NHẤT TÚY KINH NIÊN

Sau khi Tố Tố ngủ, Hà Cố lặng lẽ xuống giường, mặc quần áo rồi mở cửa ra ngoài.

Anh nghe thấy lúc nãy khi Tống Cư Hàn rời khỏi thì vào phòng bên cạnh, anh bước đến trước cửa phòng hắn, giơ tay đặt lên trên cánh cửa, thở dài một hơi nhưng nửa ngày sau cũng chẳng đủ dũng khí gõ xuống.

An muốn hỏi Tống Cư Hàn định sắp xếp ngày mai thế nào, nhưng ngẫm nghĩ thấy hoàn toàn là dư thừa, bèn cầm điện thoại đi vào cầu thang thoát hiểm gọi điện cho mẹ.

Anh giải thích qua loa chuyện phát sinh tại sân bay hôm nay một chút, tránh mẹ anh khi nhìn thấy tin tức lại lo lắng.

Nói chuyện điện thoại xong, thời điểm trở về phòng, anh chạm mặt Tống Cư Hàn và tiểu Tùng vừa từ ngoài về, trên hành lang khách sạn chật hẹp, ba người tránh cũng không thể tránh.

Khóe miệng Tống Cư Hàn xanh tím, một gò má sưng phù lên, khi nhìn thấy Hà Cố, hắn theo bản năng nghiêng mặt sang hướng khác.

Hà Cố giật mình:"Cậu gây hấn với đám phóng viên?"

"Không phải, tôi về nhà một chuyến." Tống Cư Hàn thờ ơ nói.

Thảo nào, cũng chỉ có Tống Hà có thể đánh vào mặt Tống Cư Hàn, anh trầm ngâm giây lát:"Ngày mai chúng tôi tới Thượng Hải kiểu gì? Mấy giờ xuất phát?"

"Tôi tìm bố lấy máy bay riêng, anh muốn mấy giờ cũng được."

Hà Cố gật gật đầu:"Vậy 9 giờ sáng mai." Nói xong liền định về phòng.

Tống Cư Hàn di chuyển nửa bước ngăn trước mặt anh, hắn cúi đầu nhìn anh, ôn nhu nói:"Đói bụng chưa? Tiểu Tùng mang cơm đến rồi."

Hà Cố Vừa vặn ngẩng đầu, nhìn thấy khi Tống Cư Hàn nói chuyện do phải cử động khóe miệng nên đau tới mức lông mày nhíu lại, anh chần chờ một chút.

Tiểu Tùng lập tức tiến lên:"Anh à, chúng ta ăn cơm đi, từ chiều đến giờ chắc chưa có gì vào bụng đún không? Còn Tố Tố nữa? Gọi con bé đến ăn đi."

"Nó đang ngủ, hôm nay nó bị dọa, cứ để nó ngủ yên." Hà Cố nói.

"Oh, vậy chúng ta ăn ở phòng bên cạnh, đừng làm phiền bé." Tiểu Tùng rút thẻ mở cửa phòng bên cạnh, nhường Hà Cố vào.

Hà Cố không muốn gây sự gì với Tống Cư Hàn trước mặt tiểu Tùng nên đành tiến vào.

Tiểu Tùng bày món xong, Hà Cố liếc một cái, có rất nhiều món anh thích ăn, nhưng trải qua trận "rèn luyện" cả về thể xác lẫn tinh thần buổi chiều nay, anh thật sự không có hứng thú.

Tống Cư Hàn muốn bóc vỏ tôm giúp Hà Cố, kết quả bị vỏ tôm đâm vào tay, hắn nhíu mày vì đau, con tôm to bằng bàn tay bị hắn xé thành mấy khúc, thịt thì đi theo vỏ luôn, một miếng hoàn chỉnh cũng không có, hắn liền vứt phăng đi đổi thành con khác. Tiểu Tùng muốn làm giúp thì bị hắn đánh luôn vào tay.

Hà Cố không chịu nổi hắn lãng phí thức ăn như vậy, anh lấy con tôm từ tay hắn, bóc ở chỗ nào đó dưới bụng con tôm, sau đó dễ dàng lột được cả vỏ tôm xuống, thịt tôm hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra, anh đem tôm ném vào bát Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn vội nói:"Cho...cho anh ăn đó." Hắn gắp tôm lên đặt vào bát Hà Cố.

Hà Cố cũng chẳng khách khí nhét thẳng vào miệng.

Tống Cư Hàn lại lấy thêm con khác, học cách của Hà Cố bóc từ phần bụng tôm, tiểu Tùng nhỏ giọng bảo:"Anh Hàn, để em làm cho."

Tống Cư Hàn trừng mắt:"Ăn của cậu đi."

Hà Cố buông đũa:"Tôi ăn xong rồi, về trước đây."

"Ai, tôi bóc sắp bóc xong rồi!" Tống Cư Hàn vội la lên, "Anh mới ăn vài miếng mà, ăn thêm nữa đi."

"No rồi." Hà Cố vào phòng tắm rửa tay.

"Vậy tôi cũng ăn xong rồi."

"Anh Hàn, anh vẫn chưa ăn gì mà."

Tống Cư Hàn làm lơ, khăng khăng muốn lại gần rửa tay chung dưới một vòi nước cùng Hà Cố.

Hà Cố nhăn mày, vẩy vẩy nước, lau khô tay, quay đầu bước ra ngoài.

Tống Cư Hàn cũng đi theo.

Thẳng đến khi Hà Cố ra đến ngoài phòng rồi mới bất đắc dĩ dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Tống Cư Hàn:"Cậu làm gì thế?"

Tống Cư Hàn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói:" Hiện tại anh ngủ có phải quá sớm không? Mới hơn 9 giờ thôi."

"Không sớm."

"Trên tầng thượng có một hoa viên lộ thiên, đồ ăn vặt và nước uống đều rất nổi tiếng, chúng ta lên đó ngồi một lúc đi."

"Không."

Tống Cư Hàn nhịn không được kéo tay Hà Cố, thanh âm thấp đến mức cơ hồ không nghe thấy:"Anh cảm thấy tôi rất vô dụng đúng chứ?"

Hà Cố sững sờ:"Ý gì?"

"Tôi luôn rước thêm phiền toái cho anh." Tống Cư Hàn hít sâu một hơi, biểu tình có vài phần quyết tuyệt như tráng sĩ đoạn uyển:"Chuyện kia của A Sinh là tôi đem rắc rối đến cho anh, sau đó...bố tôi vì để chuyển hướng dư luận liền chĩa mũi dùi sang phía anh, tôi biết, nhưng tôi không ngăn cản. Khi đó bố tôi tức đến mức phát bệnh tim, tôi không dám trái lời ông nữa, nhưng lý do lớn nhất là vì lúc đó tôi cảm thấy...thanh danh của anh, công việc của anh đều không quan trọng bằng của tôi." Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ.

Những điều ấy Hà Cố sớm đã nghĩ tới, nhưng chính tai nghe từ miệng Tống Cư Hàn vẫn khiến anh khí huyết cuồn cuộn.

Anh hồi tưởng lại khoảng thời gian có thể nói là tăm tối nhất trong cuộc đời kia, không dám ra ngoài, không thể gặp ai, thông tin cá nhân bị bóc trần, mất hết thể diện, tiền đồ bị hủy toàn bộ, nhưng anh chưa bao giờ chân chính cảm thấy Tống Cư Hàn áy náy là bao, giống như lời hắn nói, thanh danh của một tên bình thường chẳng ai biết đến như anh, công việc với lương một năm không vượt quá vài chục vạn, nào có thể quan trọng bằng Tống Cư Hàn động một tí là có ngay hợp đồng trăm nghìn vạn, dưới tình huống như vậy, đương nhiên phải hy sinh con tốt để giữ lấy con xe rồi.

Nhưng anh cái gì cũng không làm, anh đáng phải gánh vác hết trách nhiệm thứ kia sao?

Anh trầm giọng nói:"Bây giờ cậu nói lời này làm gì?"

"Tôi muốn xin lỗi anh." Tống Cư Hàn khó chịu nói, "Mẹ tôi đã nói tôi nên bắt đầu từ việc nghiêm túc kiểm điểm tất cả lỗi lầm của bản thân, sau đó nhận lỗi với anh, thực xin lỗi, thanh danh của anh, công việc của anh đều rất quan trọng."

