quan tâm chứ?

Buổi tối, Tống Cư Hàn ôm Hà Cố ngủ, hắn uống thuốc chứa thành phần an thần nên ngủ rất say, nhưng Hà Cố cả đêm không chợp mắt.

Mấy lần anh nhìn Tống Cư Hàn đang yên lặng ngủ, nhìn bộ dạng chẳng chút phòng bị cùng cần cổ thon dài kia, anh đều sinh ra một loại ác ý. Có lẽ có biện pháp càng đơn giản để kết thúc sự giày vò lẫn nhau giữa hai người, chỉ là anh không làm được.

Cho nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục giày vò lẫn nhau.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hà Cố rời đi sớm. Anh đã đáp ứng Tố Tố, phải trở về trước khi con bé tỉnh dậy, còn phải đưa bé lên lớp học vẽ, sau đó tới bệnh viện.

Đưa Tố Tố đi học xong, anh xách cơm đến tìm mẹ, hôm nay mẹ anh nhìn trông có tinh thần hơn, hóa liệu cũng có hiệu quả, tạm thời ngăn chặn tế bào ung thư lan rộng.

Hai người đang trò chuyện, di động của Hà Cố vang lên, anh cúi đầu nhìn, là Tống Cư Hàn gọi, anh ra cửa nhận điện thoại.

"Anh đi đâu vậy?" Tống Cư Hàn hỏi thẳng vấn đề.

"Đến bệnh viện chăm mẹ."

Tống Cư Hàn trầm mặc một chút:"Vậy xong thì anh tới tìm tôi, tôi cũng là bệnh nhân mà."

"Buổi tối tôi còn phải đón em gái tan học, sau đó phải nấu cơm, dỗ con bé ngủ, tôi chỉ có thể đến chỗ cậu vào buổi tối."

Tống Cư Hàn không đáp, qua chốc lát, Hà Cố phát hiện điện thoại đã ngắt, anh cũng chẳng để ý, vứt điện thoại vào túi áo.

Đến hoàng hôn, anh nhìn mẹ anh ăn cơm xong liền đi đón Tố Tố, hai người còn mua chút thực phẩm tại siêu thị, dự định buổi tối ăn lẩu.

Thời điểm về nhà, trời vẫn hơi le lói ánh sáng, hai người lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa nhà, vẫn ngồi xổm trên mặt đất, vẫn dùng mũ áo che đầu, chỉ là sau khi trải qua chuyện lần trước, bọn họ không bị dọa sợ.

Tố Tố trừng lớn ánh mắt:" Tống Tống Tống..."

Tống Cư Hàn ngẩng đầu lên, đặt ngón tay trước môi, mỉm cười với Tố Tố.

Mặt Tố Tố lập tức đỏ lựng.

Hà Cố chẳng có lời gì để nói, đành phải mở cửa ra, Tống Cư Hàn đỡ lấy túi lớn trong tay anh, tiến vào phòng.

Tố Tố cứ ngẩng cổ nhìn Tống Cư Hàn mãi, sau khi Tống Cư Hàn bỏ mũ xuống, lại nhìn chằm chằm băng gạc quấn trên đầu hắn.

Hà Cố Nhịn không được nói:"Cậu không nghe thấy bác sĩ bảo cậu tĩnh dưỡng à?"

"Anh không ở đó, tôi tĩnh dưỡng không nổi." Tống Cư Hàn nói như điều đương nhiên.

Tố Tố kêu lên:"Ca ca, hóa ra tối qua anh đi thăm anh ấy."

Hà Cố dùng ngón tay ấn đỉnh đầu bé, xoay bé sang hướng khác:"Đi thay quần áo, rửa tay."

Tố Tố rõ ràng có chút hưng phấn, nhảy chân sáo về phòng mình, khoảnh khắc đóng cửa còn "yahu" một tiếng.

Tống Cư Hàn ôm chặt Hà Cố, hôn thật sâu một lúc:"Nhớ anh quá."

Hà Cố đẩy hắn ra:"Về sau đừng tùy tiện đến đây."

"Tại sao không được, mẹ anh không ở đây, em anh cũng thích tôi, anh không thể đến thăm tôi, thì tôi đến thăm anh."

"Cậu không có việc gì phải làm nữa à?"

"Hiện tại tôi bị thương, có thể làm gì. Bị người khác nhìn thấy còn phiền phức hơn." Tống Cư Hàn cười nói, "Ăn lẩu đúng chứ? Cái này tôi biết, tôi sẽ thái rau."

Hà Cố mặt không biểu tình cầm túi lên, xách vào trong bếp.

Tống Cư Hàn ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên vẻ mất mác, nhưng cũng theo vào.

Khi Hà Cố xử lý thực phẩm, hắn giúp đỡ ngay bên cạnh, chỉ là hắn phát hiện, trước đây Hà Cố ít nhất sẽ nói vài ba câu với hắn, hiện tại trừ phi cần thiết, nếu không dù chỉ một chữ anh cũng chẳng thèm hé răng.

Thời điểm ăn cơm, Tố Tố cứ quấn lấy Tống Cư Hàn hỏi này hỏi nọ, Tống Cư Hàn trước giờ không có chút nhẫn nào đối với trẻ con, nhưng lại dịu dàng thân thiện khác thường đối với Tố Tố, khiến con bé hưng phấn tới mức mặt như sắp bị luộc chín. Hôm nay Hà Cố phải mất gấp đôi thời gian mới dỗ Tố Tố ngủ, trở về phòng, Tống Cư Hàn đã tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ ngắn hơn hắn cả đoạn rõ ràng nằm trên giường, vừa thấy Hà Cố, hắn liền mỉm cười nhìn anh, trong mắt có khát vọng nào đó.

Hà Cố Đóng cửa lại, bình tĩnh nói:"Em gái tôi vừa ngủ, cậu muốn làm thì không được phát ra tiếng động."

Biểu tình Tống Cư Hàn cứng lại:"Tôi...Tôi không muốn...Tôi đến tìm anh không phải vì cái kia..."

"Vậy có thể là vì cái gì?" Trong giọng nói Hà cố thậm chí ngay cả trào phúng đều không có, chỉ là bình tĩnh, "Tôi thấy cậu vẫn sinh khí dồi dào lắm, chút thương tích này chẳng thấm vào đâu."

Tống Cư Hàn ngồi dậy, hô hấp trở nên có chút dồn dập:"Hà Cố, tôi sẽ không miễn cưỡng anh nữa."

"Nửa năm trước cậu cũng từng nói câu như thế." Hà Cố đứng đầu giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Rốt cuộc làm hay không, không làm thì ngủ."

Tống Cư Hàn cắn cắn môi:"Ngày hôm ấy tôi thật sự điên rồi, tôi hối hận không biết nên làm sao, nếu tôi còn làm hành động súc sinh ấy lần nữa, tôi sẽ cắt phăng thứ đó đi, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh lần nào nữa."

Hà Cố nhếch miệng cười một lúc, trong mắt lại lạnh lùng một mảnh, anh xốc chăn lên giường, nằm quay lưng về phía Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn chui vào trong chăn, ôm Hà Cố từ phía sau, đối với hắn mà nói, cho dù chỉ là ôm như thế này thôi cũng đã là quá đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc