NHIÊN NHIÊN NGỐC, TÔI THƯƠNG EM



Không gian báo trí bu đầy như kiến, anh đang bị mắc kẹt trong một vòng xoáy không thể nào thoát ra được.

"Mấy người im hết đi"

Thẩm Mặc đột nhiên quát lớn khiến bao ánh nhìn phải bất ngờ kèm theo những tiếng hỏi càng thêm nhiều hơn. Hiếm có lần nào anh có hành động tức giận như bây giờ mà đặc biệt hơn là trước đám đông, từ trước đến nay anh suất hiện trước mọi người là một người hiền lành, nói cũng lịch sự thân thiện với mọi người.

Kều Hân ôm lấy cánh tay anh chặt hơn, cô giật giật cánh tay anh như ra hiệu lời nói của anh vừa nãy là sai, nhằm ngăn cản anh.

"Thẩm Mặc, chúng tôi chỉ muốn hỏi là cô Kiều Hân đây có phải vị hôn thê của anh hay không? nếu là vị hôn thê thì khi nào hai người dự định sẽ cưới. Chúng tôi muốn nghe câu trả lời từ anh" một tên phóng viên đeo kính dâm nhốn nháo đưa mic đến chỗ anh hỏi.


Thẩm Mặc cố gắng kìm cơn tức giận lại trong lòng vì biết bây giờ có tức giận thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình mà còn dây dưa thêm vào trong truyền thông. Anh nhẹ giọng hơn trả lời.

"Xin lỗi mọi người! đây là thông tin cá nhân của tôi nên sẽ không tiện tiết lộ được! mong mọi người thông cảm"

Mọi người nhận được lời nói liền im bặt. Anh nói tiếp.

"Xin phép! bây giờ tôi còn có việc riêng không thể ở lại lâu được"

Thẩm Mặc bước đi tuy mọi người không đuổi theo nhưng có một tên phóng viên khác mạnh dạn đuổi theo anh.

"Anh có thể trả lời chúng tôi một câu cuối cùng trước khi đi không? Cô Kiều Hân có phải vị hôn thê của anh không?"

Thẩm Mặc dừng chân lại khiến tên kia đang được đà mà đi vọt qua sau đó quay lại đưa mic đến chỗ anh. Anh nhẹ giọng tuyên bố.

"Tôi không có vị hôn thê nào hết và đặc biệt Kiều Hân cô ấy không phải vị hôn thê của tôi như lời đồn mà mọi người nghe"

"Thẩm Mặc, anh đang nói cái gì vậy?" Kiều Hân nói.

Anh không thèm nói một câu một mạch bước đi. Báo trí chạy theo anh.

"Anh Thẩm Mặc. Anh có thể giải thích rõ hơn cho chúng tôi biết không a! Tại sao bà Đàm Lệ Uyên lại chính miệng nói Kiều Hân là vị hôn thê của anh mà sao anh lại phủ nhận"


Một tên tiếp lời "Có phải ở trong chuyện này có uẩn khúc gì ở đây không ạ, mong anh giải thích"

"Anh Thẩm Mặc, anh Thẩm Mặc...."

Thẩm Mặc thoát ra khỏi đám đông mặc cho mọi người đứng phía sau ngơ ngác nhìn nhau, chân như bị chôn tại chỗ không thể nhúc nhích chạy theo được nữa.

Tại Thẩm Gia.

Đàm Lệ Uyên ngồi vắt chân ở ghế sofa toát lên một khí chất ngời ngời mà người nhìn vào có thể thấy được sự cao quý của bà. Là một vị phu nhân vừa nổi tiếng lại còn có nhan sắc hơn người.

Bà nhẹ đưa bàn tay thon dài đến cầm một ly trà lên uống, những móng tay bóng loáng có đính vài viên dạng kim ***** *** nhìn thật đẹp mắt. Tuy bà hơn 50 tuổi nhưng vẻ trẻ chung và thần thái vẫn ngời ngời, tóc bà ngắn đến ngang vai lại thêm chút lượn sóng. Giương mặt nhìn lại phía người đối diện với giọng điệu trách móc.

"Con mau giải thích chuyện này cho mẹ nghe đi, những lời mà Kiều Hân nói có phải sự thật không?"

"Đúng!" Không lạnh không nhạt anh nói với bà như bản thân không hề mắc một lỗi lầm nào.

"Tại sao vậy chứ Thẩm Mặc. Con làm ơn đừng có cứng đầu nữa được không! Con có biết bác Lục đã giúp gia đình ta nhiều như thế nào không hả. Kiều Hân con bé cũng đã có ý với con rồi con định để con bé phải buồn vì con sao?"

Đàm Lệ Uyên chất giọng trách móc chen lẫn tức giận nhìn Thẩm Mặc. Bà mặc một chiếc váy màu xanh lam, phần cổ trễ vai lộ ra phần xương quai xanh cùng với làn da trắng ngần.

"Mẹ, con không hề thích cô ta với lại con cũng sẽ không bao giờ cưới cô ta. Có phải mẹ đã quên là khi trước khi con về nước mẹ đã hứa gì với con không?" Thẩm Mặc hỏi bà.


Đàm Lệ Uyên cảm thấy hơi chột dạ trong lòng liền mở miệng dù là không muốn nhắc " Có phải con đang nói đến người con gái đó? Chuyện đã lâu rồi mà con còn không quên cô ta sao? Có khi bây giờ cô ta đã theo người mới rồi cũng nên"

Thẩm Mặc tức giận "Tại sao vậy? Con yêu cô ấy, con sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy đâu. Mẹ đừng tưởng sẽ chia sẽ bọn con"

Đàm Lệ Uyên đặt ly trà vốn đã uống hết xuống mặt bàn, vì là dạng kính nên nó phát ra tiếng cạch. Bà gằn giọng nói.

"Con lại dám cãi lời ta, con với cái! càng lớn thì càng không coi quyết định của ba mẹ ra gì hết nữa rồi. Thật là làm ta tức chết"

"Đó là do mẹ không tôn trọng quyết định của con. Sao con lại không được quyền lựa chọn người mình yêu chứ"

"Sao?" Đàm Lệ Uyên nói.

Bà đang định nói gì đó thì anh lại nói tiếp "Mẹ đừng ép con lấy cô ta làm gì mất công! con sẽ không đồng ý cho việc này"






Bình luận

Truyện đang đọc