Lồng ngực Hà Cố phập phồng kịch liệt vài cái, nghe thấy Tống Cư Hàn giải thích và xin lỗi, anh nhất thời không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì, đại khái là oán khí tích tụ thật lâu rốt cục tiêu tán một ít.

"Còn có, bảy năm trước, mục đích tôi tiếp cận anh không đơn thuần, tôi lợi dụng anh để đánh bại Phùng Tranh, tôi còn cười nhạo anh "chơi không nổi"..." Tống Cư Hàn càng nói âm thanh càng phát run, "Tôi...thực xin lỗi, vẫn còn rất nhiều..."

"Được rồi, đừng nhắc nữa." Hà Cố nghĩ thầm, xét theo luân lý đạo đức của người bình thường, chuyện Tống Cư Hàn cần xin lỗi anh, tốn cả ngày cả đêm cũng chẳng nói hết, nhưng đa số anh không cần, bởi vì đó đều là anh tự tìm lấy, anh không có tư cách trách móc ai cả, hiện tại Tống Cư Hàn nhắc lại chuyện xưa chỉ là đâm một nhát vào ngực anh, hoàn toàn không làm anh thoải mái bao nhiêu, dù sao thì mỗi một chuyện cũ đều là chứng cứ tàn khốc cho sự ti tiện trước kia của anh, anh không muốn nhớ lại chút nào.

Ánh mắt Tống Cư Hàn ảm đạm:"Tôi vẫn luôn nghĩ, nghĩ về những chuyện tôi cần kiểm điểm, cần phải xin lỗi anh, sau đó phát hiện, thật sự quá nhiều...Tôi tưởng rằng cho anh nhà, tặng anh xe chính là đối tốt với anh, nhưng mấy thứ đó không phải cái anh muốn, cũng không phải thứ tôi coi trọng, tôi luôn làm khó anh, sai sử anh, trút bực bội lên anh, vì thấy anh khác với ngày thường một chút mà lấy kẻ khác để chọc tức anh." Hắn càng nói càng khó chịu, "Tôi đã làm quá nhiều chuyện...khiến anh buồn lòng, bao năm qua, anh vẫn mãi nhẫn nhịn chịu đựng..."

Hắn thử đổi chỗ quan hệ giữa hai người, nếu là Hà Cố đối xử với hắn như vậy, nghĩ từng chuyện từng chuyện một, cuối cùng hắn gần như sụp đổ. Hà Cố làm thế nào mà chịu đựng được ngần ấy năm? Làm thế nào bị tổn thương tột độ cũng chưa từng rời khỏi hắn, tình cảm phải sâu đậm tới đâu mới có thể chống chọi lại bao nhiêu việc như thế. Nếu không phải thật sự yêu hắn, sao có thể chịu nổi nỗi giày vò đau đớn ấy, nhưng cho dù là một Hà Cố như vậy, cuối cùng cũng triệt để hết hy vọng với hắn.

Là hắn, là hắn tự tay bóp chết một Hà Cố yêu hắn say đắm kia, một Hà Cố hắn yêu nhất, nhớ nhất, cần nhất.

Từng được yêu như vậy, cả đời đều không thể dứt bỏ.

Hà Cố quát khẽ:"Mẹ nó cậu câm miệng ngay, tôi không cần cậu xin lỗi, xin lỗi thì có tác dụng đéo gì giờ này."

Tống Cư Hàn này ngày càng làm anh thấy xa lạ, có lẽ anh càng quen thuộc hơn với Tống Cư Hàn trước đây, ít nhất thì Tống Cư Hàn ấy anh biết nên ứng phó thế nào, chống đỡ ra sao.

"Phải, xin lỗi không có tác dụng." Tống Cư Hàn nói giọng khàn khàn, "Tôi chỉ là muốn để anh biết, tất cả nỗi khổ đau anh từng chịu đựng, hiện tại tôi đều đang nếm trải, như vậy anh có vui hơn chút nào không?"

"Không liên quan đến tôi." Hà Cố Lạnh lùng bỏ lại một câu liền trở về phòng.

Thanh âm của Tống Cư Hàn truyền đến từ sau lưng:"Hà Cố, anh có thể kiên trì bảy năm, tôi cũng có thể."

Hà Cố nhanh chóng mở cửa xông thẳng vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tố Tố giật mình tỉnh giấc, lầm bầm một câu.

Lúc này Hà Cố mới như tỉnh từ giấc mộng, hơi thở hỗn loạn nói:" Tố Tố, không có việc gì, em ngủ tiếp đi."

Tố Tố ngồi dậy:"Anh ơi, anh sao vậy ạ? Nhìn anh căng thẳng lắm."

"Không sao, anh vừa đi ăn chút cơm, em đói không?"

"Không ạ, em buồn ngủ."

"Thế ngủ đi." Hà Cố nhắm mắt, thở mạnh một hơi trong bóng tối, cảm xúc mới dần bình tĩnh trở lại.

Ngày hôm sau, Tố Tố dậy rất sớm, bé bị cơn đói đánh thức, sớm như vậy khách sạn vẫn chưa có đồ ăn sáng, Hà Cố định xuống dưới mua chút gì đó cho bé.

Anh vừa mở cửa, phòng bên cạnh cũng mở cùng lúc, Tống Cư Hàn bước ra, mặc kệ gò má có vết thương, vẻ mặt mệt mỏi nhưng cũng nở nụ cười:"Chạy bộ không?"

"Đi mua bữa sáng cho Tố Tố." Hà Cố thật sự nghi ngờ Tống Cư Hàn nghe lén tiếng anh mở cửa.

"Tôi đi với anh."

"Cậu ra ngoài là muốn bị bao vây à?"

Tống Cư Hàn lấy khẩu trang cùng mũ từ trong túi ra, thuần thục ngụy trang:" Sớm như vậy, trên đường ít người, đi thôi."

Hà Cố lười cùng hắn cãi cọ, tự mình đi xuống lầu.

Bắc Kinh hơn 6 giờ, người đi bộ cùng xe cộ trên đường đều rất ít, chẳng còn vẻ xô bồ chen chúc như ngày thường, đem lại có người ta cảm giác thoải mái dễ chịu.

Tống Cư Hàn vươn tay:"Lâu lắm rồi tôi không chạy bộ buổi sáng."

Hà Cố im lặng, anh đang tìm cửa hàng bán đồ ăn sáng.

"Nơi đó có một tiệm."

Hà Cố quả nhiên nhìn thấy tiệm bán vằn thắn ở phía trước, trùng hợp chính là cơ sở bán vằn thắn gạch cua Tống Cư Hàn thích nhất. Anh do dự một lát.

Tống Cư Hàn kéo tay anh:"Trùng hợp ghê, vậy mà lại là tiệm này, chúng ta..."

Hà Cố hất tay hắn ra, tự mình đi vào, gọi mấy loại vằn thắn, đồ ăn kèm cùng sữa đậu nành.

Tống Cư Hàn nghe thấy Hà Cố gọi vằn thắn gạch cua, trong mắt không kiềm được toàn là ý cười.

Trên đường trở về,Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười có chút cô đơn:" Trước kia tôi làm việc muộn, anh đến thăm tôi, nhất định sẽ mua vằn thắn ở dưới lầu mang lên."

Hà Cố cũng nhớ lại những năm tháng ấy. Khi đó, cứ hễ điện thoại hết điện là anh sẽ khẩn trương, đi đâu cũng đều mang theo sạc dự phòng, chỉ để không bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi nào từ Tống Cư Hàn, chỉ cần Tống Cư Hàn muốn gặp anh, bất kể đang bận việc quan trọng thế nào, anh cũng đều có thể trì hoãn, Tống Cư Hàn chính là toàn bộ niềm vui trong cuộc đời anh, trọng tâm tuyệt đối của cuộc sống, anh hèn mọn, thành kính yêu Tống Cư Hàn, thật cẩn thận để bảo vệ mối quan hệ vi diệu như màn xiếc đi trên dây kia.

Hiện tại nghĩ đến, chắc là lúc đấy anh bị ma nhập. Đáng tiếc cho tới bây giờ, không, có lẽ cả đời, anh cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bóng ma ấy.

"Cẩn thận!"

Nửa người Hà Cố nghiêng sang một bên, được Tống Cư Hàn mạnh mẽ ôm vào lòng, anh như ở trong mộng mới tỉnh, phát hiện trước mắt mình chính là cái cống bị mở nắp, bên cạnh dựng thẳng cột mốc đang sửa, mà anh lại hồn nhiên bất giác bước qua.

Tống Cư Hàn nhìn anh chằm chằn:"Anh sao thế? Cứ đi tiếp là rơi xuống rồi đó."

Hà Cố đẩy hắn ra, bình ổn cảm xúc, bình tĩnh nói:"Tôi thấy từ lâu rồi."

Tống Cư Hàn lần nữa muốn cầm đồ ăn sáng giúp Hà Cố nhưng vẫn bị anh cự tuyệt.

Trở lại khách sạn, Tố Tố đã tỉnh. Cô bé nhanh nhẹn tự buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy liền màu lam Tiểu Tùng mua tới, khuôn mặt non mịn như đóa hoa vừa hé nở vào sớm mai, vẻ uể oải do kinh sợ của hôm qua biến mất, trông bé tinh thần phấn chấn cực kỳ.

"Anh." Tố Tố vui vẻ gọi một tiếng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Tống Cư Hàn, khắc chế mím mím môi, nhỏ giọng nói, "Anh Hàn."

Tống Cư Hàn cười nói:"Đói bụng hả? Mau tới ăn sáng đi."

Tố Tố dùng ánh mắt như dò hỏi liếc nhìn Hà Cố, Hà Cố thờ ơ bảo:"Tới ăn sáng đi."

Tố Tố lon ton lại gần Tống Cư Hàn, thấy Hà Cố Không có phản ứng, liền đặt mông ngồi xuống.

Hà Cố không để ý, đưa mì vằn thắn cho bé, bản thân cũng bắt đầu ăn.

Tống Cư Hàn gắp vài miếng vằn thắn gạch cua sang cho Tố Tố:"Nếm thử cái này, anh và anh trai em đều rất thích ăn."

"Tiệm này ở Thượng Hải cũng có, em cũng thích ăn lắm." Tố Tố vừa ăn vừa trộm đánh giá hai người.

Hà Cố nói:"Tập trung ăn sáng, ăn xong về thu dọn đồ đạc, chúng ta đi Thượng Hải."

Tố Tố lập tức lộ ra vẻ sợ hãi do ảnh hưởng từ hôm qua:"Nhưng mà, chúng ta đến sân bay..."

"Không sao, chúng ta ngồi máy bay tư nhân, sẽ không có ai làm phiền."

Ánh mắt Tố Tố tỏa sáng:"Máy bay tư nhân? Là loại trên TV đó ạ?"

"Ừ."

"Là loại có, có TV lớn, có quầy bar, có sô pha, có phòng ngủ ấy ạ?"

Tống Cư Hàn gật đầu:"Có."

Tố Tố hưng phấn kêu một tiếng:"Em có thể chụp ảnh không?"

Hà Cố trách mắng:"Không được, mau chuyên tâm ăn sáng."

Tố Tố lập tức ỉu xìu.

Tống Cư Hàn cười nói:" Có thể, nhưng không được nói là máy bay của ai đâu nhé."

Tố Tố gật mạnh đầu.

Tống Cư Hàn xoa xoa đầu bé:" Tố Tố mặc váy này thật xinh đẹp, còn là kiểu dáng chưa được bán ra thị trường, đến trước tháng sau, cả thế giới chỉ có mình em mặc, thích chứ?"

"Thích ạ! Đẹp quá!"

"Thấy anh Hàn đối với em có tốt không?" Nụ cười của Tống Cư Hàn đầy vẻ mê hoặc.

"Tốt ạ." Khuôn mặt Tố Tố đỏ bừng, quả thực có chút say mê.

"Vậy là được rồi." Tống Cư Hàn như tranh công nhìn Hà Cố.

Hà Cố lạnh lùng liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tống Cư Hàn thất vọng đến mức khóe mắt đều cụp xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc